Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vương Nhất Bác, em trốn anh?" Tiêu Chiến vô số lần đi về phía cậu, đây là lần đầu tiên bị né tránh, anh vốn đã uống rất nhiều rượu, sớm đã không thành thục ổn trọng như ngày thường. Anh sải bước đến trước mặt nam sinh, lúc này Vương Nhất Bác chỉ cúi đầu, không né tránh nữa.

Dẫu vậy, ca ca vẫn đau lòng.

Hai người yêu nhau quá vất vả, ngoài vấn đề giới tính, còn có chuyển biến thân phận, bọn họ sống với nhau như anh em ruột nhiều năm như vậy, đột ngột biến thành một loại quan hệ khác, đừng nói Vương Nhất Bác không thích ứng, bản thân Tiêu Chiến cũng không điều chỉnh kịp. Quan hệ đơn giản hóa phức tạp, dục vọng chiếm hữu trào ra vô tận, thân cận đến mức nào cũng không thỏa mãn, gần đến mấy cũng thấy xa xôi, tình yêu thật sự so với tình thân, đáng sợ hơn nhiều.

Tới gần ngửi thấy mùi rượu trên người Tiêu Chiến, đệ đệ ngẩng đầu nhìn, lại bị ca ca nhón lấy cái kẹo que đang ngậm.

Người này trực tiếp đem kẹo ngậm vào miệng mình, Vương Nhất Bác hơi nhíu mi: "Anh đừng..."

Tiêu Chiến ngậm kẹo, cười lạnh: "Sao, hôn cũng hôn rồi."

Anh xoay người lắc lư đi về phía hàng hiên nhà mình, Vương Nhất Bác thuận tay xách vali của anh lên. Cậu còn muốn đỡ người tính tình nóng nảy này, nhưng bị hất tay ra. Ca ca thật sự giận rồi.

Vương Nhất Bác lấy nước ấm giặt một chiếc khăn lông, cậu cầm trong tay rồi mang vào phòng ngủ, muốn lau mặt cho ca ca đang nằm trên giường. Tiêu Chiến vẫn không nhúc nhích, tay đặt lên mắt. Vương Nhất Bác kéo tay anh ra, lại thấy mặt anh đầy nước mắt.

Hai người từ nhỏ đều hay khóc, ca ca sau khi lớn lên vẫn sẽ khóc, chỉ có điều từ một ngày nào đó trở đi, anh sẽ chỉ khóc trước mặt Vương Nhất Bác thôi. Vương Nhất Bác lòng cũng co rút lại, cậu thở dài dùng khăn nóng lau mặt cho Tiêu Chiến: "Tửu lượng của anh không tốt, từ nay về sau đừng uống rượu ở bên ngoài nữa, được không?"

Tiêu Chiến cũng không đáp lại cậu, Vương Nhất Bác liền tháo cà vạt cho anh, cà vạt ném sang một bên rồi lại mở tiếp nút áo sơ mi.

Tay cậu ổn định, ánh mắt chuyên chú. Cởi đến chiếc nút cuối cùng, lại tháo thắt lưng cho ca ca. Người đang nhắm nghiền hai mắt rốt cuộc cũng nắm lấy tay cậu, mở mắt ra ngước nhìn cậu: "Vương Nhất Bác, em phát điên cái gì thế?"

Tay thì ổn trọng, nhưng mắt lại đỏ đậm, xa cách lâu ngày làm đệ đệ cũng đứng ở bờ vực mất khống chế, cố chấp lôi kéo thắt lưng ca ca: "Lần trước không phải anh nói muốn thử sao? Em có thể thử cùng anh, làm gì cũng được, chỉ cần anh bằng lòng."

Tiêu Chiến đối diện với cậu, cuối cùng kéo cậu ra: "Anh không muốn thử với em, em đi về đi."

Anh lật người sang, đai lưng lỏng lẻo, lộ ra một đoạn eo. Giống hệt cảnh tượng ở trong mộng của Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến nghiêng người trợn mắt, vẫn nghe ngóng động tĩnh phía sau. Anh nghe được tiếng sột soạt, rồi cảm nhận được đệ đệ cũng lên giường, nam sinh vóc dáng đã rất cao nằm sau lưng anh, từ phía sau ôm anh thật sâu, bờ môi cũng dán vào sau cổ Tiêu Chiến, âm thanh nói chuyện rất thấp mang theo khẩn cầu: "Ca, từ nay về sau, đừng ném em đi có được không?"

Tiêu Chiến cho đến giờ vẫn thấy cực kì lạnh, được đệ đệ ôm như vậy mới dần cảm thấy ấm áp, anh an tĩnh rúc vào cái ôm này, nghẹn giọng hỏi: "Nhất Bác, em cảm thấy, chúng ta còn có thể trở về như trước kia sao?"

Người ôm phía sau anh trả lời: "Nếu anh muốn, chúng ta sẽ trở về." Cậu sợ Tiêu Chiến không tin, siết chặt cánh tay: "Anh vẫn là ca ca của em, em chính là đệ đệ của anh. Nếu anh thích."

Tiêu Chiến lại cười, trả lời cậu: "Ngốc, chúng ta không về được nữa, Vương Nhất Bác, chúng ta đã đánh mất điều tốt nhất rồi."

Vương Nhất Bác dán vào lưng anh, chảy nước mắt, cậu cũng biết, bọn họ hai người chỉ cần ở chung một phòng ngồi ngốc với nhau, đã vừa vui thích, vừa an tâm, bọn họ không quay đầu được nữa rồi. Đều là lừa mình dối người mà thôi.

Tiêu Chiến: "Anh không muốn làm ca ca, Vương Nhất Bác, anh yêu em."

"Chúng ta không quay đầu được nữa, chỉ có thể đi về phía trước thôi."

"Anh yêu em."

Người đang ôm lấy anh từ phía sau phát run: "Anh đang gạt em ư?"

Tiêu Chiến ngược lại rất bình tĩnh, anh bắt lấy bàn tay đệ đệ, lại nói một lần nữa: "Anh yêu em, em sợ à? Tiểu bằng hữu."

Anh đợi thật lâu, mới nghe được người ở phía sau nghẹn ngào trả lời: "Em cũng yêu anh, lúc nào em cũng yêu anh. Anh đừng vứt bỏ em."

Tiêu Chiến như một mình đi trên một con đường rất dài rất dài, vẫn luôn chờ người tương phùng, anh cười, nhắm mắt lại: "Chúng ta không rời xa nhau nữa, luôn đi về phía trước, em đừng sợ."

Anh mệt mỏi vô cùng, mơ mơ màng màng còn nghe thấy sư tử nhỏ nói "Bạn gái anh", trước khi chìm vào giấc mộng, anh trả lời: "Đều là lừa em thôi."

Vương Nhất Bác ôm người vào lòng, nhìn dáng vẻ khi ngủ chẳng chút phòng vệ của anh, nghiến răng nghiến lợi, quỷ gạt người, cậu lặp đi lặp lại tên anh, nhìn người đang say giấc phản xạ có điều kiện nhíu mày đáp lại, trong lòng lại xuất hiện tình yêu nóng bỏng và dũng khí vô hạn.

Có gì đáng sợ. Chỉ cần ở bên nhau.

Cậu có thể lớn lên, cũng có thể cùng ca ca đối mặt với thế giới này.

Bọn họ đã làm bạn của đối phương rất nhiều năm, từ nay về sau vẫn muốn cùng nhau vượt qua nhiều năm nữa. Mãi cho đến khi giảng hòa với thế giới, mãi cho đến giây phút cuối cùng.

Ngủ ngon, ca ca nhà bên của em.

(Hết rồi. Một chiếc đoản xinh xinh 甜冰茶 viết từ cuối năm 2019.)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bjyx