Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi đưa đại sư qua con sông dài tám trăm dặm, gã yêu quái chuyên ăn thịt người ở Lưu Sa giờ đây đã trở thành đệ tử thứ tư của Đường Tam Tạng. Sa Ngộ Tịnh mang theo cái tên mới cùng gánh hành lý cồng kềnh đi theo sư phụ và các sư huynh tiếp tục đi về phía tây.

Thế nhưng sau khi đi qua sông thì đoàn thỉnh kinh lại không chỉ dừng ở con số bốn.

- Tại sao hai ngươi lại đi theo bọn ta làm gì? - Tôn Ngộ Không khó chịu nhìn cả Ngu Thư Hân lẫn Triệu Thiên Ảnh.

Cho dù Thư Hân đã giúp hắn bắt yêu quái cứu sư phụ nhưng bí ẩn về thân phận lẫn cả sức mạnh của nàng vẫn là cái mối nghi kị khiến hắn cảm thấy bất an. Một phần linh cảm của hắn mách bảo rằng nên cẩn thận với nàng ta, phần còn lại bảo hắn rằng nên biết cảm thấy sợ...

Thật vô lý, Tề Thiên Đại Thánh năm xưa đại náo Thiên Cung lại phải đi sợ một tiểu nữ vô hại ư?

Nhưng chính Tôn Ngộ Không cũng biết rằng, Ngu Thư Hân không hề vô hại.

Hơn nữa bên cạnh nàng còn có tên đạo sĩ. Tuy khẩu khí mở miệng ra là "diệt ma trừ yêu" nhưng hắn thừa biết nhát kiếm đâm đến ban nãy không phải thật sự nhằm vào Thư Hân.

Ngẫm lại thì ngay từ đầu Triệu Thiên Ảnh đã năm lần bảy lượt cản trở hắn giết nàng ta. Cho dù gã phàm nhân này hoàn toàn không phải đối thủ của hắn nhưng một tên say mê nữ sắc đối với hắn là đã quá đủ.

- Tiểu mĩ nhân à, có phải nàng vì ngưỡng mộ vẻ phong lưu của ta nên không nỡ rời đi đúng không?

Lỡ như Ngu Thư Hân có trở mặt thì đã không trông cậy được vào tên đầu heo rồi lại còn phải đối phó thêm một gã đạo sĩ.

- Ngươi xê ra đi. - Triệu Thiên Ảnh nhăn nhỏ đẩy Trư Bát Giới đang cố gắng tiếp cận Ngu Thư Hân. - Nam nữ thụ thụ bất tương thân, ngươi sáp sáp lại gần quá là có ý gì.

- Ngươi mới nên xê ra mới đúng. - Trư Bát Giới hẩy cái bụng to của hắn hất Thiên Ảnh ra - Ngươi còn đứng gần Hân Hân hơn cả ta đấy, cái gì mà nam nữ thụ thụ bất tương thân chứ?

- Nhưng ta đâu phải nam nhân. - Thiên Ảnh thản nhiên đáp.

Cả lão Tôn lẫn lão Trư đều kinh ngạc quay lại nhìn Triệu đạo sĩ. Đành rằng Tôn Ngộ Không là cục đá không phân định được nam nữ đi, nhưng Trư Bát Giới dù gì cũng đã trải qua thiên niên tình kiếp, vì cớ gì lại không nhận ra Thiên Ảnh không phải là nam nhân...

- Ngươi là thái giám sao? - Bát Giới chỉ vào mặt Thiên Ảnh hét lớn.

- Trư ca ca à, nàng ta cũng là nữ nhân, huynh đừng có thô lỗ thế được không? - Thư Hân dịu giọng đẩy tay Bát Giới ra, hàng mày khẽ cau lại tỏ ý trách móc.

- Không giống một chút nào!

Câu bình phẩm này của lão Trư như nhát bồ cào cào nát lòng tự ái của Thiên Ảnh, nàng có chỗ nào không giống nhi nữ, thậm chí nàng còn chẳng hề cải nam trang.

- Tưởng ngươi là đạo sĩ thúi, hóa ra là đạo cô biến thái.

- Ngươi... - Thiên Ảnh mặt đỏ bừng bừng, mặc kệ kia có là Tề Thiên Đại Thánh, nàng cũng phải quyết chiến với hắn một trận.

- Ngộ Không... - Đường Tăng trầm giọng gọi tên đệ tử mình một tiếng, sắc thái chẳng lộ ra vẻ gì là tức giận nhưng uy quyền đủ để trấn áp cái miệng độc địa của Ngộ Không lẫn cơn thịnh nộ của Thiên Ảnh.

- Đại sư huynh, tại sao sư huynh lại nói Triệu cô nương biến thái. Nàng ta đâu có háo sắc như nhị sư huynh. - duy mỗi Sa Tăng thật thà ngây ngốc vừa không hiểu chuyện lại vừa không nhịn nổi tò mò mà hỏi.

- Ta nói đệ nghe này... - Ngộ Không làm vẻ sư huynh khoác đè lên gánh hành lý của Ngộ Tịnh. - Đệ còn trẻ người non dạ, đừng dại dột vướng vào ái tình! Kẻo lại như lão Trư...

Ngộ Không lắc đầu thở dài.

- Nhị sư huynh thì sao ạ?

- Đệ cũng thành con heo đó! - Ngộ Không phá lên cười trong vẻ mặt bẽ bàng của Bát Giới.

- Này này, heo thì sao? Bộ heo ăn hết của cha của mẹ nhà huynh à!

Chẳng hiểu sao, Ngu Thư Hân cũng thấy chuyện này thật buồn cười. Nụ cười của nàng bỗng vô tình lọt vào Kim Tinh Hỏa Nhãn của Ngộ Không, con khỉ bất chợt dừng trò đùa lại vác Thiết Bảng lên vai ngông nghênh đi tiếp.

Lại đi được một đoạn, mặt trời còn vội vàng về phía tây hơn cả bốn thầy trò Đường Tăng và hai vị cô nương.

- Mặt trời sắp lặn rồi, có nên tìm một nhà nào đó ngủ nhờ không? - Triệu Thiên Ảnh lo lắng nhìn vẻ mỏi mệt của Ngu Thư Hân cuối cùng phải đánh tiếng trước.

- Người tu hành bọn ta uống nước suối, ăn quả rừng, ngủ dưới sương, không cần tìm nhà! - Tôn Ngộ Không chẳng buồn quay lại nhìn đáp. - Nếu hai vị cô nương thấy chịu không nổi thì về nhà đi, đừng đi theo bọn ta làm gì.

- Huynh nói thế mà nghe được à! - vẫn là Bát Giới luôn vì nữ sắc mà lên tiếng. - Huynh đi tay không thong thả đương nhiên là không biết mệt rồi, hơn nữa Hân Hân dù sao cũng là nữ nhi chân yếu tay mềm, đi bộ cả một quãng đường dài như vậy...

- Sư phụ nhường cho nàng ta đi ngựa nhưng nàng ta không chịu đấy thôi. - Ngộ Không nhún vai đáp.

- Đấy, lại nói còn ngựa này! Vì Hân Hân không chịu lên ngựa nên sư phụ cũng đi bộ, từ nãy đến giờ đệ cũng ngứa mắt lắm rồi, lẽ ra nó nên đỡ đần cho đệ một tí...

Ngay khi Bát Giới toan đặt mớ hành lý lên lưng ngựa thì bị Ngộ Không lấy Thiết Bảng hất ra.

- Ngươi tưởng nó là ngựa thật sao? Đây là Tam thái tử của Tây hải Long Vương, vì phạm tội nên Quan Âm đại sĩ biến nó thành ngựa cho sư phụ cưỡi thôi.

- Vậy nó thật là rồng à? - Ngu Thư Hân tròn mắt hứng thú.

- Đúng vậy!

- Ta muốn cưỡi rồng thử!

- Vâng, xin mời thí chủ. - Tam Tạng cười hiền đưa dây cương cho nàng.

Ngu Thư Hân nhận lấy dây cương từ Đường Tăng, hào hứng lấy đà leo lên lưng ngựa. Ngặt nỗi, đường xa mỏi mệt, nàng nhấp một cái lại không còn đủ sức bật để trèo qua bên kia. Còn bên kia, cả năm kẻ tu hành, không một ai dám bước ra đỡ nàng lên ngựa.

Có chăng là Trư Bát Giới rất muốn bước lên giúp đỡ người đẹp, nhưng Thiết Bảng của Ngộ Không cứ nhấp nhấp trước mắt làm hắn cũng biết điều mà đứng yên.

- Thiên Ảnh, giúp ta... - cuối cùng phải đợi khi Thư Hân chỉ đích danh cầu cứu, vị Triệu đạo cô mới kịp ý thức rằng mình không phải nam nhân, chẳng việc gì phải nghi kị.

Nàng thầm vỗ đầu mình một cái, đến chính mình còn không nhớ bản thân là nhi nữ, trách sao thiên hạ lại hay nhầm lẫn cơ chứ.

Đúng vậy, Triệu Thiên Ảnh là nữ nhân, chuyện tay tình cờ chạm phải mông của nữ nhân khác cũng chẳng phải là chuyện lớn lao gì.

Nàng tự hỏi ra, tại sao cơ thể Thư Hân lại có mùi hương nhàn nhạt dễ chịu thế nhỉ.

Trước khi nàng kịp tìm ra câu trả lời thì tiếng ngựa hí đã kéo nàng về thực tại, bạch mã chẳng hiểu làm sao lại nhảy cẫng hai chân trước lên. Để bảo vệ cho Thư Hân khỏi rơi ra từ lưng ngựa, Thiên Ảnh nhanh trí ghì chặt dây cương nhảy lên ngựa bao trọn lấy Thư Hân từ đằng sau.

Còn chưa kịp chớp mắt, con ngựa lao vút như tên bắn về phía khu rừng. Đến khi mở mắt ra, hai nàng đã dừng lại ngay trước một mảnh bìa rừng. Nhìn sâu vào bên trong, Thiên Ảnh nhìn thấy cả một gia trang lớn.

Có điều sự rộn ràng xuất phát từ hơi ấm trong lòng khiến nàng không thể cử động. Nhịp thở gấp gáp không kiểm soát được của nàng dồn dập phả hơi nóng vào phía sau chiếc tai đỏ ửng của Thư Hân.

- Ừm... Triệu cô nương. - mãi một hồi sau, Ngu Thư Hân đành lên tiếng. - Bạch mã đã dừng lại rồi.

Lúc này, Triệu Thiên Ảnh mới ý thức được rằng đôi tay mình đã ôm Thư Hân chặt đến mức nào. Nàng vội vàng buông ra và nhảy xuống ngựa, bàn tay xấu hổ che mặt có thể cảm nhận rất rõ nhiệt độ tỏa ra từ hai gò má.

Cảm giác rối bời đầy khó hiểu này, Thiên Ảnh chưa từng trải qua bao giờ.

- Ê! Ở đây có cái nhà to lắm nè! - trái ngược với Thiên Ảnh đang nghìn mối tơ vò, Thư Hân vẫn hồn nhiên vẫy tay gọi về phía xa xa.

Quay đầu lại, bốn thầy trò Đường Tăng đã đuổi kịp hai nàng. Ngộ Không vẫn cái dáng khệnh khạng ấy, vừa đi mắt vừa nhìn lên trời lại vừa nói:

- Tốt rồi, vậy xin vào tá túc một đêm.

Bọn họ gọi cửa đứng đợi hồi lâu thì một vị phu nhân áng chừng ngoài ba mươi, dung mạo mặn mà nếu như không muốn nói là tuyệt sắc.

- Chẳng hay các vị từ đâu đến mà ghé sang nhà mẹ góa con côi chúng tôi? - vị phu nhân dịu dàng hỏi.

- Bọn ta đến từ đông thổ Đại Đường, theo lệnh Hoàng Đế đi đến Tây trúc thỉnh kinh. Đường xa ghé ngang đây mong nương nhờ tá túc một đêm. - Tôn Ngộ Không nhanh miệng đáp.

- Ồ, hóa ra là các vị cao tăng đến từ Đại Đường. Nhưng mà, hai vị cô nương này là... - phu nhân kia e ngại nhìn Ngu Thư Hân và Triệu Thiên Ảnh.

- À, hai vị thí chủ đây là ân nhân cứu mạng của bần tăng, lại vừa hay tình cờ đi chung đường nên đi cùng. - Đường Tăng chắp tay từ tốn trả lời.

- Ra là vậy. Mời các thầy trò vào, nhị vị cô nương mời vào, mời vào!

Chân bước qua cổng còn chưa đầy nửa bước, Trư Bát Giới đã kịp quét mắt nhìn một vòng. Trong gia trang này, xác thực chỉ có nữ nhân, mà lại còn toàn là giai nhân. Phen này Ngu mĩ nhân là ai, sợ hắn còn không kịp nhớ.

Vừa vào nhà, vị phu nhân kia đã tách bốn thầy trò Đường Tăng và hai họ Ngu Triệu ra riêng. Bà lệnh cho người chuẩn bị cho hai nàng một gian phòng sạch sẽ và một bữa chay không thể bình thường hơn.

- Cái nhà này thật đáng ngờ. - Triệu Thiên Ảnh lo lắng nói nhỏ bên tai Ngu Thư Hân đang vui vẻ ăn dưa leo. - Ấy, ngươi đừng có ăn...

- Không sao đâu, ngươi đừng có căng thẳng quá. Dưa leo này xem vậy chứ thật ra rất ngon, rất bổ.

-  Ý ta không phải chê dưa không bổ! - Thiên Ảnh nhăn nhó thanh minh. - Nhưng rõ ràng phải có âm mưu gì thì phu nhân nhà này mới tách ta và ngươi ra khỏi chỗ thầy trò bọn họ.

- Vậy ngươi không thích ở riêng với ta à? - Thư Hân tay chống sau gáy nghiêng đầu cười cười đùa đùa nói.

Triệu Thiên Ảnh lại lần nữa cứng người.

- Kiếp nạn là của bốn thầy trò họ, không phải của chúng ta. Còn người ta cũng có lòng cho chúng ta ăn thì người cứ ăn đi, ngại ngùng gì.

Nói rồi Thư Hân phe phẩy miếng dưa leo cắn dở trước mặt Thiên Ảnh.

- Ta đã ăn rồi, không có độc đâu. Ngươi muốn ăn không?

Thiên Ảnh chần chừ một lúc rồi cúi đầu xuống cắn lấy một miếng dưa dang dở của Thư Hân.

- Đồ ngốc này, người muốn ăn thì lấy dưa trên bàn đầy ra đấy! Sao lại cắn miếng của ta?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net