Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe thấy người gọi tên mình, Ngu Thư Hân mừng rỡ chạy đến phía gian phòng đóng kín cửa nhưng ngay lập tức bị hai gia nhân kia giữ lại.

- Ngu tiểu thư, nàng chỉ có thể đứng ở đây thôi.

- Tiểu Đường... - bị ngăn cản, Thư Hân liền ra vẻ nhõng nhẽo với người trong phòng.

Bên trong ho khan một tiếng, sống lưng Thư Hân đột nhiên thấy lạnh.

- Nàng nghe lời họ đứng ở ngoài đi, hiện tại ta không tiện gặp mặt.

- Ngươi không muốn gặp ta à? Ta rất nhớ ngươi đó.

Sau một hồi im lặng bên trong lại nói ra.

- Hai ngươi lui ra đi, ta muốn nói chuyện riêng với Ngu tiểu thư.

- Vâng ạ. - hai gia nhân hành lễ chào người trong phòng và cả Thư Hân rồi rời đi.

Cánh cửa đó vẫn im lìm không một chút động tĩnh, Ngu Thư Hân đánh bạo định đẩy cửa vào thì nhận ra bên trong đã cài then.

- Ta xin lỗi, nhưng lúc này ta không thể gặp nàng được.

- Tại sao? Vì ngươi đã chuyển kiếp thành nam nhân?

Nàng thật sự muốn đạp tung cánh cửa xông vào trong đánh cho tên Tiểu Đường này một trận, khó khăn lắm mới có thể gặp lại mà đối phương từ đầu đến cuối lúc nào cũng giữ thái độ lặng thinh đó. Nàng còn sợ là tìm nhầm người.

- Ngươi nghĩ là ta để ý chuyện đó sao? - Thư Hân nén giận nâng cao giọng nói.

- Nàng có để ý sao? - tiểu vương gia kia nhẹ giọng đáp lại.

- Cho dù ngươi là con chó, con heo ta cũng không để ý! - nói đến đây tự nhiên cổ họng nàng nghẹn lại. - Ta thích ngươi không phải vì ngươi là nữ nhân, cũng không thích ngươi vì ngươi là nam nhân. Ta thích ngươi vì ngươi chính là Tiểu Đường của ta!

Sư phụ đã dặn rằng nàng không được khóc, mỗi lần nàng khóc lại sẽ không thể kiểm soát được khí, nàng tuyệt đối sẽ không khóc.

Trong khi Thư Hân phải đang nín nhịn cảm xúc đang dâng trào thì bên kia lại không chịu được phụt cười thành tiếng.

- Sao ngươi có thể nghĩ ta hóa kiếp thành heo thành chó thế?

- Ai biết được ngươi kiếp trước xấu tính thế nào, lỡ như ngươi làm gì xằng bậy bị lão Diêm Vương phạt thành con heo thì sao?

- Haha, đúng là kiếp trước ta đã rất xấu tính đó. - tiếng thở dài khẽ vọng ra từ bên trong. - Ta đã không nhớ gì về nàng cả, lại còn đi cảm mến nam nhân khác có cái lõm trên má giống như nàng...

- Ngươi thật dễ dàng yêu người khác đó. - nghe qua giọng điệu đã có thể hình dung được vẻ mặt ngập trong giấm chua của Ngu Thư Hân.

Lúc trước mỗi lần Thư Hân ghen tuông, Tiểu Đường đều cảm thấy đáng yêu, đến giờ vẫn vậy.

 - Kiếp trước đó ta tự ý chấm dứt sinh mạng khi chưa đến thọ hạn nên Diêm Vương đã phạt ta một kiếp chết trong nuối tiếc. Nhưng giờ nghĩ lại, ta còn tưởng lão Diêm Vương gạt ta, ta không hề cảm thấy nuối tiếc gì trước lúc chết, kể cả việc không thể cùng nam nhân kia nói lời yêu đương ta cũng không thấy tiếc. Cho đến khi ta thấy nàng đến, ta đã mong rằng mình có thể sống được lâu hơn. Một khắc cũng được, một giây cũng được. Ta vẫn còn nhớ rõ khi bản thân mình nằm đó, bên trong cơ thể đã ngừng thở, những kí ức về nàng đều đã trở lại, ta thấy nàng lại gần ta, ôm lấy thân xác lạnh cứng đó, ta thấy nàng khóc... Lúc đó ta mới hiểu, thế nào là luyến tiếc.

- Ai bảo ngươi không chịu nghe lời ta. - giọng Thư Hân hơi lạc đi, nàng vẫn cố không khóc.

- Ta sai rồi, ta xin lỗi.

- Vậy kiếp này ngươi được sống kiếp vương giả, ở trong cái phủ to như vậy hẳn là không phải chịu phạt gì rồi đúng không.

 Ngu Thư Hân ghét nó, chính là cái không khí đột nhiên lặng như tờ này, câu hỏi của nàng bỗng lại không có lời đáp. Nàng vừa ghét nó vừa sợ hãi nó, đúng hơn là nàng sợ câu trả lời không như bản thân mong đợi.

- Kiếp này ta vừa sinh ra đã nhớ tới nàng. - tiểu vương gia cuối cùng cũng chịu nói. - Ta đã trốn chén canh Mạnh bà để không quên nàng lần nữa.

Nàng rất hài lòng với câu trả lời này nếu như không có chữ "nhưng" sau đó.

- Nhưng ta đã công khai tìm kiếm nàng quá lộ liễu đi. Chuyện đến tai Diêm Vương, hắn biết ta trốn uống canh nên đã sai hai tên Hắc Bạch đến bắt ta đi. Ta xin bọn hắn cho ta thêm hai năm để ít ra kiếp này vẫn còn cơ hội gặp được nàng. Ta đã rất sợ... ta sợ rằng khi nàng tìm đến ta lại là một cái xác không hồn. Ta rất nhớ nàng, nhớ đến phát điên lên được.

Nước mắt của Thư Hân tự nhiên rơi xuống, nàng không muốn thừa nhận rằng mình đang khóc, tất cả là tại tên tiểu vương gia kia, hắn khóc khiến cho nàng đổ lệ theo.

- Đã nói nhớ ta sao lại không muốn gặp ta? - nàng tựa đầu lên cánh cửa, mắt nhắm chặt để ngừng dòng lệ không ngừng tuôn.

- Ta... hiện tại có chút xấu xí.

- Ta không quan tâm! Tiểu Đường, ta rất nhớ ngươi, rất nhớ ngươi, rất nhớ ngươi...

- Ta xin lỗi.

- Đừng xin lỗi nữa! Mở cửa cho ta vào đi!

- Ngu Thư Hân, nghe kĩ lời ta dặn... Kiếp trước ta đã lây cho ngươi bệnh, kiếp này cũng tuyệt đối không được hôn ta nữa. Kiếp sau, nếu như ngươi vẫn còn muốn tìm ta, nếu như ngươi vẫn còn thích ta... - nói càng nhiều, giọng người trong phòng càng nghẹn lại - ... lúc đó hãy đến hôn ta, ta nhất định sẽ nhớ ra ngươi. 

- Ngươi đừng hẹn ta kiếp sau nữa được không, Tiểu Đường... - lồng ngực Thư Hân rung động kịch liệt, nàng càng cố không khóc, tâm phế lại càng đau.

 - Kiếp sau... ta nhất định sẽ cùng ngươi răng long đầu bạc.

- Ngươi đừng nói nữa! - Thư Hân bắt đầu kích động đứng dậy đập cửa.

Gia nhân trong phủ khắp nơi đều có chuẩn bị phòng thủ, vừa thấy nàng có ý định phá cửa liền lao đến giữ tay giữ chân nàng lại.

- Tiểu Đường, ngươi có giỏi thì mở cửa ra gặp ta! Ngươi nói nhớ ta cơ mà! Ngươi nói thích ta cơ mà! Ngươi nói muốn lấy ta cơ mà! Bước ra đây bái đường với ta ngay đi, Tiểu Đường!

Phải cần đến mười tám người mới có thể kéo Ngu Thư Hân rời xa khỏi gian phòng của tiểu vương gia, không những do nàng chống trả vô cùng quyết liệt mà bản thân sức mạnh của nàng hiện cũng đang có sự vượt trội hơn người thường rồi. Bỗng nhiên nàng thôi than khóc nữa.

Toàn thân Thư Hân đều mềm nhũn ra, giờ thì thay vì phải kéo người, đám gia nhân lại phải vội vội vàng vàng đỡ lấy nàng.

Nàng đã không còn cảm nhận được sự tồn tại của Tiểu Đường nữa.

- Tiểu Đường, ra đây bái đường với ta đi... - giờ có muốn khóc, cũng khóc không thành tiếng rồi.

Cánh cửa nàng muốn đập nát giờ đã được mở, người của vương phủ ai nấy đều cẩn trọng không dám bước vào trong phòng, bọn hắn chỉ mở cửa để xác nhận tiểu vương gia đã không còn phản ứng nữa. Nhìn qua những kẽ hở, nàng nhìn thấy người nằm trong đó đang ngủ thật say, tấm chăn đắp kín người che đến tận cổ chỉ còn chừa lại mỗi đầu. Nàng tưởng rằng thành nam nhân thì dung diện cũng sẽ đổi khác, nhưng không, những đường nét của Tiểu Đường vẫn còn nguyên đó, lại có thêm chút khí chất của bậc vương giả. Nhớ ngày trước mỗi khi nhìn ngắm khuôn mặt của Tiểu Đường, Thư Hân luôn cảm giác nàng ấy có chút soái khí đi. Kiếp này thành trở thành nam nhân, quả nhiên cũng là một gã đẹp trai.

Vương phủ ra lệnh phát tang, việc đầu tiên chính là thiêu rụi căn phòng đó.

Hóa ra tiểu vương gia hai năm trước phát bệnh hủi, tự nhốt mình trong phòng không tiếp xúc với ai nữa. Đó cũng chính là lý do Tiểu Đường không cho Thư Hân lại gần, nàng ấy biết nàng hoàn toàn có thể nhiễm bệnh.

Chờ thêm một kiếp nữa thì chờ thêm một kiếp nữa, Ngu Thư Hân cũng đã dần quen với chuyện chờ đợi rồi.

Rồi cũng lại thêm một cái trăm năm, Trung Nguyên binh biến loạn không ngừng, chia năm sẻ bảy đã đành đằng này còn có cả ngoại xâm. Ngũ Hồ làm loạn đất Hoa, trai tráng vừa lớn hay đã già đều phải tòng quân ra trận.

- Giác Giác nói thiếu nước để thổi cơm, ngươi mau đi lấy đi!

- Tam ca à, rõ ràng Giác Giác nhờ huynh, sao huynh lại sai ta?

- Thế ngươi gọi ta là gì?

- Tam ca.

- Ta là anh của ngươi, đương nhiên có quyền sai ngươi rồi! Mau đi lấy nước nhanh lên, có muốn bị phạt treo cột không?

Dù không thể chấp nhận lý do ngớ ngẩn như vậy, cái "Tam ca" đó là hắn ta bắt hắn gọi, hắn còn tưởng đó là tên riêng, nhưng miễn cưỡng đi lấy nước cũng được, dù sao hắn cũng muốn tắm táp một chút.

Gánh trên vai hai thùng nước, hắn chạy thẳng một mạch ra bờ sông, cố tình tìm một chỗ xa doanh trại một chút.

Hắn đầu tiên cởi giày, tháo bỏ dây cột tất rồi xắn quần ngâm chân dưới dòng nước mát, đã lâu chưa thấy thoải mái như vậy. Nhưng nước chỗ này hơn nông, cũng chỉ vừa qua được mắt cá một chút, hắn nghĩ đi thêm một chút sẽ có chỗ nước sâu hơn.

Có gì đó thôi thúc hắn cứ tiếp tục đi nữa.

Cây cối mỗi lúc một nhiều, hắn sợ rằng mình sẽ bị lạc, thế nhưng đôi chân trần của hắn vẫn tiếp tục đi.

Tay trái cầm giày, phải cầm gánh nước, hắn cứ đi mãi đến khi tìm thấy được một góc hồ kín đáo ở giữa chốn xung quanh cây cối um tùm.

Hắn chẳng nghĩ gì nhiều đưa tay vén mấy nhành cây sang một bên tạo thành lối đi. Nước trong hồ trong vắt như gương, ở giữa hồ là một thiếu nữ đang tắm.

- Ai đó? - giọng nàng lảnh lót cất lên.

Mặt nước kia vốn dĩ bình lặng đột ngột tóe lên bắn rát vào người hắn, theo phản xạ hắn liền lấy tay che mặt lại. Qua dòng nước mờ ảo, hắn thấy thiếu nữ kia nhìn hắn giận đến đỏ mặt, nàng với tay lấy tấm khăn lớn vắt vẻo trên cây vội vàng quấn kín người che thân. Nói là quấn kín nhưng thật ra đôi chân trần đó hoàn toàn không tệ, nếu có xếp cũng phải xếp vào hàng cực phẩm giai nhân.

Nếu như bị một người đẹp như vậy cho ăn tát thì cũng không tệ lắm, hắn thầm nghĩ.

Thiếu nữ kia chân đạp lên mặt nước lao về phía hắn, hóa ra nàng không phải là thiếu nữ mà là tiên nữ sao?

- Tiểu Đường!

Nàng chính là Ngu Thư Hân.

Hải Đường tâm đã dẫn nàng đến đây, nàng vì muốn trước khi gặp được Tiểu Đường phải thơm tho sạch sẽ một chút nên mới xuống hồ để tắm. Ai ngờ lần này đích thân Tiểu Đường chủ động đến tìm nàng.

- Kiếp này ngươi lại là nam nhân à? Ngươi muốn cưới ta đến vậy sao? - nàng phấn khích nhìn ngắm người trong mộng xem xét, cái mặt lúc nào cũng đăm đăm khó chịu này không thể lẫn vào đâu được. - Tiểu Đường à, ta nhớ người lắm.

- Tiểu thư... xin lỗi... ta không phải là Tiểu Đường.

Mắt hắn hiện chỉ có thể nhìn lên trời, nàng ta bây giờ đúng nghĩa chỉ có một mảnh vải che thân, cả cái khối mềm mại kia đều đang tựa vào người hắn. Nhanh mắt liếc xuống một cái, hắn thầm nuốt nước bọt rồi lại ngó lên trời.

- Kiếp này ngươi tên gì? - nàng ta vẫn hoàn toàn vô tư không hề hay biết gì về cú đảo mắt ngược dòng như vậy.

- Ta họ Hoa, tên một chữ Hồ.

Ngu Thư Hân mỉm cười, kéo mặt Hoa Hồ xuống hôn lên môi một cái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net