Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã từ lâu không còn nghe đến cái tên "Bích Thủy Du", Tiểu Đường mất một hồi mới kịp nhận thức ra. Vừa quay sang hướng con sông, một khối cầu nước đột nhiên lao đến. Tiểu Đường theo phản xạ ôm lấy Ngu Thư Hân nằm xuống.

Khối nước kia bay vụt ngang đầu hai nàng vừa kịp nuốt trọn quả cầu lửa cũng đang phóng đến.

Tiểu Đường ôm lấy đầu Thư Hân giấu nàng sau tấm lưng rộng để chắn những giọt nước bắn ra. Nước tuy dập được lửa nhưng nước cũng vì lửa mà sôi, khối nước vừa chạm cầu lửa xèo xèo bốc khói, đến khi cầu lửa bị triệt tiêu thì khối nước cũng sụp xuống chuẩn bị đổ hết lên người hai nàng. Trong lúc cấp bách, Tiểu Đường vội đẩy Thư Hân ra xa, lọt qua khóe mắt, nàng vô tình nhìn thấy một hắc y nhân đang đứng trên mặt nước.

Người này trông rất quen.

Thư Hân bị đẩy văng xa gần cả thước, người vẫn còn chưa kịp đứng dậy thì tay nàng đã nhanh chóng phất một cái. Thác nước sôi kia tức khắc biến mất không một dấu vết.

Hắc y nhân đứng trên sông thấy vậy không khỏi trợn mắt ngạc nhiên. Nguy hiểm vừa đi qua, Tiểu Đường lúc này mới có cơ hội nhìn rõ mặt người đó. Không ai xa lạ, chính là Huyền Vũ Thần.

Chưa kịp thốt lên lời nào, lại từ đằng một dải đỏ rực phóng đến chỗ Thư Hân. Tiểu Đường chẳng nghĩ chẳng ngợi lao ra bắt chéo hai cánh tay giữ trước mặt đỡ đòn.

Dải đỏ kia chính là hỏa xích của Chu Tước Thần, da thịt của Tiểu Đường là da thịt của người trần, đụng phải pháp khí lập tức bị bỏng cháy.

- Aaaaa!! - Tiểu Đường không chịu nổi hét lớn.

- Tiểu Đường! - Ngu Thư Hân nghe tiếng thét thảm thiết ấy liền sốt ruột đứng dậy chạy ngay đến chỗ Tiểu Đường.

Nhưng nàng còn chưa kịp đi đến bước thứ hai thì một dòng nước từ đằng sau vòng ra chặn trước mặt nàng. Thư Hân quay đầu lại, Huyền Vũ Thần uyển chuyển múa tay thành vòng điều khiển dòng nước tấn công nàng.

Từ trong tay áo, thân rắn đen cuộn vòng quanh cánh tay từ từ bò ra, Huyền Vũ Thần phẩy tay một cái, đầu rắn hóa khổng lồ phi về phía Thư Hân.

Ngu Thư Hân tu luyện ba trăm năm, đây là lần đầu tiên nàng phải thực chiến. Hơn nữa Cộng Công dạy nàng là dạy kiếm pháp, bây giờ thì nàng lại đang tay không tấc sắt. Trong nháy mắt, nàng nhanh trí dựng lên màn chắn nước trước mặt, hắc xà đâm xuyên qua tấm màn nhe răng táp lấy nàng. Thư Hân vội nghiêng người né sang một bên, phát cắn tuy hụt nhưng cái đuôi dài trượt qua liền quắp vào và siết lấy cổ nàng. 

Đầu rắn quay trở lại quấn thêm vài vòng quanh cổ Thư Hân khiến nàng ngạt thở, khó chịu ho khan mấy tiếng.

- Ngu T-... - Tiểu Đường ở bên này đang phải tránh hỏa xích của Chu Tước Thần thấy Thư Hân gặp nguy hiểm liền không màng gì nữa rút dao găm ra chạy đến cứu nàng.

Nhưng chỉ vừa lơ là một chút thì hỏa xích đã quật đến, Tiểu Đường nhảy sang một bên né, bất thình lình từ đâu cây cối dưới đất đã trói chân nàng lại khiến nàng ngã nhào xuống đất. Vừa ngay lúc đó, hàng trăm dây leo đều cuốn chặt lấy tay chân Tiểu Đường trói lại. Nàng càng vùng vẫy, dây siết càng đau, vết phỏng bị dây gai cứa vào rách thịt rách da, nhưng nàng vẫn không ngừng giãy dụa để tiến về phía Thư Hân.

Sắc mặt của Ngu Thư Hân đang tím dần, bàn tay yếu ớt cố tạo hình dòng nước dài rồi từ từ đông cứng nó. Bỗng đâu một thân ảnh trắng lóe đến, nàng liền giơ ngang thanh thủy kiếm vừa mới tạo ra đỡ. Nhưng kiếm của nàng là kiếm nước tạm thời, kiếm của đối phương như thể bằng vàng bằng sắt đè nặng xuống, hộ khấu Thư Hân đau nhói, nàng buộc phải buông kiếm ra. Thanh kiếm của nàng vỡ tan, nàng nhanh chân lùi lại một bước, mũi kiếm kia lướt ngang qua mặt nàng vô tình cắt đôi thân hắc xà đang quấn trên cổ.

Cuối cùng đã được giải thoát, Thư Hân ngã bật ngửa ra sau. Nàng há miệng gấp gáp lấy không khí, gương mặt gần tái xanh không còn một giọt máu. Cùng số phận với Tiểu Đường, loạt dây gai không biết từ đầu bò ra trói chặt lấy nàng.

- Bạch Hổ! - Huyền Vũ Thần nhăn mặt tỏ ý không hài lòng.

Xác hắc xà tự động dính kết lại với nhau trở về nguyên dạng trói lấy tay Thư Hân.

- Xin lỗi, xin lỗi. Ta không cố ý!

Một thân bạch y đây chính là Bạch Hổ Thần. Trong Tứ Thần đã có ba người hiện diện, vậy chắc chắn kẻ dùng cây trói Tiểu Đường không ai khác chính là Thanh Long Thần. Chẳng cần phải đợi lâu, ngay sau đó Thanh Long Thần đã nhảy xuống từ một thân cây cao tít.

Đã có chuyện gì mà Tứ Thần đều phải tập trung một chỗ vậy, Tiểu Đường thất kinh tự hỏi.

- Ồ, đây có phải là Bích Thủy Du không? - Chu Tước Thần mỉa mai hô lên. - Che tiên khí khéo thật, không còn một chút gì luôn!

- Hắn ta chỉ là người bình thường thôi, không phải là Bích Thủy Du đâu. Yêu quái là kẻ này mới đúng.

Thực chất, trong đêm hôm qua khi Ngu Thư Hân đánh sập cổng trại, khí phát ra đã đủ gây chú ý cho thiên đình. 

Tuy nhiên khí phát ra lúc đó tuy mạnh như rất nhanh, ngay sau đó thì hai nàng cũng bỏ chạy nên thiên binh, thiên tướng có được gọi đến cũng không thể bắt kịp được.

Chỉ là cái hai nàng không ngờ nhất là trong khi ân ái, Ngu Thư Hân đã không nhịn được khí của mình. Trong cơn mơ mơ màng màng, nàng vô tình tỏa khí. Mà Tiểu Đường lúc này đã là người trần mắt thịt, hoàn toàn không thể nhận ra được điều này.

Huyền Vũ Thần ban đầu dò theo yêu khí tìm đến đã rất bất ngờ khi thấy Bích Thủy Du ở đó, bất ngờ hơn nữa là nàng ta lại đi tình tứ với một nam nhân khác. Quả nhiên nhân gian đầy rẫy cám dỗ.

Nhưng càng đến gần, hắn càng cảm nhận yêu khí tỏa ra từ chỗ Bích Thủy Du ngày một mạnh. Một suy nghĩ thoáng qua đầu khiến hắn sợ hãi, chẳng lẽ Bích Thủy Du chính là thủy yêu trong quẻ tiên tri.

Khi Huyền Vũ Thần còn chưa biết phải xử lý thế nào, thì hắn đã nhìn thấy Chu Tước Thần thổi cầu lửa ném tới. Huyền Vũ Thần cứu Bích Thủy Du kiếp này một mạng, cũng nhờ vậy cũng xác định được người có yêu khí lại chính là Ngu Thư Hân.

- Xử lý tên này sao đây? - Thanh Long Thần xem xét Thư Hân một chút, mắt thần nhanh chóng nhận ra nàng là nữ không phải nam, tuy nhiên đây chẳng là vấn đề gì quan trọng.

- Còn sao nữa, Ngọc Hoàng Thượng Đế đã ra lệnh rồi, bắt được thì giết không cần hỏi. - Chu Tước nhún vai nói.

Tiểu Đường nghe thấy thế liền điên cuồng giằng ra khỏi đống dây trói, dù sao cơ thể của nàng cũng chỉ là cơ thể tạm bợ, chết thì còn có thể đầu thai. Nhưng Ngu Thư Hân thì khác, nếu như nàng ta bị các thần đánh chết thì chỉ có nước hồn xiêu phách tán, vĩnh viễn biến mất, chẳng thể siêu sinh.

- Không được! Các ngươi không được động đến nàng ấy!

Dây gai lại cắt vào da đau đớn hơn, nếu như có thể bỏ đi tứ chi để thoát khỏi nó, Tiểu Đường cũng tình nguyện tự bỏ. Nàng liều mạng giãy, càng giãy máu chảy càng nhiều, máu chảy ra, ướt đỏ cả áo.

- Tiểu Đường, đừng giãy nữa. - Thư Hân không nhịn được đau xót lên tiếng.

- Ngu Thư Hân! - Tiểu Đường tuyệt vọng gọi tên người nàng yêu.

Vừa nghe ba chữ "Ngu Thư Hân", mặt Huyền Vũ Thần lập tức biến sắc. Nhân khi mọi chú ý đều tập trung ở hậu thân của Bích Thủy Du, hắn lén nhìn thành quả vừa bắt được của mình.

Dù gương mặt đang thống khổ nhưng vẫn có thể nhìn ra chút tinh anh từ đôi mắt, ngũ quan vừa vặn ưa nhìn trông thật quen mắt.

Rất giống Ngu tiểu thư năm đó hắn từng mê đắm.

- Thôi được rồi, giải quyết nhanh còn về. Ta mệt rồi. - Bạch Hồ Thần lười nhác nhấc thần kiếm lên chuẩn bị trảm xuống.

Huyền Vũ Thần lúc này vẫn còn ngờ ngợ, thật lòng thì từ khi giao Thư Hân cho Bích Thủy Du, hắn cũng chưa từng gặp lại ái nữ của mình. Trong khi đó động tác chém của Bạch Hổ Thần vốn rất mau lẹ, nhanh hơn nhiều so dòng suy nghĩ chần chừ của Huyền Vũ Thần kia.

Lúc này chỉ có mỗi Tiểu Đường là đủ nhanh, nàng vùng mình thoát khỏi dây gai, dây gai cắt đi một mảng thịt của nàng xuống. Nàng đem cánh tay đỏ thẫm của mình chặn trước lưỡi gươm trứ danh của Bạch Hồ Thần.

Cánh tay của nàng rơi xuống trước khi thanh gươm đi hết nhát chém.

- Tiểu Đường!!! - Thư Hân thét lên một tiếng đến chói tai khiến cả Tứ Thần đều không chịu nổi bịt tai lại.

Nước từ con sông lại có một phen bùng nổ. Trên trời mây đen giăng kín, ngoài Vũ Sư ra không có ai có thể gọi được mây mù cả, Tứ Thần lúc này bắt đầu dè chừng với Thư Hân. Đến chính cả Huyền Vũ Thần lúc này dù không thể nghĩ thông nổi chuyện nàng ta có phải là con mình không, nhưng đã có thể xác định được đây chính là thủy yêu trong quẻ bói.

- Mau! Giết nó! - Chu Tước Thần nhận ra không chần chừ lâu hơn nữa, yêu khí của Thư Hân thật sự quá mạnh.

Hắn lại tung dây xích lửa về phía Thư Hân, dây vừa phóng đến, Tiểu Đường dùng cánh tay còn lại đỡ, cánh tay liền bừng bừng cháy. Biểu cảm trên mặt không hề lộ một chút đau đớn nữa, từ ánh mắt sắc như dao lộ ra vẻ quyết không khuất phục.

- Tiểu Đường, dừng lại đi!! - Tiểu Đường không than đau, nhưng Thư Hân nhìn thôi đã không chịu nổi.

Các xoáy nước bắt đầu xuất hiện, xoáy nước cắt nát đống dây gai dưới đất. Thanh Long Thần thấy vậy liền xòe tay gọi thêm cây nữa, nhưng chưa kịp biến hóa gì đã bị cánh tay rực lửa của Tiểu Đường tát vào mặt.

- Phải giết tên này trước! - Bạch Hổ Thần nhận ra sự quyết tâm bảo hộ từ Tiểu Đường đối với thủy yêu, nếu muốn diệt ả yêu quái kia, chắc chắn chỉ còn cách bước qua xác nàng ta.

Không nhiều lời thêm, hắn rút kiếm đâm thẳng từ đằng sau xuyên qua ngực trái của Tiểu Đường. Nàng thậm chí không kịp kêu lên một tiếng.

- Ngươi làm gì vậy? - Huyền Vũ Thần tức giận hét lớn, đại kỵ của thánh thần chính là không được đích thân ra tay giết con người.

Dây gai đã bị cắt hết, Ngu Thư Hân đứng dậy như một người mất hồn. Tâm nàng đã chết ngay khi nhát kiếm kia đâm vào tim Tiểu Đường.

- Tại sao các ngươi cứ nhất định phải ép ta? Tại sao vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net