Chương 1: Cá nhỏ bị bán

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#chiachobanmotnua

Takemichi cảm nhận được cơn đau từ thân thể truyền tới, dây thần kinh như căng chặt lại xung quanh là màn đêm tối mịt. Hàng loạt âm thanh như xuyên qua đại não cậu dần dần trở nên hỗn độn.

/Takemichi! Mikey giao cho mày/

/Takemichi! Hãy cứu tao/

/Takemichi../

Dừng lại.. đầu của tôi sắp nổ tung rồi, tôi sẽ chết mất.

/Takemittchi~/

Mắt cậu bỗng mở lớn, là giọng nói ấy kéo cậu ra khỏi cơn hỗn độn... là giọng nói phát ra từ kí ức phía xa.

Cậu cử động thân thể cứng nhắc nhưng thấy có gì đó rất lạ, mắt nhìn ra ngoài, khung cảnh trước mắt khiến cậu bất ngờ cực độ.

Từ góc nhìn của Takemichi nhìn ra, trước mặt là 1 tấm kính khổng lồ... hoặc là cơ thể của cậu trở nên cực kì nhỏ. Đằng sau tấm kính là những kệ hàng lớn nhỏ bán những túi đồ và tủ kính nhỏ các loại. Người phụ nữ đứng tính toán cái gì đó, giờ thì cậu chắc chắn đó là cậu đã trở nên nhỏ đi đến mức như một loài động vật nhỏ xíu

Cơ thể cảm giác như đang lơ lửng, cậu thử cử động thì một 1 tiếng động nhẹ cùng bọt nước xuất hiện khiến cậu không tin nổi. Lắc mình quẫy tròn rồi lại xoay xoay vài lần bỗng cậu thấy bên cạnh có một cái gương nhỏ đặt tựa lên túi đồ. Hình ảnh phản chiếu lại khiến cậu đơ người.

Trong gương hiện lên hình ảnh một con cá ba đuôi nhỏ xíu, cặp mắt xanh thẳm lóe sáng như ngậm nắng. Chỉ cần cậu cử động nhẹ cái đuôi phía sau mềm mại như dải lụa uốn lượn.

Vậy là cậu biến thành cá đấy hả... đúng là có chút khó tin nhưng chuyện cậu vượt thời gian để quay về quá khứ còn sảy ra được thì biến thành cá có là gì chứ.

Cậu bắt đầu nhớ lại, đúng rồi nhỉ! Cậu đã bị Mikey bắn ba phát đạn vào người khả năng cũng không sống được, cậu không thể cứu Mikey được nữa rồi... hay việc biến thành cá chính là sự trừng phạt cho kẻ phá hỏng tương lai như cậu.

Takemichi buồn thiu quẫy quẫy đuôi cá, xoay vài vòng lại nhìn chính mình trong gương.. trông mình cũng đẹp ấy chứ. Ngắm được một lúc cậu chán nản lặn xuống dưới chìm vào bụi lá xanh ngủ một giấc.

"Cửa hàng cá cảnh Otsuki xin chào quý khách"

Tiếng chuông đing đang kêu lên kèm với tiếng đẩy cửa, một người con trai tầm chừng 20 tuổi mặc chiếc áo phông trắng đi vào cửa hàng. Shinichiro đi vào trong khu cá cảnh, dạo này bận sửa chữa xe khiến anh đau đầu, hôm nay thấy Emma kể với anh muốn nuôi một con cá nên anh ghé vào một tiệm bán cá gần cửa hàng moto.

"Phiền cô có thể giới thiệu cho tôi loại cá nào dễ nuôi được không"

"A? Chắc anh chưa nuôi cá bao giờ nhỉ? Ở đây có loại cá Tứ Vân, cá Vàng khá dễ nuôi, chỉ cần cho chúng ăn và thay mới nước đều đặn là được"

Cô gái đeo mắt kính chỉ cho Shinichiro đến một kệ tủ rất nhiều loại cá bắt mắt.

"Anh thấy abcxyzfhbhjsfdh"

Shinichiro bỗng chú ý đến một cái bình nhỏ không thấy cá, bụi rong xanh khẽ động lộ ra một ít đuôi cá mềm mại.

"Cô có thể cho tôi xem cái bình đằng kia chứ?"

Anh hỏi cô gái đeo kính nãy giờ không ngừng giới thiệu cá và cách nuôi, cô gái đẩy nhẹ mắt kính nhìn về phía cái chậu cá.

"Ồ anh muốn mua con cá ở cái bình này sao? Tôi cũng thắc mắc là đã hơn 3 tháng rồi không thấy ai mua con cá đó"

Shinichiro đến gần cái bình, lấy tay gõ vài cái đến mặt kính trong suốt. Takemichi đang ngủ thì có tiếng đập khiến người cậu rung lên đành bơi ra khỏi bụi rong, đập vào mắt là cặp mắt đen không đáy khiến người ta hãm sâu.. rất giống của Mikey khiến cậu giật mình.

Shinichiro thấy con cá nhỏ chui ra từ bụi rong nhìn chằm chằm vào anh, cặp mắt xanh ấy như tỏa ra tia nắng không hề vô hồn như những con cá khác khiến anh thấy hứng thú, nhìn con cá nhỏ vẫn ngơ ngác nhìn anh khiến anh hoài nghi nó biết suy nghĩ giống con người hay không.

"Cá ba đuôi này cũng khá dễ nuôi, anh có thể dùng loại thức ăn cho cá này hoặc cám hỗn hợp"

Cô gái đưa cho Shinichiro một gói thức ăn khô cho cá, anh mở ra đổ ra tay một núi nhỏ viên tròn màu nâu.

"Khoan! Anh cho cá ăn quá nhiều khiến nó chết đấy, mỗi lần cho ăn vài hạt nhỏ là được có thể ăn 4 lần trong ngày"

Anh đổ lại viên thức ăn vô gói rồi lấy ra vài viên thả vào bể, Takemichi thấy mấy hạt nhỏ nhỏ rơi xuống thì bơi lại gần há miệng đớp lấy. Thức ăn cho cá này có vẻ rất ngon, cậu xoay người đớp mấy viên còn lại, đuôi cá xinh đẹp uốn lượn như dải mây vừa mềm vừa nhẹ.

Shinichiro thấy con cá này rất vừa mắt liền mua chậu cá cùng một bịch thức ăn khô to. Takemichi được vớt ra ngoài thì ngơ ngác đến khi được bỏ vào túi nước, vậy là cậu bị bán rồi hả?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net