Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cheer đứng từ trên cao thả ánh nhìn xuống dòng người tập nập phía dưới, vị trí công ty cô cũng coi như là cao nhất nhì BangKok nên có thể dễ dàng thấy được hết bao quát thủ đô. Tách cafe cô cầm trên tay đã nguội từ lâu nhưng Cheer vẫn một mực đứng như tạc tượng.

Ngày mai là giỗ của ba mẹ, đứa con này không những trì hoãn việc trả thù mà lại còn cùng con gái của đối thủ dây dưa mãi không dứt. Thật sự không biết phải bày ra bộ dạng gì, chẳng phải mục đích cô trở về chỉ để lấy mạng Panat thôi sao? Cô có quyền đòi hỏi thứ khác à?

"Sao đây? Điều gì lại làm khó Cheerny của chúng ta rồi."

"Chỉ là đang nghĩ cách nào tốt cho sản phẩm tới thôi." Cheer xoay người, tay vẫn giữ khư khư tách cafe.

"Cậu có biết hành động của cậu đang tố giác cậu nói dối không?"

"Hành động sao?"

Kartoon nhướng mày, ánh mắt hướng tới từng ngón tay của Cheer đang không ngừng duy chuyển quanh miệng ly. Cheer rất ít khi nói dối nên việc này không dễ dàng gì với cô, mỗi lần nói dối sẽ rất dễ bị phát hiện, Cheer mặc dù bên ngoài tỏ vẻ khiến ai nấy đều có thể tin tưởng nhưng chịu khó quan sát sẽ biết được cô hay hành động lặp đi lặp lại khi cô nói dối ai đó, chẳng hạn như lúc ngón tay duy chuyển quanh miệng ly, hay khi nhỏ cô vẫn thường xoay bút. Kartoon ở bên cạnh lâu như vậy, những tiểu tiết này sớm đã quen.

"Suy nghĩ về ba mẹ đúng không?"

Cheer thở dài, đặt tách cafe xuống. "Mai là ngày giỗ của hai người họ. Nhanh quá, chớp mắt đã 11 năm rồi."

"Nghỉ ngơi đi. Thu xếp lịch lại, mai tớ cùng cậu đến viếng họ."

Cô mỉm cười, dùng ánh mắt 10 phần ôn nhu nhìn Kartoon. Phải nói Kartoon là người quan trọng nhất đối với cô hiện giờ, lúc cô khó khăn cũng là một tay Kartoon giúp đỡ. Khi đó cả hai đều còn rất nhỏ, đa số tiền đều dựa vào ba mẹ, nhưng Kartoon đã vì cô mà lén gia đình ra bên ngoài làm thêm, số tiền có được tất cả đem gửi hết cho cô để tiếp tục học tập. Đến tận hôm nay, khi gầy dựng công ty này cũng một phần nhờ tới Kartoon. Nếu không có người bạn này, Cheer thật không biết cô đã sớm chết ở cái ổ nào rồi.

"Cậu dùng ánh mắt đó nhìn tớ sao? Thật ớn lạnh."

"Kartoon, kiếp sau tớ vẫn muốn làm bạn của cậu. Cùng cậu đồng hành như bây giờ."

"Cậu bị điên à, nói vớ vẩn gì vậy?" Cái con người này không đánh một trận thì không nể, suốt ngày cứ nói linh tinh.

"Thật đó. Nhưng mà bỏ qua đi, chuyện tớ nhờ cậu, cậu đã làm chưa?"

"Tất cả đều sẵn sàng, những người tớ tìm được phải nói là tớ rất ưng nha."

"Sản phẩm lần này tớ nhất định đem nó trao cho Panat. Xem ông ấy mở to mắt nhìn công ty lung lay sau đó dần sụp đổ, nhìn công sức gầy dựng hơn 10 năm qua bị tớ phá huỷ."

***

Dạo này Cheer thật sự quả là quá lơ là công việc của chính mình rồi, có việc tìm kiếm nguyên liệu thôi mà đã gần 1 tuần nay vẫn chưa xong, với tiến độ thế này e rằng muốn đánh đổ Panat là chuyện khó. Cheer đóng lại chiếc lap trên bàn, đưa tay xoa xoa hai bên thái dương, sức khoẻ của người trẻ nhưng lại cảm thấy gần như không còn được tốt như trước. Cheer khẽ liếc nhìn đồng hồ, sắp qua ngày mới rồi, cứ lao lực như thế này thì sẽ gặp ba mẹ sớm một chút mất.

Cheer ngã lưng ra sau dựa vào ghế, mệt mỏi trút tiếng thở dài, ánh mắt vô thức nhìn lên trần, đăm đăm nhìn vào một khoảng vô định. Trong đầu cô lúc này dần hiện ra khuôn mặt của một người, đó là Ann, chị mặc một bộ đầm màu xanh nhạt dài phủ đầu gối, mái tóc ngắn màu đen, đôi mắt sâu cùng đôi môi mỏng, nụ cười của Ann khiến cho cô bất giác cảm thấy thoải mái.

"Bây giờ có phải đã ngủ rồi không?"

"Phải giữ gìn sức khoẻ nhé!"

Tiếng điện thoại vang lên kéo Cheer thoát khỏi dòng suy nghĩ, từ khi nào lại có thói quen lảm nhảm một mình thế này. Cô với lấy thứ phát ra âm thanh trên bàn, không buồn xem tên người gọi đến, trực tiếp nghe máy.

"Tôi nghe."

Không có ai lên tiếng, đáp lại câu nói của Cheer là một khoảng im lặng, Cheer lúc này mới xem đến tên người điện. Hay thật, chỉ vừa nghĩ thoáng qua thì chị ta đã ngay lập tức xuất hiện.

"Chị có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Chị gọi tôi chỉ để im lặng?"

"Tôi đói..."

Đầu dây bên kia lên tiếng khiến Cheer bất ngờ đứng hình vài giây. Cheer chặc lưỡi, đưa tay vuốt mặt. Chị ta...điên thật rồi.

"Cái gì cơ? Chị đâu phải trẻ con, đói thì phải biết tự đi ăn chứ."

"Có thể cùng tôi đi ăn không?"

"Tôi không rảnh. Chị tự đi mà ăn."

"Vậy tôi sẽ nhịn đói. Em...ngủ ngon nhé!"

Tiếng ngắt quãng của điện thoại vang lên, Cheer ngơ người, vậy là chị ta điện thoại chỉ để thông báo một việc đó thôi hả? Cô suy nghĩ một lát liền dọn dẹp lại mọi thứ trên bàn, rời khỏi công ty.

Chuyện sẽ chẳng có gì nếu như chiếc bụng của cô không kêu lên, Cheer xoa xoa bụng của mình, đúng là dạo này có hay bỏ bữa thật. Mùi thức ăn bên đường bất chợt bay thoáng qua khi cô dừng xe lại chờ đèn đỏ, Cheer di chuyển ánh mắt đến quán cháo nóng bên đường, nơi đó người ra vào tấp nập chẳng khác gì một quán bán vào giờ cao điểm. Chắc là một quán có tên tuổi, nhưng bây giờ cũng còn nhiều người ghé qua quá đó. Cheer rời mắt khi đèn chuyển sang màu xanh, nén xuống cơn đói định bụng sẽ trở về nhà nấu đại một bát mì, nhưng vừa thay ánh mắt cô đã nhanh chóng lưu lại một bóng dáng rất quen thuộc đang đi trên đường.

Có đánh chết cô cũng nhận ra người đó là ai, vóc dáng mảnh khảnh, mái tóc ngắn cùng cái bộ dạng ăn mặc ít vải kia chắc chắn không ai khác ngoài con gái rượu của Panat, Ann Sirium.

"Lớn rồi vẫn còn không biết bảo vệ bản thân."

Cheer lắc đầu, nói chạy đi thì có chút không nỡ, dù gì cũng một thân một mình, chỉ sợ rằng không may xảy ra chuyện. Cô đánh lái, quay xe chạy theo sau Ann.

"Ngoài trời chắc nóng nực lắm hả? - Cheer mở cửa kính xe, nói vọng ra ngoài, âm thanh đủ khiến Ann chú ý."

"Em...sao lại ở đây?"

"Câu này tôi phải hỏi chị mới đúng. Mau lên xe đi."

Ann gật đầu, ngoan ngoãn mở cửa lên xe Cheer. Chị chỉ vừa đóng cửa lại thì cô đã ngay lập tức tăng nhiệt độ máy lạnh trong xe lên. Ann nhíu mày khó hiểu nhìn cô, muốn chết cóng sao?

"Tôi lạnh...em có thể bật máy sưởi không?"

"Tôi còn tưởng chị nóng nực lắm chứ? Ăn mặc vô cùng mát mẻ."

"Chỉ là khi nãy vội quá nên không mang theo áo khoác."

"Chị không sợ gặp kẻ gian sao? Có biết bây giờ đã trễ rồi không?" Cheer chuyển sang chế độ sưởi ấm, chăm chú lái xe nhưng cũng không quên cằn nhằn người bên cạnh aa.

Ann cuối đầu im lặng, không đáp lại Cheer cũng không náo loạn hoạt ngôn như thường ngày. Điều này khiến Cheer có chút không quen, cô khẽ liếc sang chị, có tâm sự sao?

"Đằng trước có một quán cháo, khi nãy chạy ngang thấy khách rất đông, chắc hẳn cũng không tệ. Có muốn ăn không?"

"Tôi không đói."

"Nhưng tôi đói rồi."

Cheer mặc kệ Ann, cô chạy thẳng đến quán cháo gần chỗ dừng đèn đỏ ban nãy. Phụ nữ cũng thật phức tạp quá đi, 1 tiếng trước còn nói rằng bản thân đang đói, 1 tiếng sau liền đổi ý. Cô cũng là phụ nữ nhưng lại cảm thấy bản thân cũng không có khó đoán, sáng nắng chiều mưa như người khác. Điều này cô đã lãnh hội từ Kartoon rất nhiều rồi, bây giờ đối với Ann cũng không còn lạ. Nói có là không, nói không là có.

***

"Có lẽ tôi sắp đính hôn rồi."

Cheer đang lau muỗng, bàn tay ngay lập tức khựng lại. Cô ngước mặt lên nhìn Ann, trái tim lúc này chợt hẫng đi một nhịp, Cheer cố nén xuống tiếng thở dài. Nhìn Ann cúi đầu im lặng khiến cô có chút đau lòng, Cheer tiếp tục công việc lau muỗng còn dang dở của mình, sau đó nhẹ nhàng đặt nó vào tô cháo đang nghi ngút khói của Ann.

"Đính hôn với ai?"

"Là...Sila Kangwat."

Chỉ vừa nghe đến cái tên cũng đủ làm Cheer nóng cả người, hai tay nắm chặt lại. Cheer cắn răng, cau mày, vội hít một ngụm khí lạnh, những âm thanh ồn ào nơi quán cháo đều bị ù đi, bên tai chỉ còn lại cái tên Sila Kangwat, cái tên của kẻ chẳng ra gì. Cheer thừa biết Sila có quan hệ qua lại với Panat, nhưng cô vẫn còn đang tìm hiểu thêm về sự thân thiết của hai người họ, bây giờ thì hay rồi, Panat lại dám một tay che mắt gả đi đứa con gái quý báo của mình. Chết tiệt!

"Ừ. Chị mau ăn đi, cháo nguội sẽ không ngon."

Ann cảm thấy trái tim lúc này chính thức vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ, vô cùng đau đớn. Cheer thật sự nhận tin này như một điều hiển nhiên sao? Em ấy không nóng giận hay ngăn cản? Giọt nước mắt chưa kịp rơi xuống đã được Ann nhanh chóng lau đi, chị mỉm cười, một nụ cười đầy chua xót.

Không phải khi nãy Ann đói mới điện đến tìm Cheer, chẳng qua là chị đã vô tình nghe được cuộc đối thoại giữa ba và tên Sila khốn kiếp kia. Là hắn yêu thích chị trước, cũng chính hắn muốn ép ba bắt chị phải đính hôn với hắn. Nhưng cái đau lòng nhất vẫn là ba ba vì danh dự và mấy cái dự án mà bằng lòng điều kiện của hắn, cũng chẳng màng hỏi qua ý kiến của chị. Lúc trái tim cảm thấy đau nhức, lúc chị cần chỗ dựa cũng chỉ biết nghĩ đến Cheer. Nhưng em ấy thì...

Đã một lòng đợi chờ em ngần ấy năm, cuối cùng lại ngồi trước mặt em báo rằng bản thân sắp lấy chồng. Đúng là ông trời thật biết trêu ngươi.

"Nếu như em ngăn cản, tôi liền lập tức không đính hôn."

Lời nói của Ann đánh mạnh vào tâm trí Cheer, ít nhiều khiến cô lung lay. Nhưng biết làm sao đây, nếu cô ngăn cản vậy Ann vẫn sẽ cô đơn một mình, chị ấy đã chẳng còn trẻ, cô không thể mang lại hạnh phúc thì cũng không nên ích kỷ giữ Ann mãi bên mình.

"Tôi chỉ là người dưng thôi, tôi không muốn ngăn cản chị tìm hạnh phúc"

"Em thật sự đành lòng?"

Cheer nhẹ gật đầu, cái gật đầu ấy cũng đã giết chết đi một người lúc này.

Đôi khi những điều chúng ta cho rằng tốt với đối phương, nhưng thật ra lại là đẩy họ vào con đường chết. Đây có lẽ sẽ là chuyện mà cả đời về sau khiến Cheer dằn vặt nhất.

***

Quán cháo cũng đã chẳng còn nhiều khách, những nhân viên xung quanh bắt đầu dọn dẹp lại bàn ghế chuẩn bị đóng cửa. Cheer đặt tiền lên bàn khi cả hai đã dùng bữa xong.

Sau câu nói của Ann thì chỉ là một khoảng im lặng giữa hai người, đến lúc lên xe rời đi Ann cũng chưa từng mở miệng nói thêm một câu nào khác. Cheer biết chứ, biết rằng Ann chắc chắn sẽ rất hận và đau lòng, nhưng đây là cách duy nhất cô có thể làm để sau này Ann không phải vì mình mà chịu đau khổ. Nhưng đây cũng là sự ích kỉ.

"Ngày mai là giỗ của ba mẹ tôi."

Ann im lặng, suốt đường đi ánh mắt đều nhìn ra ngoài cửa kính.

"Chị có muốn cùng đi với tôi không?"

"Chuyện này có thể sao?"

"Được rồi, tại sao lại không có thể chứ. Ngày mai tôi sẽ đến đón chị. Nhớ ăn mặc đừng quá mát mẻ như bây giờ, hai người họ nhất định sẽ sợ chị lạnh mà hằng đêm đến thăm chị đấy."

Lời nói của Cheer khiến Ann bật cười, em là đang dụ trẻ con sao? Tôi cũng đã từng tuổi này, chẳng lẽ đến phép tắt tối thiểu cũng không biết.

"Nếu họ đến thăm tôi sẽ kể rằng em là một kẻ không có trái tim, rất biết làm tôi đau lòng. Họ tốt như vậy, chắc chắn sẽ về dạy dỗ lại em."

Cheer mỉm cười, lời nói của Ann khiến cô không biết phải đáp thế nào, cổ họng nghẹn lại. Bản thân không chối bỏ rằng mình có cảm giác với Ann, nhưng thật sự từ lâu đã chấp nhận chôn chặt đoạn tình cảm thời niên thiếu ấy xuống đáy lòng. Cô phải trả thù cho ba mẹ, dù cho có đánh đổi tất cả cô cũng bằng lòng. Việc Ann đính hôn cô muốn hay không cũng không thể làm trái được, mỗi người đều có một đoạn đường phải tự bước. Ann bên cạnh Cheer như vậy cũng thật khó xử cho Ann, lúc nào cũng phải đứng giữa chữ hiếu và chữ tình, Cheer biết chị rất thương Panat nên lại càng không muốn Ann trở thành đứa con hư, tốt nhất vẫn nên thành gia lập thất rồi.

Cheer nói không đau lòng là dối, cũng từng là một đoạn tình cảm, cũng từng là người cô hết mực yêu thương, bây giờ phải nhìn Ann gả đi thật không nỡ. Cô khẽ liếc nhìn Ann, Ann cười trông rất xinh, dù trong xe không đủ ánh sáng nhưng cô biết Ann bây giờ sẽ rất xinh đẹp, bởi vì nụ cười đó đã từng khiến cô say đắm vào những năm mười mấy tuổi mà. Cheer đưa một tay sang nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Ann, cái nắm tay thật chặt.

"Tôi không thể ngăn cản chị đính hôn, nhưng nếu hắn ta không tốt, tôi nhất định đánh chết hắn."

Cheer không nhận thấy bất cứ phản ứng nào từ Ann, cô từ từ buông tay rời khỏi bàn tay chị, ngay khoảng khắc đó, thứ âm thanh nhẹ nhàng, chậm rãi của Ann bật lên giữa khoảng không gian im lặng, chỉ một câu nói mà cả đời về sau khiến Cheer luôn day dứt.

"Trả thù quan trọng đến thế sao? Đã hơn 10 năm rồi Cheer..."

...

Những năm mười mấy tuổi ấy, tôi đem lòng yêu thích một người, nhưng trớ trêu thay tình chưa kịp tỏ đã vội trở thành thù hận cả đời.

Tình chưa tỏ nên mãi day dưa, vấn vương không thể dứt, bên nhau những ngày ngắn ngủi đến cuối cùng là nhắm mắt bịt tai, đẩy người ta cho một người khác.

...

___________

Rồi xong, tìm đâu ra lá diêu bông bây giờ để Ann thôi lấy chồng :)))

Thôi mà lấy chồng đi chị, để mai mốt em còn có cái ngược banh xác Cheer :)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net