Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngu Thư Hân đi theo trực giác mà dừng chân lại trước một thôn nhỏ. Từ lúc cảm nhận được dấu hiệu chuyển sinh của Tiểu Đường, nàng mất mười lăm năm để có thể tìm được đến đây. Nhưng quang cảnh nơi đây khiến nàng hy vọng rằng sẽ không tìm thấy người ở đây.

Trên trời quạ bay đầy đầu, dưới đất khăn trắng khắp mọi nẻo. Không khí nơi đây thật quá sức tang tóc đi. Ngay từ khi Thư Hân đặt chân vào, trái tim hải đường của nàng bỗng thắt lại một nhịp, nàng thật sự không muốn tin vào linh cảm của chính mình nữa.

Nàng chậm rãi tiến sâu vào trong thôn, xác người nằm vất vưởng hai bên đường còn chẳng được đắp chiếu, tiếng khóc than vang vọng nhưng lại chẳng thấy một bóng người.

Tim nàng đập mỗi lúc một nhanh, bước chân tự động đi mà không cần suy nghĩ, nàng không biết mình sẽ đi đâu nhưng cảm giác khó chịu này khiến nàng muốn dừng lại.

Rồi nàng cũng đứng lại trước một cái xác, mảnh vải trắng đã che phủ gương mặt người nằm đó. Trái tim nàng cũng đã ngừng cảm nhận được sự tồn tại của Tiểu Đường.

- Không thể như thế được...

Nàng không đủ can đảm để tháo mảnh khăn kia xuống, nàng không đủ mạnh mẽ để có thể chấp nhận được suy nghĩ đang hiện ra trong đầu. Một làn gió thổi qua, thổi tung bụi mù, thổi bay mất tấm khăn kia. Gương mặt quen thuộc lộ ra, hai đầu gối nàng đều trở nên mềm nhũn.

- Tiểu Đường... - nàng gục đầu bên thân xác kia, nước mắt chẳng còn để có thể rơi thêm nữa, hốc mắt nàng sưng húp, chóp mũi đỏ au.

- Ngươi là ai? Ngươi biết Thủy Thủy à? - giọng nói ồm ồm của người đàn ông từ trong nhà nói ra, vừa dứt lời đã kéo dài một tràng ho khan không dừng lại được.

- Đã có chuyện gì xảy ra vậy? - Thư Hân nghẹn giọng nói.

- Trong thôn bỗng nhiên có dịch, đại phu đều bị nhiễm bệnh chết cả rồi. Giờ ta cũng đang chờ chết đây. Ngươi không nên ở lại đây lâu, nếu bị lây thì không có cách cứu chữa đâu.

Ông trời nhất định là đang trêu đùa nàng, nàng đã đợi một trăm năm chỉ để đối diện với cảnh đau lòng này sao. Ngu Thư Hân chạm tay vào khuôn mặt đã lạnh, đôi mắt nàng ấy nhắm nghiền tựa như đang ngủ, đôi môi khô khốc nứt nẻ.

Nàng cúi đầu chạm nhẹ lên đôi môi ấy.

Từ khóe mắt chẳng thể nào mở ra được nữa chảy xuống một dòng nước, nước mắt của Thư Hân cũng tự nhiên trào ra.

- Ngươi đã hẹn ta kiếp sau rồi mà, đồ thất hứa!

- Nàng ta giờ chắc để về chầu Diêm Vương rồi, ngươi ôm cái xác đó cũng đâu còn là người ngươi cần tìm nữa.

Cộng Công từ trong lòng đất hiện lên, hắn từ đầu không định can thiệp vào chuyện luyến ái của đệ tử. Nói đúng hơn là chuyện của Ngu Thư Hân và Tiểu Đường tuyệt đối chỉ có lợi, không có hại gì cho hắn cả.

Nhưng mỗi lần Thư Hân khóc thì khí của nàng lại phát ra quá mạnh đi, không những phiền nhiễu đến thủy thần như hắn mà sợ rằng còn gây chú ý với đám người trên thiên giới. Vậy nên Cộng Công không ra mặt không được.

- Sư phụ! Người cứ mặc kệ con đi! - Thư Hân tiếp tục nức nở.

- Ngươi là đệ tử của ta, sao ta có thể kệ ngươi được chứ. - Cộng Công kéo Thư Hân đứng dậy, tự hỏi tại sao đệ tử của mình khóc lại có thể xấu thế này, phẩy tay một cái, nước mắt trên mặt Thư Hân tiêu biến. - Xem như kiếp này hai ngươi không có duyên vậy, theo ta về nhà tu luyện tiếp thôi. Trong lúc đợi...

- Con còn phải đợi đến bao giờ? Lỡ như kiếp sau Tiểu Đường cũng... con phải chịu cảnh này bao nhiêu lần nữa? Con chỉ muốn ở cạnh Tiểu Đường thôi, sao lại ông trời lại đối xử với con như vậy?

- Đương nhiên rồi, kẻ ngươi gọi là ông trời vốn dĩ là một tên khốn. Đệ tử ngoan, nghe lời ta tu luyện thành tài, đến lúc đó lên trời xuống đất, chuyện gì con cũng làm được.

Sau khi theo Cộng Công về, Ngu Thư Hân đột nhiên phát sốt. Bệnh dịch đã lây sang nàng. Cả Cộng Công và An Kỳ đều bị một phen hốt hoảng, theo lý mà nói cả thần tiên lẫn yêu quái đều không thể nhiễm bệnh của con người được.

Nhưng cho dù có dòng máu tiên, có yêu khí, có Hải Đường tâm thì Ngu Thư Hân vẫn còn một phần của con người, nàng vẫn có thể bị lây nhiễm.

Lần đó, Cộng Công dùng hết nửa phần linh khí tu luyện ngàn năm để giữ lại cái mạng cho Ngu Thư Hân. Mạng có thể giữ được nhưng bệnh tình lại không thuyên giảm, hơi thở của Thư Hân mỗi ngày một yếu, đến nỗi An Kỳ phải đưa nàng ấy lên cạn vì sợ rằng nàng ấy không còn thở dưới nước được nữa.

Cộng Công vì sốt ruột đánh liều nghĩ đến chuyện lên trời trộm thuốc tiên. Nhưng hắn không thể để lộ chuyện phong ấn đã được giải được, mà do dự thì công sức trăm năm qua của hắn sẽ đổ sông đổ bể. Hơn nữa không dễ gì tìm được một người như Ngu Thư Hân.

Cuối cùng hắn quyết định biến thân thành hình dạng khác để đề phòng bất trắc rồi lẻn lên trời. Dù sao thì thủy thần thượng cổ không phải là cái danh hão, Cộng Công dễ dàng lẻn được vào phòng luyện đan của Thái Thượng Lão Quân. Vốn không rành về đan dược, Cộng Công tiện tay vơ hết tất cả những gì hắn thấy, tiên đan nào cũng chẳng là thuốc, hắn nghĩ vậy.

Cộng Công tưởng rằng hắn có thể êm đềm trốn thoát, nhưng khi vừa quay ra lại gặp ngay phải một tiểu thư đồng. Tránh cho hắn truy hô động đến đám thiên binh thiên tướng, Cộng Công nhanh tay biến một quả bóng nước nhốt hắn vào trong xong nhanh chóng thoát thân.

Tiểu thư đồng sau khi thoát khỏi được bóng nước của Cộng Công liền chạy đi báo tin với Thái Thượng Lão Quân. Thái Thượng Lão Quân vừa hay tin lập tức tấu lên với Ngọc Hoàng Thượng Đế, bởi vì thư đồng bị nhốt trong bóng nước, chắc chắn kẻ trộm tiên đan thuộc hành thủy. Điều này hoàn toàn ứng với quẻ Nguyên Thủy Thiên Tôn đã gieo.

- Thuốc bị đánh cắp là thuốc gì?

- Đều là thuốc vừa mới luyện bù cho số thuốc bị Tôn Ngộ Không ăn mất.

Ngọc Hoàng Thượng Đế nghe thế liền xanh mặt.

- Lý Tịnh! Không phải ngươi đã nói sẽ tận diệt toàn bộ yêu quái ở thôn Thạch Lựu rồi sao? Sao bây giờ lại lòi ra một con thủy quái hả? Nước Tuyên giờ cũng đã bị nhấn chìm, tiên đan bị đánh cắp, ngươi định chờ đến khi nó dâng nước đánh lên thiên đình rồi mới ra tiếp hả?

- Xin Ngọc Hoàng Thượng Đế bớt giận. - Lý Tịnh quỳ xuống - Thần xin đảm bảo rằng năm đó thần và Na Tra đã tận diệt ở thôn Thạch Lựu rồi... đến cả bóng người cũng không còn, không có chuyện để sót yêu quái được.

- Không biết Lý Thiên vương còn nhớ con Đại Ngư năm đó không? - Chu Tước Thần nhấn giọng chen vào. - Ngài đã để cho nó chạy thoát, có khi nào chính là nó không?

Huyền Vũ Thần có chút chột dạ khi nghe đến cái tên "Đại Ngư".

- Có chuyện đó sao? - Ngọc Hoàng Thượng Đế nghe thế giận đỏ mặt.

- Không thể nào, lần đó nó đã bị thương rất nặng, có trốn thoát cũng không có khả năng sống sót được.

- Ai biết được, dù sao nó cũng là bảo thú của Bích Thủy Du mà... À, nhắc đến Bích Thủy Du. - Chu Tước Thần quay sang Huyền Vũ Thần nhếch mép cười rất thiếu thiện chí. - Đã lâu rồi ta không gặp nàng ta, nàng ta vẫn khỏe chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net