Chương 63

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#chiachobanmotnua

 Takemichi mắt không gợn sóng đi về phía trước, nhìn thì có vẻ không để tâm nhưng thực ra trong đầu là một mảng phiền muộn. Mà Kisaki cất bước theo sau đang chăm chú nhìn bóng lưng mảnh khảnh của cậu vẫn chưa ý thức được bản thân bị gán cho cái mác phiền phức.

Đã lâu không đứng chung, cậu cứ cảm giác tên Kisaki này cứ quái quái đặc biệt là ánh mắt không chút che dấu, cứ như vậy mà lộ liễu quan sát cậu.

Còn một điều đó chính là...

Hắn vậy mà cao hơn cậu một chút, tuy không chênh lệch nhiều nhưng đôi lúc tấm mắt của Kisaki nhìn đến cậu đều là hắn hạ mắt nhìn xuống.

Về việc cậu đột nhiên muốn hợp tác với hắn, Kisaki một lời cũng không thắc mắc, ánh mắt sau cặp kính chỉ thoáng một tia nghiền ngẫm rồi nhanh chóng thu liễm lại.

Giống như mọi việc đều trong tầm kiểm soát của hắn.

Thiếu niên như ánh dương trước mặt tùy lúc đều có thể bị hắn nắm chặt.

"Mày muốn đi theo tao đến bao giờ nữa?"

Kisaki đứng lại theo cậu, hắn rất tinh ý nhận ra được cậu đang sinh khí, mắt đẹp như muốn bảo hắn tránh xa cậu càng xa càng tốt. Đối diện với bực bội nhỏ nhặt của thiếu niên, Kisaki ngược lại không khó chịu mà còn chủ động bước tới, kéo theo một mùi hương trầm tính kề sát cậu.

"Đương nhiên là tới nhà mày rồi."

Takemichi nghe xong liền muốn đá hắn cách xa mình một chút, vừa tiễn được một tên đi lại có thêm một tên muốn đến.

Cậu thật muốn đỡ trán, không nói gì xoay người chuẩn bị đi tiếp, không để ý đến Kisaki nữa.

Kisaki nhìn mi mắt cậu giật giật, mặt nhỏ sắp sầu muộn thành cái màn thầu thì cong khóe miệng. Khoảng các gần đến mức hắn ngửi được mùi thơm mát của cậu, Kisaki thuận thế nắm tay cậu kéo lại. Mặt có chút ủy khuất hướng cậu nói.

"Có thể không?"

Cảm thấy cậu sẽ không mềm lòng hắn hạ mắt tỏ vẻ bản thân cực kì tội nghiệp.

"Mày biết đấy, tao sống ở đó cũng không vui vẻ gì, giờ chúng ta là loại quan hệ hợp tác, không lẽ.."

Kisaki chưa kịp nói xong đã bị Takemichi trừng mắt cắt ngang.

"Được rồi."

Cái tên này càng nói càng loạn, cái gì mà loại quan hệ. Takemichi động cổ tay muốn tránh khỏi bàn tay đang nằm lấy cổ tay của mình, lại bị Kisaki gắt gao nắm lấy.

Takemichi nhíu mày nhìn hắn, mà Kisaki càng được nước lấn tới.

"Có thể sao?"

"Ừm."

Thấy được bạn nhỏ trước mặt thành công bị hắn tính kế, Kisaki mới không nỡ mà thả tay cậu ra, chỉ sợ cậu sẽ thực sự tức giận mà đá hắn đi mất.

Hắn miết ngón tay vẫn đọng lại hơi ấm mềm mại từ tay cậu, mái tóc đen lay động như có như không cọ qua ánh mắt chứa ý cười nhu hòa hiếm có.

Hai người không lập tức trở về nhà mà hướng tới một cửa hàng tiện lợi ở gần đó, Takemichi cúi xuống nhìn hàng dài đồ uống.

Từ góc độ của Kisaki, chỉ thấy hàng mi dài phe phẩy như cánh bướm chớp động.

Takemichi vừa hay muốn vươn tay chạm đến hộp sữa đậu nành mát lạnh thì hơi lạnh đã dán đến má khiến cậu khẽ rùng mình.

Ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Kisaki hạ mắt nhìn cậu, trên tay là lon bia vẫn còn tản ra hơi lạnh nhàn nhạt.

Cậu lập tức nhăn mày.

Thấy bạn nhỏ trước mặt bắt đầu không vui, Kisaki ngược lại càng thêm vui vẻ, khóe miệng cũng cong lên một chút.

"Uống chứ?"

Dĩ nhiên là nhận lại cái lắc đầu lạnh nhạt của cậu.

Tầm mắt cậu vẫn phóng về hộp sữa đậu nành.

"Cậu là bạn nhỏ thích uống sữa đậu nành sao?"

Takemichi nghe xong, mắt đẹp chuyển hướng liếc Kisaki một cái.

Cậu không phải bạn nhỏ.

Kisaki thấy cậu thực sự đứng thẳng lên không quan tâm đến hộp sữa đậu nành nữa mà đi mất.

Hắn nhanh chóng cầm theo vài lon bia, thuận tay cầm luôn hộp sữa đậu nành rồi theo sau cậu.

Có thể là do không mua được sữa đầu nành hay việc bị gọi là bạn nhỏ khiến Takemichi cảm thấy cực kì khó chịu.

Suốt cả đường đi, Kisaki thấy cậu tức giận cũng không quá phận tới lắc lư trước mặt cậu mà chậm rãi đi sau.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net