Chương 31: Đi chơi với gái à?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau một thời gian hôn mê, cô đã tỉnh.

Cô nhìn trần nhà trắng toát. Tự hỏi rằng mình đang ở đâu. Đưa mắt nhìn cái bịch nước treo trên cái móc, rồi nhìn theo cái dây cho đến khi nó kết thúc trên tay mình. Cô cứ tròn mắt như thế. Cuộc đời cô đã bao giờ được bước vào cái gọi là bệnh viện?

Cô cố gắng ngồi dậy. Đầu cô đau như búa bổ. Toàn thân đau nhức nhối. Cô đưa mắt nhìn xung quanh. Tiếc rằng anh không có ở đó. Chắc anh bận gì rồi.

Linh cúi xuống vuốt ve cái bụng phẳng lì, mỉm cười thỏ thẻ :" Chào buổi sáng, con của mẹ. Bố con thật tồi. Dám bỏ mẹ con mình một mình rồi đi đâu không biết! Hừ, bố về mẹ mắng một trận cho mà xem hihi! Mà con của mẹ đói rồi phải không? Hay mẹ con mình đi kiếm gì lót dạ nhé!"

Nói đoạn, cô khó nhọc trườn xuống giường xỏ dép. Bực mình cái dây vướng víu, cô đưa tay giật phắt một cái. Một cảm giác đau nhói truyền tới tận não. Linh nhăn nhó nhưng vẫn cố gắng đứng dậy, bám theo tường ra ngoài.

Bên ngoài thật đông vui. À không, bận rộn thì đúng hơn. Họ cứ qua lại tấp nập. Chẳng quan tâm đến sự có mặt của cô. Mà chả sao, cô men theo tường xuống sảnh rồi ra ngoài.

" Chà~ ngoài này không khí trong lành thật đấy!" Cô hít sâu, vươn vai vài cái. Cúi xuống thỏ thẻ với con :"Ê nhóc. Mày mau mau ra đời rồi mẹ mày còn rắt mày đi chơi. Nằm trong ấy hoài không chán à? Mày làm bố mẹ mày sốt ruột lên được!"

Cô ngước nhìn xung quanh. Bên kia đường có cái bà bán ngô luộc. Ngô luộc? Được đấy! Đói ăn gì chả được? (cức cũng ăn được à -,-)

Cô hớn hở chạy qua đường. Ngồi xuống ghế. Cô nói với bà:

" Bà cho cháu hai bắp ạ! Nhanh lên nha bà. Cháu đói kinh lên được!"

...

Bà đưa cho cô hai bắp ngô luộc nóng hổi còn bốc khói nghi ngút. Vừa hỏi:

" Ăn mặc như này chắc là mới ra viện đây mà. Thế cô làm sao mà vào viện?"

Linh đang gặm bắp ngô, ngơ ngác nhìn bà :" Viện gì bà?"

" Cô còn giả ngây à? Thế kia không là bệnh viện thì là gì? Là đồn cảnh sát à?"

Nhìn theo hướng bà chỉ, cô ngoảnh đầu ra sau lưng nhìn. Cái chỗ cô mới từ ấy chạy ra đấy. Cô nheo mắt đọc kĩ dòng chữ trên cổng " Bệnh viện xxx"

Cô "À" một cái. Quay lại cười híp mắt, ưỡn ưỡn cái bụng :" Cháu có em bé đấy!"

" Em bé mấy tháng rồi?" Bà dịu dàng hỏi.

Cô suy nghĩ một lúc :" Tầm 5 tháng bà ạ!"

" Ủa. 5 tháng mà nhỏ vầy hả?"

" Dạ?"

" 5 tháng là nó nhô ra ấy! To như này này!" Bà đưa tay ra hiệu.

Nhìn bà rồi lại cúi xuống nhìn cái bụng phẳng lì của mình. Cô gượng cười :" Chắc đứa bé nó nhỏ nhắn lắm! To bé quan trọng gì đâu? Haha"

Bà lặng im nhìn cô. Như hiểu ra vấn đề. Bà không muốn nói chuyện này mà chuyển qua vấn đề khác :" Thế chồng đâu? Sao không ở bên vợ những lúc như này?"

" Chắc anh ấy bận gì rồi. Lịch dạy học của anh ấy dày đặc lắm bà ạ!"

" Nhưng đang là kì nghỉ lễ. Bận cái gì? Hay là lại bỏ vợ đi cặp kè với con nào rồi? Này cháu. Lo giữ chồng cẩn thận. Chứ cái tình trạng chồng bỏ vợ lúc đau đẻ này nhiều lắm!"

" HỪ. BÀ NÓI BẬY CÁI GÌ ĐẤY?" Cô tức giận đứng phắt dậy :" BÀ BIẾT CÁI GÌ CHUYỆN GIA ĐÌNH NGƯỜI TA MÀ PHÁN NHƯ THẦN THẾ? BÀ NÀY VÔ DUYÊN THẬT ĐẤY!"

Cô móc túi lôi ra tờ 50k đưa cho bà rồi thủng thẳng bỏ đi :" KHỎI THỐI LẠI!"

...

Cô bắt taxi về nhà anh. Xuống xe. Cô quay lại trả tiền rồi bước vào nhà. Cổng không khóa. Cô thầm trách. Là đang dụ trộm vào đây mà. Cái con người này nghĩ mình nhiều tiền quá. Trộm không hết nên cố tình để cổng bỏ đấy chứ gì. Hứ, đúng là cái đồ ngạo mạn.

Cô đẩy cổng đi vào.

" BÀ HOA? BÀ CÓ NHÀ KHÔNG?"

" BÀ HOA?"

" THẦY PHONG? THẦY TRONG NHÀ HẢ?"

Hết gọi bà Hoa lại gọi anh nhưng chẳng nghe ai đáp. Bà Hoa thì chắc xong việc nên về quê rồi. Còn anh, như bà bán ngô bảo, không đi dạy thì chắc ở nhà chứ. Nhưng mà gọi mãi có thấy anh thưa đâu? Anh thì thật tình, vợ chửa nằm đấy không đi thăm thì thôi. Đằng này về đến tận nhà mà còn chẳng ra tiếp. Anh này muốn ăn đánh thật rồi!

Cô lùng sục khắp tất cả các phòng nhưng vẫn không thấy bóng dáng của anh. Lạ thật đấy!

Cô ngồi thụp xuống đất mếu máo. Hay là như bà bán ngô nói, nhân lúc cô đang bụng mang dạ chửa anh liền kiếm con khác về nuôi rồi? Huhu anh đáng ghét thật đấy! Chả chịu trách nhiệm với cô gì cả!

Vừa lúc thì cánh cửa mở. Có người vào.

Cô biết là anh mà. Đi chơi với gái về rồi đấy. Được! Cô chạy ra tính sổ.

" NÀY. ĐI ĐÂU BÂY GIỜ MỚI CHỊU VÁC MẶT VỀ? ĐI CHƠI VỚI GÁI À? ANH CÒN COI TÔI LÀ VỢ KHÔNG? Huhu con ơi, bố con hết thương mẹ con mình thật rồi! Huhuhu"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net