Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngu Thư Hân dù sao cũng có một nửa dòng máu của thần, thật ra nếu như nàng có pháp lực cũng không phải là chuyện gì lạ. Nhưng từ khi Thư Hân còn nhỏ đến giờ, Tiểu Đường đã rất nhiều lần kiểm tra và nhận ra nàng ấy hoàn toàn không có chút pháp lực gì cả, cả tiên khí cũng không có.

Tiểu Đường nghĩ như vậy cũng tốt, nàng ta có thể yên ổn làm một người bình thường, bởi vì nàng chưa từng thấy bán thần nào có cái kết tốt đẹp cả. Đối với các tiên gia mà nói, thần tiên có tình cảm với người phàm đã là sự sỉ nhục giới thượng tiên rồi chứ không cần phải kể đến chuyện sinh ra cả hài tử.

Liếc nhìn lên bầu trời đen kịt thiên binh, Tiểu Đường thầm cầu nguyện trong số đó không có Thuận Phong Nhĩ, nếu không thì lời nói vừa rồi của Thư Hân chắc chắn sẽ bị nghe thấy. Có thể nhìn thấy đám "người bay" đó chỉ có thể là tiên thần hoặc yêu quái.

Dù bọn họ nghĩ Thư Hân là tiên hay là yêu thì đều không có cái nào tốt lành cả. Trong khi Tiểu Đường đang nhấp nhổm không yên thì nhóc con bên cạnh vẫn tiếp tục trầm trồ với hiện tượng lạ ở trên trời. Nếu cứ để yên như vậy, dù không có Thuận Phong Nhĩ thì Lý Tịnh hoàn toàn có thể dễ dàng để mắt đến điểm bất thường này mất.

Không thể chần chừ suy nghĩ nữa, Tiểu Đường vội vàng ôm lấy Thư Hân, kéo đầu cô ấy tựa vào hõm vai của mình rồi nhắm mắt chờ cho đám thiên binh thiên tướng đi qua hết.

Bị ôm bất ngờ như vậy, Ngu Thư Hân lập tức im bặt, dù không hiểu chuyện gì đang diễn ra nhưng nàng cứ tận hưởng sự ấm áp này trước đã, lại còn rất thuận tay ôm ngược lại đối phương.

Cho tận đến khi bầu trời trong xanh trở lại, ở dưới đất vẫn còn nguyên hai nữ tử ôm chặt lấy nhau.

Tiểu Đường biết là vạn binh đã đi qua từ lâu, nhưng không hiểu sao nàng vẫn muốn lợi dụng ôm Thư Hân lâu hơn một chút. Đã lâu rồi nàng không được ôm cô gái nhỏ này, người Thư Hân rất mềm, lại còn thoang thoảng mùi thơm, tuy sống gần biển như da dẻ vẫn trắng trẻo mịn màng. Đã lỡ ôm một lần lại cứ muốn ôm mãi.

- Tiểu Đường à... - dù bản thân cũng rất thích nhưng đứng ôm lâu đã thấy mỏi, Thư Hân đành nhỏ nhẹ đánh tiếng trước.

- A... ta xin lỗi...

Vội vàng tách ra khỏi Thư Hân, Tiểu Đường bỗng lại hưởng thêm một phen động lòng với hai gò má ửng đỏ trước mặt. Trước giờ nàng vẫn thường luôn miệng khen Thư Hân đáng yêu, nhưng lần này thì "khả ái" thôi vẫn không đủ để diễn tả nét xinh đẹp của nàng ấy. Tiểu Đường không thể nhịn nổi mà vô thức với tay ra định xoa đầu Thư Hân một cái.

- Bích Thủy Du, lâu rồi không gặp.

Đột nhiên bị gọi đích chức vị, Tiểu Đường kéo Thư Hân ra sau lưng mình rồi đảo mắt một vòng quan sát. Cuối cùng là nhìn thấy trong đám cây khô héo một bóng người đang thả mình treo ngược đầu xuống, chớp mắt một cái, hình người lại biến thành con dơi.

Dù chưa chắc chắn lắm, nhưng Tiểu Đường vẫn thầm thở phào.

- Nữ Thổ Bức, ngươi làm gì ở đây?

Con dơi kia chính là Nữ Thổ Bức, một trong thất tú Huyền Vũ, không rõ là nàng ta có biết gì về chuyện đứa con rơi của Huyền Vũ Thần không, ít ra không phải là kẻ địch.

- Kia là tiểu công chúa hả?

- Không phải, chỉ là một cô gái bình thường thôi. - Tiểu Đường cẩn thận đáp.

- Quả nhiên là Bích Thủy Du đáng tin cậy. Thôi được rồi, không phải tiểu công chúa cũng được, ta đến chỉ để chuyển lời của Huyền Vũ Thần cho ngươi là thiên giới đang có biến, ngươi mau dẫn tiểu công chúa rời xa khỏi thôn Thạch Lựu càng xa càng tốt.

- Có chuyện gì vậy?

- Nói sao thì ngươi biết vậy đi! Ta không thể ở lại đây lâu, Lý Tịnh đã dẫn theo một vạn thiên binh đến rồi, ngươi mau mau dẫn tiểu công chúa đi trước khi hắn bao vây khắp thôn đi. Vì lần này nhiệm vụ của Lý Tịnh là tiêu trừ toàn bộ yêu khí ở thôn Thạch L-...

Chưa kịp hết câu thì Nữ Thổ Bức biến mất, từ trên cây rơi xuống tấm bùa hình nhân. Nếu đã phải dùng đến thuật này, có nghĩa là Nữ Thổ Bức cũng không thể bước chân vào thôn Thạch Lựu. Dù vẫn chưa rõ sự tình nhưng Tiểu Đường vẫn ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc.

Ngu Thư Hân là bán thần, vì nàng có thể nhìn thấy thiên binh thiên tướng tức là nàng cũng có chút ít pháp lực. Từ việc có pháp lực sẽ sinh ra khí, một là tiên khí, hai là yêu khí.

Đương nhiên, Thư Hân không phải là yêu quái, nàng không thể phát ra yêu khí được. Ngặt nỗi, nếu như tiên khí không đủ mạnh thì sẽ rất dễ nhầm lẫn với yêu khí.

- Tiểu Đường, cô nương đó là ai vậy? - nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Tiểu Đường, Thư Hân biết đây không phải là lúc ăn giấm chua, nhưng cô vẫn rất tò mò, vừa tò mò lại vừa thấy khó chịu.

- Một người quen thôi. - Tiểu Đường trả lời qua loa, các nàng không còn nhiều thời gian nữa.

- Vậy tiểu công chúa là ai vậy? - Thư Hân lại hỏi tiếp, nàng nhớ rất rõ lúc nhỏ đã có vài lần Tiểu Đường gọi nàng là "tiểu công chúa", nàng nghe thế rất thích, vậy mà khi nãy người kia hỏi nàng có phải "tiểu công chúa" không, Tiểu Đường lại nói không phải.

Ngu Thư Hân có cảm giác như bị phản bội, đã khó chịu lại càng khó chịu hơn.

- Ta sẽ giải thích cho ngươi sau, bây giờ chúng ta mau đi thôi.

Ngược lại với Thư Hân, trong tình thế cấp bách Tiểu Đường không nghĩ được nhiều đến thế, nàng chỉ đang bận nghĩ làm sao để đưa vị "tiểu công chúa" rời khỏi đây an toàn. Càng nghĩ lại càng rối, thế nên nàng đơn giản kéo tay Ngu Thư Hân đi.

- Ngươi kéo ta đi đâu? Tiểu Đường!

 Vì đang khẩn trương nên lực kéo của Tiểu Đường có hơi mạnh. Vì đang bực bội nên lực níu lại của Thư Hân cũng không kém. Kết quả thu được là cổ tay ửng đỏ của Ngu Thư Hân.

- Bây giờ ta không có nhiều thời gian để giải thích, đợi khi rời khỏi đây rồi ta sẽ nói hết cho ngươi có được không? Ngoan, nghe lời ta...

- Ít ra ngươi cũng phải cho ta biết là sẽ đi đâu chứ! Ngươi chẳng nói chẳng rằng gì cứ kéo ta như vậy! Hơn nữa... hơn nữa...

- Hơn nữa thế nào? - Tiểu Đường mất kiên nhẫn, cao giọng nói.

Lẽ ra Thư Hân định mắng lại rằng "có giỏi thì kéo tiểu công chúa của ngươi đi ấy", nhưng nàng tự biết được đây không phải lúc, lại thêm bị Tiểu Đường cao giọng nạt nộ, bao nhiêu uất ức bỗng chốc tuôn trào thành nước mắt.

- Được rồi, được rồi... tiểu công chúa à, ta hứa sẽ nói hết sự tình cho ngươi. Chỉ cần nghe ngoan ngoãn nghe lời ta lần này thôi, có được không?

- Ai là tiểu công chúa chứ?

- Là ngươi, là ngươi. Ngu Thư Hân chính là tiểu công chúa, tiểu công chúa chính là Ngu Thư Hân. - Tiểu Đường vừa nói vừa khoa trương biến dạng gương mặt cao lãnh của mình thành ra điệu bộ cực kì buồn cười.

Thư Hân đang nước mắt ngắn, nước mắt dài mà cũng không thể nhịn nổi nhếch môi một cái.

- Được rồi, ta đi với ngươi. - lau vội gương mặt nhem nhuốc, Ngu Thư Hân cuối cùng cũng chịu đưa tay cho Tiểu Đường nắm.

Nghĩ lại thì bây giờ kéo nhau chạy thì sợ không kịp nữa, Tiểu Đường chẳng nói chẳng rằng bế xốc Ngu Thư Hân lên rồi dùng khinh công lao vút đi.

Bỗng chẳng rõ từ phương nào, một quả cầu lửa lao đến chỗ của hai người. Tiểu Đường trong tích tắc biến phép đem toàn bộ đất cát xung quanh tạo thành màn chắn bảo vệ. Tuy không bị lửa làm tổn thương nhưng sức nóng cũng không phải dạng vừa.

Đất cát rơi xuống hết để hiện ra ngay trước mặt là vị thiếu niên trên đầu hai búi tóc, chân đạp Phong Hỏa Luân, tay phải cầm Hỏa Tiêm thương, tay trái cầm vòng Càn Khôn, trên vai đeo dải Hỗn Thiên lăng.

- Na Tra? - chưa gì đã gặp phải đối thủ mạnh như vậy, Tiểu Đường dù cố lắm cũng không cản được cảm giác run sợ vài phần.

- Bích Thủy Du? Ngươi làm gì ở đây?

Ánh mắt của Na Tra tự nhiên dời xuống cô gái nằm trong lòng Bích Thủy Du - Tiểu Đường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net