Chap 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian xác định tình cảm của hai cặp đôi cũng đã trải qua gần một tháng, còn 10 ngày nữa là đến Tết, Lâm Thiên Di hẹn Lạc Linh đi mua sắm đồ Tết

Lạc Linh vừa đi hưởng tuần trăng mật với Thẩm Đông về thì cũng gần ngày Tết nên bắt tay luôn vào xử lí công việc

Sau một hồi dạo chợ, hai cô gái khó tính chẳng mua được thứ gì ra trờ, mệt mỏi ngồi tám chuyện ở quán cà phê

"Tiểu Di Di, Thương Tuệ Ly bị đuổi rồi, bây giờ   không biết ở chốn nào"

"Mình thấy cũng tội nghiệp cô ta, tiểu thư lâu như vậy bây giờ ra đường thì làm được gì. Chuyện của cậu sao rồi?"

Nói một lúc cũng quay lại chuyện của mình, Lạc Linh đỏ mặt, cúi đầu khuấy cà phê.

"Không, không có gì" Lạc Linh ngại ngùng nói

"Tiểu Linh đang ngại kìa" Lâm Thiên Di chọc ghẹo Lạc Linh.

"Cô làm gì vợ tôi vậy Lâm Thiên Di"

Không biết từ lúc nào, bốn anh chàng đẹp trai đã đứng phía sau hai người. Thẩm Đông đi tới ôm lấy vai Lạc Linh, hỏi Lâm Thiên Di.

"Nào có gì đâu. Chào các anh" Lâm Thiên Di vội biện minh.

Bây giờ hai người kia đã thộ lộ với nhau, nếu cô chọc Lạc Linh có khi nào Thẩm Đông cho người ám sát cô không?

"Chào mọi người, đi đâu mà đông vui quá vậy?"

Lạc Linh hỏi đám người lâu lâu mới gặp mặt một lần.

"A, chào nha. Lâu lắm mới gặp lại. Lý Hoành, dạo này anh sao rồi" Lâm Thiên Di cười cười, bắt chuyện với Lý Hoành.

"Vẫn ổn, còn em?"

"Tất nhiên vẫn ổn. Lý Hoành, câu xương rồng anh cho em đã nở hoa rồi đó, chỉ tiếc là em không đưa nó trở lại thành phố nay. Mấy hôm sau về rồi em đưa nó tới cho anh xem..." cô nói lua thua liên thiên mà không để ý tới một người vẫn đang đen mặt, nhìn Lý Hoành bằng ánh mắt thù hận.

Lăng Thần không để ý đến còn người, trực tiếp vác cô lên vai.

"Các cậu cứ chơi đi, tôi đưa vợ tôi về đã"

Lăng Thần cố ý nhấn mạnh chữ "vợ tôi" nhằm tuyên bố chủ quyền, con đung ánh mắt khiêu khích kèm cảnh cáo nhìn Lý Hoành như muốn nói: Cô ấy là người của tôi, đừng mong giành được cô ấy từ tay tôi.

Lâm Thiên Di dãy dụa cũng bị anh ném lên xe.

"Lăng Thần, anh bị điên cái gì vậy, tôi đang nói chuyện với Lạc Linh mà"

"Em ngồi im đó cho tôi, sau này mà còn dám nói chuyện với trai, tôi..."

"Anh làm gì được tôi"

"Tôi trừ lương em"

Lâm Thiên Di có thể nhận thấy trong mắt Lăng Thần rằng anh đang ghen, không so đo với anh nữa, cô giẩu môi hứ một cái

Mấy hôm nay Lăng Thần bỗng chuyển tới căn nhà của cô ở, nói là trước đây đã từng ở nên ở lại luôn. Cô cũng mặc kệ, dành phòng khách cho anh, tất nhiên cô cũng thu tiền phòng.

"Lăng Thần, anh thật sự muốn về nhà em sao?"

Lâm Thiên Di thu dọn đồ đạc, sắp đến Tết Nguyên Đán nên cô phải về nhà ăn tết với gia đình.

"Ừm, em nói xem, ba em thích cái gì, để tôi còn mua lấy lòng"

"Anh cứ mua mấy chai rượu là được, ba em thích sưu tầm rượu ngon, quý. Còn mẹ thì mua gì chả được, bà không kén chọn"

"Ừm..."

Anh gật đầu. Hỏi vậy thôi chứ anh chuẩn bị tất cả rồi, ra mắt ba mẹ vợ làm sao mà sơ sài được.

"Này, anh thật sự muốn về nhà em sao? Phiền lắm đấy"

"Tất nhiên phải về chứ!"

"Vậy thì chuẩn bị lì xì đi, anh mà về là đi đâu cũng phải phát lì xì"

"Anh không thiếu tiền, em là đang lo không giữ nổi gia sản sao?"

"Xí, tiền anh chứ có phải của em đâu, em nhắc là để mấy đứa cháu của em có thêm nhiều tiền thôi"

"Em không cần chối. Tiền là của anh nhưng tương lai sẽ là của em. Còn em, tương lai sẽ là của anh" Lăng Thần bá đạo tuyên bố.

Lâm Thiên Di nghe xong câu đó, mặt đỏ như trái cà chua, đánh yêu anh một cái "Ai là của anh chứ"

"Em đỏ mặt rồi kìa" Lăng Thần cười, chọc cô. Chơi với chú nhím nhỏ này rất vui.

Lâm Thiên Di không để ý nữa, quay đầu giận dỗi nhìn ra phía cửa sổ. Đấu võ mồm với anh, người thua nhất định là cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net