#12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Duyên số là gì? Có phải là khi chúng ta có thể vô tình gặp ai đó hơn một lần trong thời gian chưa đến một ngày?

Tôi lại bắt gặp anh ta giữa con đường ven sông Thu Bồn.
Anh ta ngồi cạnh giá treo bảng nhỏ, loại có thể xếp vào, bên trên gác một vài bức kí hoạ làm mẫu. Dưới đó là ống bút, chì, bảng, giấy...linh tinh các loại đồ nghề cũng như tôi hay bất cứ ai từng ngồi bờ hồ, Văn Miếu kí hoạ chân dung. Chiếc balo đúng chất dân du lịch bụi để dựa vào hông ghế. Trông anh ta có gì đó mềm mỏng hơn so với hình ảnh tôi thấy ngày hôm qua.

"Anh có phải November?"

Tôi không thể bắt cái kẻ náo đó trong đầu mình cứ đang lảm nhảm câu này im mồm đi được. Tôi cảm thấy thật đáng thất vọng vì "cô ta". Dường như cô ta đang nhảy nhót tung hoa tung hường khắp nơi chỉ vì một gã đàn ông mới-gặp-hai-lần.

"Tới bến đi! Nov đấy!"

"Im đi, vào rừng mơ bắt con tưởng bở.. Tôi từ bỏ cái suy nghĩ ấy lâu rồi"

"Cậu mà từ bỏ được hắn thì tôi đã chẳng ở đây giờ này. Đừng tsun nữa, hahah"

"Còn cậu thì khôn ngoan lắm đấy. Cậu luôn khiến tôi sa đà vào những gã đàn ông dở hơi trong suốt hai mươi lăm năm qua chỉ vì một mớ những phân tích cậu tự đẻ ra để cố chứng minh bọn họ là Nov. Tôi mệt mỏi lắm rồi. Chính người đàn ông nào tôi tự chọn lại đối xử tốt và ở lại vs tôi lâu hơn là những gã cậu xui khiến"

"Thôi nào, lần này chắc chắn đúng mà!"

"Tôi không muốn nghe cậu xui khiến nữa.. Và chúng ta nên ghé vào quán nước kia ngồi đi thôi. Tôi không thể cứ đứng liếc trộm anh ta thế này được"

"Nghe ổn đấy"

Tôi thấy tiếng cười đâu đây của cô ta. Tôi có chút cảm giác thua cuộc.

Gọi một mía đá và ngồi khuất sau chiếc máy ép mía, tôi vẫn có thể trông thấy anh ta. Anh ta đang vẽ cho một bé trai chừng 5, 6 tuổi người nước ngoài, tóc thằng bé màu hung hung giống với màu tóc của người mẹ đứng kế bên. Anh ta nói gì đó với thằng bé rồi nhếch khoé mép. Ồ, anh ta cười kìa.

"Cười trông kì quặc chết mẹ.."

"Tôi nghĩ là cậu không nên nói dối ngay cả với tôi vì tôi đã là chỗ tận cùng con người cậu rồi"

"Tôi ghét điều đó.."

Thật khó để tôi có thể thú thực rằng nụ cười ấy cho thấy anh ta là một kẻ ít biểu lộ cảm xúc, rằng anh ta có một giới hạn rất rõ về việc giao tiếp nội tâm. Nụ cười của anh ta giống như thịt hộp, đồ khô, mỳ ăn liền..bán trong siêu thị. Nghĩa là chúng luôn có sẵn để dự trữ, không mốc, không hỏng trong thời gian dài, chế biến đơn giản, gọn nhẹ, công nghiệp, đủ duy trì sự sống. Tôi biết rõ điều đó dù chỉ cần nhìn bởi vì nếu "cô ta" đúng thì nụ cười ấy là thương hiệu của Nov.

Thật không hiểu điều gì đã đưa tôi - kẻ luôn có nhu cầu giao tiếp nội tâm - đến chỗ yêu một người mang hơi hướm hướng nội như thế.

"Tôi không thể đến gần anh ta.." Tôi nghĩ và lảng ánh nhìn về phía con sông. Tâm trạng bỗng nhiên trùng xuống.

"Thấy gì không? Cậu làm tôi tổn thương rồi, hãy quay lại nhìn anh ta đi, ánh mắt kìa, khuôn miệng kìa, cử chỉ kìa.. Chúa ạ, nếu anh ta mà là bản sao thì đây là bản sao hoàn hảo nhất trên đời!"

"Tôi nói một lần nữa là: tôi không ưa những trò đùa như thế này!" - tôi hít một hơi thật sâu, tôi đoán sự nín nhịn của tôi đã để lộ ra ngoài nên mới bị vài ánh nhìn ái ngại liếc qua. "Đây là chỗ đông người, tôi không muốn mình hành động kì quặc đâu. Cậu nên thực tế đi, cho tôi được sống yên. Cậu còn nhớ cái gã chúng ta gặp cách đây 6 năm không? Lúc ấy chúng ta cũng đã phát điên lên vì thần thái của hắn. Tất cả quá giống Nov, rồi kết quả chúng ta nhận được là gì? Tôi thật không muốn mắc sai lầm thêm.. .. ..tôi cảm thấy đủ rồi"

"Người giống người là chuyện bình thường mà, dầu sao cũng toàn những tay sinh tháng Mười Một thế nên..."

"Không phải chúng ta đã đều quá mệt mỏi rồi sao?!"

"..."

"Giết tôi đi rồi chúng ta sẽ dừng lại được"

Tôi ra vẻ mệt mỏi chống khuỷu tay lên bàn, ôm lấy mặt mình để đừng ai có thể thấy biểu cảm xấu hổ của tôi lúc này. Sẽ thật chẳng ra làm sao nếu anh ngồi quán nước một mình, không gọi điện, nhắn tin cho ai nhưng trạng thái khuôn mặt cứ random cả chục kiểu.
Khi vấp ngã quá nhiều thì tự khắc chúng ta hình thành nỗi sợ hãi tiến lên phía trước. "Nov, anh là ai?", "Nov, bao giờ tôi mới gặp được anh?", "Làm thế nào tôi có thể nhận ra anh?", "Anh làm ơn lên tiếng đi được không", "anh có thể đi tìm tôi thay vì tôi tìm anh được không?", "tại sao cái gã hôm nay tôi gặp vẫn không phải anh?", "là tại tôi hay thực sự trên đời có nhiều kẻ giống anh như thế?"

"Anh không có thật đúng không.."

"Cậu còn nhớ cái dòng trạng thái facebook chị Nhi từng viết không?"

"À.."

Tình yêu sét đánh giống như cơ duyên từ kiếp trước. Em là một con mèo, còn anh là người cho mèo ăn, kiếp này em vừa gặp anh liền nảy sinh lòng yêu mến.

Tôi nhớ không nhầm thì ảnh chụp màn hình dòng trạng thái ấy vẫn còn trong máy tôi. Nếu ai hỏi sao tôi chụp lại thì tôi cũng chịu.. Trích dẫn này chắc được lấy từ một cuốn ngôn tình nào đó mà tôi thì không thích ngôn tình. Thật buồn cười, tôi cứ giữ nó trong máy mãi đến tận giờ...được vài năm rồi.

"Tôi chỉ muốn nói với cậu rằng trí nhớ của mèo là trí nhớ ngắn hạn, chúng chỉ duy trì được 10 phút. Chúng ghi nhớ bằng cơ thể tốt hơn bằng mắt, có thể đó cũng là lý do người ta cảm thấy mèo không tình cảm bằng chó vì nhiều khi chúng không phân biệt được ai với ai chính xác như chó. Hẳn là trong đầu mấy con mèo lúc nào cũng mơ mơ hồ hồ. Nếu cậu thực là con mèo của Nov, đi tìm hắn quả là vất vả cho cậu rồi. Nhưng chẳng phải 'thà làm không ích gì còn hơn là không làm' sao?"

Tôi có một sự cứng đầu vô cùng khi đi trên những con đường dài. Tôi cũng là người và tôi cũng sợ thương tổn.. Thương tổn sẽ gán vào chúng ta những trở ngại tâm lý, rồi từ đó lấy cớ để bắt chúng ta chọn việc quay lại, rẽ ngang hay bỏ chạy. Nhưng thường thì tôi cứ như một con thiêu thân đâm đầu đến kịch đường thì thôi. Có lẽ vì ước vọng trong tôi luôn quá cháy bỏng. Cuộc hỗn chiến giữa ước vọng và thực tế chưa bao giờ dừng lại trên khắp các chặng đường của tôi. Lý do chủ yếu vì tôi chưa bao giờ chọn sẽ về phe nào. Bởi "ước vọng" có thể chỉ là "ảo vọng" và "thực tế" cũng có thể là "thực dụng".

Nhưng rồi thì tôi vẫn không thể phủ nhận được căn tính cái tôi trong mình. Nếu muốn ví cảm xúc của tôi với một nguyên tố tự nhiên nào đó thì hãy ví bằng trạng thái tràn trề, dư thừa và cuồng nộ nhất của chúng. Nếu là Nước, phải là một cơn sóng thần. Nếu là Gió phải là một trận cuồng phong. Nếu là Lửa phải là dung nham phun trào. Nếu là Đất phải là một cơn địa chấn. Tôi cảm nhận thế giới xung quanh mạnh hơn người thường.

Tôi chấp nhận căn tính của mình nhưng luôn cố chôn vùi nó. Vì sẽ chẳng ai muốn mình bị gắn liền với cụm từ "bốc đồng, xốc nổi". Nhưng quả nhiên, bản chất con người là thứ chết đi sống lại không thay đổi. Nó bất tử.

"Anh lấy bao nhiêu một bức?" - Tôi hỏi khi hai mẹ con nọ vừa đi khỏi.

Anh ta ngẩng lên nhìn tôi bằng cặp mắt một mí, lại không cuời tí nào. Mắt một mí liếc lên nhìn từ trên xuống trông rất lãnh đạm, đấy là không muốn nói rằng trông rất lưu manh. Tiếc thay, trong tôi có một sự mặc định rằng đó là kiểu ánh mắt của Nov, nên chỉ một chút thế thôi cũng đủ làm tôi bối rối. Anh ta có nhận ra tôi không? Hôm qua tôi nhìn rõ mặt anh lắm..

Nhưng rồi thì anh ta lại cười. Là cười nửa miệng:

"một trăm"

Không quá đắt so với những gì tôi vừa được thấy anh ta thể hiện qua bức chân dung cậu bé kia. Tôi ngồi xuống chiếc ghế đối diện anh, ngầm ý rằng tôi chấp nhận mức giá đó và sẵn sàng để làm mẫu. Anh ta nhìn tôi giây lát, cất bút chì đi và lục trong balo ra lọ than cứng. Hiếm khi tôi thấy có ai kí hoạ lấy tiền bằng than, nhưng tôi để yên, không hỏi.

Mắt chúng tôi giao nhau rất nhiều lần, tất nhiên, vì tôi đang ngồi làm mẫu. Nhưng chắc chỉ có tôi để ý đến điều này còn anh ta đang tập trung cho bức kí. Có lẽ đây là lần thứ hai trong đời tôi ngồi làm mẫu vẽ cho ai đó. Lần đầu tiên là khi ông ngoại vẽ tôi năm tôi 9 tuổi. Bức chân dung ấy khá nổi tiếng, giới hoạ sĩ Hà Nội hầu hết đều biết. Thời gian tôi ôn thi đại học, có lần đi cùng ông tới trung tâm luyện thi, một thầy giáo trong trường còn nhìn tôi thốt lên "Ô! Con bé này là...". Trong tập lịch treo tường của Hội Mỹ thuật Việt Nam hồi ấy cũng có in bức tranh đó. Năm nhất đại học, cô bạn cùng lớp còn ngờ ngợ hỏi tôi "Mày là cái con in trong tờ lịch ở nhà thầy tao đúng không nhở?!".

Thật kì lạ, bức tranh chân dung năm 9 tuổi nhưng phải đến năm 18 tuổi người ta mới nhận ra tôi là người được vẽ trong tranh đó. Ngày đó tôi chưa biết tranh của ông ngoại hay tới mức nào, có khi đến giờ cũng chưa hoàn toàn hiểu.

"Cậu sinh năm bao nhiêu?" - Anh ta bất ngờ hỏi tôi.

Tôi có chút bối rối. Rõ ràng anh ta lớn tuổi hơn tôi.

"199x. Còn anh?"

"Trừ đi 8 năm" - anh ta trả lời, không nhìn tôi mà nghiêng đầu ngắm lại bức vẽ "Cậu tên gì?"

"Không cần tên đâu." tôi nói "anh làm người khác cảm thấy mình già đi vì kiểu xưng hô ấy đấy"

Anh ta tỏ ra không quan tâm, không nói gì, cúi đầu ghi mấy dòng cuối bức hoạ, có lẽ đang kí tên. Xong xuôi đưa cho tôi xem. Tất cả những gì tôi có thể thấy trên bản vẽ là chân dung tôi trong một biểu cảm kì quặc, một biểu cảm mà tôi đã không hề thể hiện trong suốt quá trình ngồi mẫu. Ánh mắt "tôi" là một sự khó chịu không thể gọi tên. "Tôi" xấu xí trên mặt giấy, nặng nề nhưng như ở giữa một khoảng chơi vơi, vô định.

Tôi chau mày ngẩng lên nhìn anh ta - dường như đang ngồi chờ sẵn phản ứng của tôi, tôi buột miệng:

"Khá creepy đấy anh bạn.."

Khoé mép hắn khẽ nhích lên, tim tôi trở loạn nhịp vì nhận ra cái gì đó rất psycho trong đáy mắt hắn. Không biết từ khi nào tôi cũng đã tự tạo ra một nụ cười đáp trả:

"Này, tại sao anh lại vẽ than? Nó không giữ được lâu như chì mà."

"Vì cảm xúc của cô chỉ đúng trong một thời điểm. Sau này nên xoá nó đi"

Chột dạ, tôi liếc vội xuống góc giấy nơi hắn kí tặng, tại đó, tên thật của tôi được ghi rất rõ ràng. Một cơn nóng râm ran đến từ phía sau gáy, nhanh chóng lan ra gần hết cơ thể tôi. Hắn đứng lên dọn hàng, chẳng thèm đề cập đến chuyện tiền nong như thể hắn đã xong việc. Hắn dọn hàng khi bây giờ mới là 10 giờ sáng.

"Ê. Anh đã bao giờ cho mèo ăn chưa?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net