Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 13: Thôn Ngoại

"Hạ tỷ tỷ, Thôn Ngoại tân binh ấy đang ở đâu vậy?"

Bạch Kiều sáng dậy đã háo hức muốn đi chơi với Thôn Ngoại, hôm qua gặp y Bạch Kiều đã có hảo cảm rồi.

"Bạch công tử hỏi thư đồng của Thanh tướng quân sao? Y từ hôm qua đã đến phòng của tướng quân rồi." Hạ Linh trả lời.

Bạch Kiều chạy đến phòng của Thanh Tịnh. Hôm nay căn phòng im ắng như mọi khi a, Bạch Kiều định cất tiếng gọi Thanh Tịnh thì có tiếng đổ vỡ ở bên trong, lo lắng, y chạy vào xem thế nào thì thấy cảnh tượng nói không nên lời.

Thanh Tịnh tay đang bế Thôn Ngoại, người Thôn Ngoại thì dính đầy nước. Bạch Kiều ngẩn người, cái áo khoác cầm trên tay cũng sắp rơi xuống. Thanh Tịnh lúc này mới ý thức được mình đang làm gì, giật mình bỏ Thôn Ngoại ra. Bạch Kiều cũng hoàn hồn, giả ngơ nhìn lên trần nhà nói:

"Ơ, Thanh tướng quân không ở đây sao, vậy ta về trước vậy!". Nói xong liền quay người bỏ chạy.

"Ơ, này...." Thanh Tịnh ngẩn người.

____Một tiếng trước____

"Còn không mau mang nước lại đây"

Thôn Ngoại đứng ngoài cửa run run đi vào, đứng dưới một khí tức như vậy thật là quá khổ đi. Y đi vào trong, tay bê chậu nước để hắn rửa mặt. Ai ngờ đi đến chỗ bàn của hắn, liền mất đà mà làm đổ nước.

Thôn Ngoại chới với, suýt ngã ra sàn. Thanh Tịnh nhanh tay mà bế lấy y, tạo ra cảnh tượng như vừa nãy Bạch Kiều nhìn thấy.

Bạch Kiều đi ra khỏi phòng của Thanh Tịnh, chạy thẳng về Đặng Thiên. Y thở hổn hển lấy hơi, uống vài ngụm nước, Đặng Thiên dở cười, rõ ràng vừa nãy còn hùng hổ tuyên bố sẽ ra ngoài chơi đến tối cơ mà, sao bây giờ lại về rồi. Nhẹ ôm y vào trong lòng, hắn hỏi:

"Sao vậy? Kiều Kiều sao lại về sớm như vậy?"

"Huynh... huynh không biết Kiều nhi vừa thấy gì đâu!" Bạch Kiều hổn hển.

"Hửm, chuyện gì?"

"Ta vừa thấy Thanh tướng quân với Thôn ca ôm nhau đấy!" Bạch Kiều hồ hởi kể.

"Thôn ca?"

"À, là tân binh mới vào quân doanh, hôm qua bị Thanh tướng quân nhìn chúng, cho làm thư đồng bên cạnh."

"Ồ.."

"Huynh ồ gì chứ, họ phải chăng đã gạo nấu thành cơm rồi nha"

"Vậy Bạch Kiều với ta là thành cháo rồi đi" Đặng Thiên trêu y.

"Cái... cái gì mà cháo chứ.." Bạch Kiều đỏ mặt.

Tối đến, Bạch Kiều lại mặt dày sang bắt cóc Thôn Ngoại đi chơi. Hai người một trắng một xám ở trong tửu lầu, uống đến say khướt. Bạch Kiều ngà ngà say, còn Thôn Ngoại thì vẫn còn chút ý thức, lo lắng:

"Công tử, Thanh tướng quân và Nhị hoàng tử sẽ không phát hiện ra chứ?"

"Không phải lo, ta đã chuẩn bị đầy đủ, nếu phát hiện ra chắc cũng không tức giận đâu!"

Cái gì mà không tức giận?

Đặng Thiên từ sớm đã phát hiện ra trò mèo của Bạch Kiều, ai lại để cho một nô tì to xác giả dạng mình chứ, nhất là một đứa chỉ có xương như y. Thanh Tịnh cũng chả kém, gọi không được y dậy, tưởng sáng nay nước vào người bị sốt, ai ngờ lật lên lại là một tân binh. Tức giận cùng một thứ thì sẽ gặp nhau thôi, hai người nghe tân binh và vài dân đường chỉ liền chạm mặt nhau ở tửu lầu.

*tửu lầu: quán rượu, lầu rượu

Tửu lầu ở các phương khác thì không nói, nhưng riêng ở phía Nam thì có cả dịch vụ nam sắc. Các bà cô, hay các đại thúc có nhu cầu "đặc biệt" sẽ cần những nam sắc này. Tửu lầu họ vào là Thanh Nguyệt lầu, chuyên dịch vụ kĩ nam và kĩ nữ, lớn bậc nhất Đại Thừa.

Bạch Kiều và Thôn Ngoại da trắng trẻo mịn màng, má thì phớt hồng, nam sắc khó có thể so sánh bằng, cũng không thể không bị nhầm là nam sắc. Bạch Kiều cùng Thôn Ngoại lúc vào thì mở cửa chính cho có gió, lúc hai người ngà ngà say thì Nguyệt ma ma đi qua, dẫn theo năm người muốn đi vào phòng bên cạnh. Năm tên đi cạnh bà vừa nhìn đã biết không phải loại gì tốt đẹp, mắt thì liếc ngang liếc dọc, xem có con mồi nào không. Ai ngờ bọn chúng đi qua phòng Bạch Kiều, ngó vào thì thấy hai tiểu tử da trắng như tuyết, môi đỏ như son, tóc đen như gỗ mun (Bạch Tuyết nhập), tiểu huynh đệ liền cứng lên, mắt nổi dục vọng.

Mặc Nguyệt ma ma khuyên can, hắn vẫn tiến vào trong. Nguyệt ma ma thật sự là khổ rồi, muốn can hắn ra ngoài, dù gì lúc Nhị hoàng tử đi qua bà có lướt thấy vị công tử thập phần giống vị áo trắng kia. Nếu thật sự là người của Nhị hoàng tử, đời bà coi như xong.

Mấy gã kia tiến vào, đóng cửa lại để khỏi nghe thấy tiếng khuyên can của ma ma. Một tên tiến đến bên Bạch Kiều, vỗ vỗ chiếc má non mịn của y. Bạch Kiều thấy động tĩnh, gật gù tỉnh dậy, trước mặt là một tên ghê tợn, thấy y tỉnh lạ thì cười khanh khách, chỉ chỉ vào y với bọn người kia. Thôn Ngoại cũng từ từ tỉnh dậy, thấy y bị như vậy thì đẩy mấy tên kia ra, ôm y vào trong lòng. Dù lớn hơn Bạch Kiều bốn tuổi nhưng thân hình chẳng khá hơn Bạch Kiều là bao, ôm cũng như không.

Bọn kia thấy hai người như thế thì lại cười. Một tên mất kiên nhẫn đè Bạch Kiều ra, cho rượu vào miệng y. Các tên khác cũng lôi Thôn Ngoại ra chỗ khác, nốc rượu vào miệng y.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net