#4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu hater là của cải, kể ra tôi cũng giàu có.
----------
"Mẹ ạ, con chẳng phải từng trải, nhưng cũng không còn quá non nớt. Con đi cũng không ít, gặp cũng không thiếu..con chỉ thấy là, chẳng người mẹ nào như mẹ"

Mẹ nheo mắt, khoé môi kéo lên chút cười, bàn tay khéo léo vẫn đang lia chiếc kéo bấm khứa hàng chỉ may "như thế nào?"

"Chẳng ai như mẹ cả."
Tôi chững lại gom nhặt những câu chuyện trong đầu, rồi mới tiếp. "Phụ nữ Việt tay năm tay mười, đảm đương mọi công to việc lớn không phải chuyện lạ. Nó là chuyện thường. Nhưng giờ đã thế kỉ 21 rồi, quan niệm giới tính đâu có còn khe khắt như trước. Phụ nữ đâu còn là cái tấm thân để người ta bóc ra mà ăn nữa. Bạn bè con, có đứa mẹ đảm, có đứa mẹ vụng.. Nhưng tựu chung bọn họ đều biết thương thân mình. Chồng yêu hay không yêu, họ vẫn trẻ trung xinh đẹp. Nhỡ ra vợ chồng chẳng xuôi nhau thì người phụ nữ cũng tự đi tìm lối riêng, cách này hay cách khác"

"Thế thì mẹ khác họ thế nào?" - Mẹ tôi vẫn ung dung lia lưỡi kéo qua vạt chỉ, hỏi tôi. Thoáng giây lát tôi thấy bà trở nên mỏng manh và cô đơn đến tội.

"Sao lại không? Mẹ đã bao giờ lo cho chính mình chưa? Mẹ có nghĩ cho bản thân mình chưa.."

"Ơ mẹ có.."

"Có cái gì mà có!" Tôi cao giọng, rồi trùng hẳn xuống. Những lời này, thật khó khăn để nói ra.
"Mẹ đã có gì trong gần sáu mươi năm qua?..
Con xin lỗi, dù vô lễ nhưng sự thật ra sao không thể nói trái. Bà ngoại thì đoảng, suy nghĩ đơn giản lại không có đức hy sinh. Mẹ mới 4 tuổi đã phải thay bà làm mẹ cho các em. Lần lượt từng cậu sinh ra một mình mẹ nuôi nấng. Không những không được bà chăm sóc mà còn phải lo cho bà bữa cơm đúng giờ, giấc ngủ đúng lúc. Thân con gái còn bé tí đã phải lặn lội hàng mấy cây số đi đưa cơm, mót thóc.. Lại còn bị lũ con trai phá quấy dọc đường. Nhà cửa ngay từ hồi đó đã chỉ mình mẹ quán xuyến. Ông thì ở Hà Nội, không săn sóc được các con. Mẹ lớn lên mười chín, hăm mươi cũng chẳng bận yêu đương. Trông gia đình khốn khổ, đói ăn không có, trưa cả nhà rủ nhau ngủ cho qua cơn đói. Lại mẹ, chỉ có mẹ quyết bằng mọi giá phải có cái ăn cho cả nhà. Vừa học vừa làm đủ mọi việc để nuôi gia đình gần chục người.
Lăn lộn mãi, đến khi ngẩng dậy đã sắp 30. Yêu chẳng được là bao, không có mối tình nào sâu đậm. Già mất rồi, còn ai ở lại thì đành lấy, thế là lấy bố.
Nghĩ thời con gái vất vả quá rồi, chỉ mong sau có người đàn ông để được yêu thương thôi Trời cũng chẳng cho. Mẹ ạ, mẹ biết hay không biết thì ngoài kia cũng không ai chịu được người đàn ông như bố con đâu. Chỉ có mẹ thôi! Có người đàn ông nào đã không phải là trụ cột mà còn gia trưởng, bảo thủ, cố chấp, tiền bạc không có mà cho vợ con chưa phải đáng trách nhưng đến yêu thương, động viên vợ cố gắng cũng không. Mẹ lấy đâu ra cái động lực để mà cố gắng thế? Con thì còn nhỏ dại không hiểu chuyện, chồng thì không thương. Đã thế lại còn vũ phu, trai gái, ngoại tình rồi về đánh vợ, chưa nói được lời yêu thương nào với mẹ. Sao mẹ chịu đựng được suốt hàng chục năm trời thế mẹ?...
Đi một mình, đứng một mình, ngồi một mình.. Phụ nữ dù mạnh mẽ tới đâu vẫn là phụ nữ. Sáu chục năm trời, bóng dáng người đàn ông đã mấy khi xuất hiện bên mẹ? Ngày nhỏ thì không có bố bên cạnh, lớn lên cũng không được hưởng trọn vẹn mùi yêu đương, lấy chồng, thế là hết, như sống với người dưng. Chưa kể còn một mực chung thuỷ, tuyệt nhiên chưa một lần dối trá.. Sao mẹ chịu được?
Vì chúng con thôi sao?..."

Mẹ tôi đã chững lại một lúc lâu rồi. Từ đằng sau, tôi không biết vẻ mặt của mẹ ra sao. Lần đầu tiên, lần đầu tiên tôi đã cho mẹ thấy tôi đồng cảm với mẹ ra sao.

"Vì ông ngoại nữa.." Mẹ tôi bắt đầu cất lời "ngày đó bỏ chồng bỏ vợ là cái điều tiếng xấu xa lắm. Mang tiếng là con gái một giáo sư mà bỏ chồng thì càng kinh. Dù có không thế thì ông vẫn rất đau lòng."

"Con căm ghét điều tiếng. Chúng ta sống bằng cái tôi, chúng ta không sống bằng bản ngã." Đúng vậy, bản chất con người chỉ có một nhưng hầu như ai cũng để cho thông tin bản ngã bồi phủ mình, rồi đôi khi giật mình lại tự hỏi sao mình thay đổi. "Điều tồi tệ nhất của thế hệ trẻ chúng con bây giờ là sự lười tư duy. Một sự lười nhác đáng khinh thường, đi ngược lại lối phát triển tự nhiên" đang nói tôi sựng lại, lời này dường phức tạp với mẹ quá "tức là, kẻ nghĩ xa nhất cho đời mình cũng chỉ tính 10 năm tới sẽ làm gì. Sau 10 năm ấy, ai mà biết được lựa chọn của 10 năm trước liệu có ảnh hưởng gì cho 10 năm kế nữa không?" Tôi thở dài "chưa kể có những người chỉ nghĩ cho tháng tới, tuần tới, ngày tới..tồi tệ thảm hại là còn không thèm nghĩ" tôi lan man rồi.. "phải chăng ngày đó cũng thế, ngày mẹ bằng con, thứ thúc giục mẹ làm chỉ đơn giản là tình yêu trong mẹ, vì thương ông bà, thương các cậu nên cố gắng, tần tảo, nghĩ đơn thuần mình sống tốt thì Trời sẽ đền? Mẹ đã k hề nghĩ đến việc mình cần phải trở thành người thế nào để yêu được một người đàn ông tốt? Vấn đề lớn, vấn đề sẽ theo mẹ đến cuối đời?"

"Con nói đúng" mẹ tôi khẳng định ngay khi tôi dứt lời, không tư lự. "Cũng là do hoàn cảnh xã hội nữa. Ngày đó nào ai nghĩ xa được ngoài miếng cơm.."

"Con biết mà.." Tôi thở dài.. Đâu đó nhói lên nỗi xót xa dân tộc.

Mẹ tôi trầm ngâm giây lát, rồi hồi tưởng, rồi kể tôi nghe những kí ức lộn xộn không hàng lối trong đầu. Dường như mẹ đã không nghĩ gì khi kể về chúng. Chúng giống những vết sẹo, không cần nhìn cũng rờ được trên da thịt.

"Con sẽ không bao giờ như mẹ" tôi cảm thấy mình lãnh đạm khi nói ra lời này "mẹ biết mà, con là một đứa không bình thường, con cảm nhận mọi thứ mạnh hơn người thường cảm nhận, chắc đó cũng là lý do con nghĩ khác, nhìn nhận khác, già nhanh và suốt thời trung học bị tách biệt. Có lúc con đã trách cuộc sống sao đẩy con vào sự cô lập kinh khủng ấy. Nhưng giờ khắc này con cảm ơn nó. Sự khắc nghiệt tạo nên con hôm nay. Con mạnh mẽ hơn mẹ rất nhiều."
Tôi dừng để quan sát cách mẹ phản ứng, mẹ vẫn lắng nghe.
"Khác với anh, tính nết nghiêng hẳn về phía mẹ. Con lại là đứa pha trộn không hơn không kém bên nào giữa bố và mẹ. Đa cảm, dễ xúc động, khó kiểm soát cảm xúc...của mẹ lại hoà lẫn với sự đủng đỉnh, nghệ sĩ, ưa xê dịch, nhiều lúc bàng quan, vô tâm của bố. Con là một đứa cực kì hỗn loạn. Bố, quả thực đã không phải người dạy con trưởng thành. Nếu con cứ lớn lên với sự bất cân bằng ấy, con sẽ trở thành một kẻ vô tích sự, bất mãn với xã hội, chỉ biết chửi đời.
Nhưng thật may mắn, ngỗ nghịch nơi con đã gặp được sự rèn dũa từ ông ngoại."
Mẹ vẫn nghe.
"Mẹ là một người phụ nữ vô cùng nữ tính, một người sở hữu thiên chức làm mẹ mạnh mẽ. Con nói thế bởi ở mẹ, sự cứng cỏi chỉ sinh ra từ mục đích muốn dang cánh bảo vệ con cái, người thân. Không như con, sự mạnh mẽ của mẹ không xuất phát từ lý trí, từ lập luận đúng sai, thiệt hơn. Chỉ đơn giản là mẹ có một nhu cầu mãnh liệt về sự an toàn và hạnh phúc của người thân. Và mẹ hy sinh.
Thế nên, trong con, mẹ quá vĩ đại.."

Tôi kết thúc đoạn trình bày bằng âm từ kéo dài theo hơi thở. Một khoảng lặng bặt đi giữa mẹ con tôi như hòn đá rơi xuống hố sâu hun hút.

"Con cũng hiểu cho mẹ rồi.." Có lẽ mẹ tôi khẽ mỉm cười.

Hy sinh một đời bằng một lời thấu hiểu. Đó cũng là thuyết tương đối.

"Mẹ ạ. Con đã suy nghĩ về cuộc đời mình, con sẽ sống thế nào từ nay đến giây phút cuối cùng. Con là nghệ sĩ, con sẽ sống trong một căn hộ chung cư nhỏ, con thích nhà nhỏ xinh, nhiều gian. Bạn bè toàn cười khi con nói thế, chúng nó không tin mơ ước của con chỉ có thế" tôi cười nhạt.

"Chẳng ai sống được một mình.. Khi ốm đau, một thân một mình mới thấy nỗi khốn khổ.." Mẹ tôi nói. "Hơn nữa, nhà chung cư rất phức tạp, con không lường hết được nguy hiểm và cả những khó chịu đâu.
Thân con gái ở một mình, thể nào cũng bị dòm ngó, phá phách. Nhà chung cư thì lối đi cũng là của chung, cái gì cũng bị đem ra bới móc. Rồi khi con có chồng con nữa. Nhà dưới đất thế này, ai ở biết nhà người ấy. Còn ở chung cư, con dẫn ai ra vào họ cũng xầm xì, rồi vì vài lời hàng xóm, dễ khi vợ chồng lại bất hoà.."

"Con biết." tôi ngắt lời mẹ "nhưng con nói rồi, điều tiếng với con là con số 0. Nếu sống mà cứ phải quan tâm xem thiên hạ nói gì thì cũng giống như cưỡi lừa ra đường. Ngồi trên lưng lừa nó chửi mình hành hạ con lừa, xuống dắt lừa nó bảo mình ngu có lừa không cưỡi. Chiều làm sao nổi cái mồm đời. Nhân đây.." Tôi ngập ngừng "mẹ ạ, không ai biết được đời có ưu ái cho mình một người bạn đời hay không hay lại chỉ là hai kẻ đành ở với nhau suốt đời như bố và mẹ.. Con đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi, rằng có thể lắm, con không tìm được người đàn ông của đời mình đâu.
Đâu nhất định phải có đàn ông để được che chở. Con tin mình cứng rắn hơn nhiều đứa con gái ngoài kia."

~oOo~

Có 3 lý do chính để chúng ta sở hữu gia tài hater khổng lồ:
1. Quá tài giỏi
2. Khó tính mà lại còn thẳng thắn
3. Tính cách thất thường
----------
Cháu muốn trở thành một nghệ sĩ, một nhà truyền cảm hứng.
Mỗi người sinh ra đều có một khả năng riêng. Cháu bất mãn nhưng cháu biết mình không phải một nhà chính trị, không phải một chính khách, không quá nhiều khả năng để thay đổi thế giới.
Nhưng cháu cũng không thể vì thế mà ngồi yên. Cháu sẽ là nghệ sĩ. Cháu sẽ trở thành người thổi sinh lực cho thế hệ đang mỗi ngày dần chết yểu ngoài kia. Con người có tính nhân văn, xấu xa nơi con người không phải bản chất, ông đã dạy cháu thế. Cháu tin, và cháu sẽ làm.
Cháu xin lỗi vì đã mất quá nhiều thời gian để tìm thấy ham muốn vươn lên, ham muốn trở thành kẻ mạnh mẽ, trong khi bản thân đã nắm chắc trong tay đam mê, động lực - thứ mà nhiều người trẻ chưa tìm được. Cháu xin lỗi vì đã phải nhờ đến trận ốm ghê người này mới nhận ra giá trị từng giây phút mình sống.
Cháu xin lỗi vì đã thiếu tự chủ, thiếu kiềm chế, thiếu khôn ngoan, thiếu cân bằng..
Cũng giống như vẽ phải không ạ? "Nhìn chưa chắc đã thấy, thấy chưa chắc đã hiểu, hiểu chưa chắc đã đúng." Câu nói "hãy sống như thể ngày mai ta sẽ chết", nghe thì sướng lắm, vỗ đùi đánh đét "a đây rồi, lửa đây rồi", nhưng hoá ra vẫn phải trả giá bằng thực nghiệm mới hiểu được.
Hãy tin cháu.

~oOo~

Tôi từng nghĩ mình là một kẻ xấu xa.
Có người gặp tôi được 2 lần đã vội đánh giá về tôi. Thậm chí phủ nhận luôn cả nhận định của người quen tôi 4 năm.
Có người sổ cho tôi một tràng về nhân phẩm khi chỉ mới đọc qua bài trả lời của tôi. Ghét đến mức tôi mời add friend cũng không thèm.
Lại còn có người ghét tôi vì một bức tranh. Tôi vẽ non tay, bị cười nhạo, nhưng rốt cục vẫn thi đỗ nên bèn bị họ khinh khi "sao trên lớp chị vẽ ba chấm thế mà chị vẫn đỗ mtvn? Chị có bí quyết gì k?".
Hình như tôi xấu xa bẩm sinh, sự xấu xa toả ra như một thứ mùi khiến người ta bằng cách này hay cách khác, rồi thể nào cũng ghét. Nếu k ghét vì chưa hiểu rõ thì cũng ghét vì đã hiểu quá rõ.
Khi gặp anh ta, sự xấu xa ấy một lần nữa ám ảnh tôi. Tôi thấy mình bỗng quay trở lại là tập hợp của sự thất bại: tôi không còn thức dậy sớm với bài tập nhẹ nhàng, tưới nước cho giàn cây, ăn sáng rồi dùng trà nữa. Thay vào đó, tôi uống trà trước khi đi ngủ, hút thuốc và lạm dụng rượu, bỏ bữa, ăn sai giờ, ngủ tuỳ ý.. Tôi thích rúc trong nhà, không làm gì cả, giết thời gian, bỏ bê công việc. Nhiều khi tôi quên cho đàn mèo với mấy chú chó của mình ăn..tôi bắt đầu lơ đãng, vô cảm, thiếu sức sống.
Giàn hoa đang dần héo.
Tôi quay lại lối sống rối loạn trước đây. Lối sinh hoạt ăn mòn sức sống, trì trệ và giết người từ từ.
Tôi đã chờ anh ta rất lâu, chờ như thể đã chờ từ kiếp trước chứ không chỉ là 13 năm. Tôi luôn có cảm giác tôi và anh ta có một mối liên kết bền chặt.
Vì chúng tôi là đồng loại, kiếp trước hay kiếp này.
Nhưng tôi không thể chờ anh ta, tôi phải thương bản thân trước. Vì thế, tôi học cách tự đương đầu trong suốt chừng ấy thời gian không có hắn. Không có anh ta tôi vẫn sống, mạnh hơn và mạnh hơn nữa. Tôi sống để ngẩng cao đầu với những khó khăn mình từng trải.
Hay người ta còn gọi nó là niềm tự hào.

Mọi thứ bất ngờ đổ sụp như tháp gỗ rút khi tôi nhìn thấy hắn..
..lần nữa.
Tôi biết chính là hắn. Người đời gọi nó là tình yêu sét đánh còn chúng tôi thì không. Chắc chắn chúng tôi biết nhau trước cả sinh ra. Khi nhìn hắn lần đầu tôi đã tin như thế. Còn hắn?
Tôi sợ là hắn thấu tôi.
Nên hắn đã tới, đảo lộn tất cả. Giống như tôi đã xây dựng một đế quốc hùng mạnh, giàu có rồi hắn đến xướng công thành chiến, phá hoại và cướp bóc, đạp đổ mọi kiêu hãnh.
Khi cơ thể mệt mỏi là lúc tôi dễ cáu giận nhất, dễ bất mãn nhất, dễ nói nhảm nhất.
Đôi lúc là dễ nói thật nhất.
Hắn thấu tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net