Chương 118: Anh đến bệnh viện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tập đoàn ES, trong phòng làm việc của tổng giám đốc.

Một bên thư kí Triệu đọc từng văn kiện cho anh, thị lực của anh ngày càng giảm đi không thể nhìn rõ những chữ này, bất chợt một cơn đau đầu ập đến, dòng chất lỏng màu đỏ chảy xuống bàn làm việc, thư kí Triệu vội vàng đặt văn kiện xuống.

- 'Nguyễn tổng, để tôi đưa anh đến bệnh viện.'

Anh muốn nói không sao nhưng chợt đầu bị đau nhức dữ dội, khuôn mặt trắng bệch, đau đến nổi không thể nói được câu nào. Thư kí Triệu đỡ anh lên đi vào thang máy chuyên dụng dành cho tổng tài, chuyện này không thể để nhân viên nào biết được.

Anh ngồi vào xe, thư kí Triệu đưa cho anh hộp khăn giấy để thấm máu rồi anh ta lên ghế lái ngồi, khởi động xe, chiếc xe từ từ hòa vào dòng xe cộ đông đúc.

Thư kí Triệu gọi cho Giản Tử Hạo.

'Tít..tít..tít...' Giản Tử Hạo giờ này vẫn còn đang ôm bảo bối ngủ, vẫn chưa dậy được, bị tiếng chuông ồn ào quấy phá, anh ta chửi thề rồi nghe máy.

- 'Có chuyện gì?'

Thư kí Triệu nói :'Giản tiên sinh, Nguyễn tổng lại phát bệnh rồi, lần này có vẻ rất nghiêm trọng, anh mau đến bệnh viện đi.'

Tuyết Liên nằm bên cạnh nghe được thì vội vàng ngồi dậy :'Em cũng muốn đi.'

- 'Được rồi, tôi sẽ đến ngay. Còn em, em ở nhà đi, em là phụ nữ đang mang thai sao có thể đi lại tùy tiện được.'

Tuyết Liên đi xuống giường :'Em đến đó xem tình hình thế nào.'

Giản Tử Hạo không thể cản được cô đành đưa cô đi theo, chiếc xe của họ nhanh chóng dừng trước cổng bệnh viện, anh được đưa lên giường đẩy vào trong.

Giản Tử Hạo mặc áo blouse rồi đi vô trong, Tuyết Liên cùng vào theo, Giản Tử Hạo trước tiên cầm máu cho anh rồi cầm đèn pin rọi vào mắt anh, tiếp theo là ghi chép.

Kiểm tra một lượt, Giản Tử Hạo lắc đầu rồi truyền cho anh một chai nước, Tuyết Liên lo lắng hỏi.

- 'nguyễn tổng sao rồi?'

Giản Tử Hạo nhìn bản báo cáo, thở dài :'Bệnh tình chuyển biến ngày một xấu, thị lực đang giảm dần, chỉ e tỉ lên thành công của cuộc phẫu thuật này là không có.'

Tuyết Liên tròn mắt :'Vậy Tiểu Nhung phải thế nào?'

Giản Tử Hạo lắc đầu, chuyện này phải do chính Mạnh Quỳnh giải quyết thì mới biết kết quả được.

Truyền xong hai chai nước anh mới dần tỉnh táo lại, anh vào trung tâm mua sắm mua một bộ quần áo mới rồi anh mới trở về nhà, lúc sáng chiếc áo của anh dính máu nên anh sợ cô phát hiện, anh nhập mật khẩu rồi bước vào nhà, cô vẫn như mọi ngày nấu ăn chờ anh trở về.

Phi Nhung ngủ một giấc tỉnh dậy tâm trạng cũng khá hơn, thấy anh về cô mỉm cười đi đến chỗ anh.

- 'Tiểu Quỳnh, anh về rồi.' Cô ôm lấy cổ anh.

Anh cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô. Phi Nhung cười rồi nắm lấy tay anh.

- 'Em nấu cơm rồi, mau vào ăn thôi.'

Chợt cô đụng phải mu bàn tay anh, cô đưa tay anh lên, cau mày hỏi.

- 'Tay anh sao vậy? Tại sao lại có nhiều vết kim châm?'

Anh nắm lại bàn tay nhỏ bé của cô :'Bị xương rồng ở công ty đâm phải.'

- 'Tại sao lại bất cẩn như vậy?' Cô xót xa trách mắng :'Ngồi ở đây đợi em, em lấy đồ để bôi thuốc cho anh.'

Anh kéo cô lại :'Không cần, chỉ là vết thương nhỏ, chỉ cần làm một chuyện là hết ngay thôi.'

- Việc gì?' Cô mù mịt hỏi.

- 'Là chuyện này.' Nói rồi anh cúi đầu xuống hôn lên môi cô, lưỡi từ từ tách cánh môi của cô ra đi vào xâm nhập khoang miệng cô, lưỡi anh chạm vào lưỡi cô, cứ thế họ hôn nhau đến ngộp thở anh mới chịu buông cô ra.

Phi Nhung đánh nhẹ lên người anh :'Đáng ghét.'

Anh cười rồi cùng cô đi về phía bàn ăn, ăn cơm xong anh và cô đi vào phòng ngủ, thật ra anh còn rất nhiều văn kiện chưa xử lí nhưng thư kí Triệu không có ở đây nên anh không thể làm được, không thể nhờ cô đọc được, như vậy cô sẽ nghi ngờ mất.

Phi Nhung mệt nên đã ngủ trước, cô nằm trong ngực anh thở đều đặn, anh vuốt ve má cô, phi Nhung, chỉ e kiếp này chúng ta không có duyên. Sau này nếu anh không tỉnh lại coi như kiếp này anh nợ em, anh nguyện kiếp sau, kiếp sau nữa trả nợ cho em.

Sáng hôm sau, trước khi đến công ty anh phải qua bệnh viện của Giản Tử Hạo để kiểm tra và tiêm thuốc.

Còn phi Nhung, cuộc sống của người thất nghiệp thật ra cũng không nhàm chán lắm, cô lái một chiếc xe của anh ở dưới tầng hầm đến nhà Lý Nhiệm Kỳ thăm Dạ An, trước khi đến cô vào trung tâm mua sắm mua cho Dạ An ít quần áo và đồ chơi.

Một phóng viên nhận ra cô liền chạy đến :'Tiểu thư, cô là Diệp tiểu thư phải không?'

Phi Nhung che mặt mình lại, đám người săn tin này cũng thật là thính, đến lúc xung quanh mình vây kín người, không còn cách nào khác cô đành phải lộ diện. Phi Nhung đưa tay chào mọi người.

Họ hỏi cô vài câu đơn giản rồi nhường đường cho cô đi, cũng chỉ là hỏi dạo này cuộc sống cô thế nào, bao giờ thì bước chân vào làm việc ở Diệp thị.

Trả lời qua loa rồi cô đi đến Lý gia, họ thấy cô về thì vui mừng, cha Lý đang đọc báo thấy cô tươi cười nói.

- 'Haiz, tưởng có người thân rồi không thèm để ý đến hai ông bà già này nữa.'

Phi Nhung cười :'Đâu có, cha mẹ, trong lòng con, hai người vẫn mãi mãi là cha mẹ, người thân của con.'

Cô đi đến bế Dạ An, đứa bé dễ thương quá, cô cũng muốn có một đứa con, nhưng mỗi lần quan hệ anh luôn dùng biện pháp, cô thấy rất buồn, quan hệ của họ không được công khai, con anh cũng không muốn có.

Phi Nhung chơi một lúc rồi đến nhà Tuyết Liên, Tuyết Liên thấy cô đến thì mừng quá lớn.

- 'Cháu chào hai bác ạ.' Cô cúi đầu chào cha mẹ Giản.

Hai người họ mỉm cười gật đầu với cô rồi cô cùng Tuyết Liên đi lên lầu. Tuyết Liên nhìn cô chần chừ mãi.

- 'Có chuyện gì cậu cứ nói đi, làm gì mà ấp a ấp úng vậy.'

Tuyết Liên nhìn vào phi thơm:'Cậu hãy giữ bình tĩnh nhé.'

Phi Nhung gật đầu :'Làm gì mà mờ ám vậy.'


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net