Đoản 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đoản 1
" Hellu, tôi là Tiểu Nguyệt đây, rất vui được gặp mặt"
Tiểu Nguyệt ngồi trên chiếc ghế sopha, tay cầm một quyển sách dày và to
" Ummm  tôi là người kể cho các bạn những câu chuyện ngắn không biết mọi người có thích không, mời đón xem"
Tiểu Nguyệt mở trang đầu tiên ra mỉm cười.
" Đây là một câu chuyện khá buồn , mọi người đón xem"

_______/@@@@@@______
  "Phù.... trời lạnh quá.. "
Hôm nay là ngày tuyết rơi , nhiệt độ đi xuống gần âm độ.  Hàn Minh Như cầm chặt món quà nhỏ để giữ nhiệt độ ấm cho nó, cô xem như một thứ quan trọng đối với mình vậy
" Mình phải về nhanh lên, chắc anh ấy đang đợi mình ở nhà"
Bước chân cô đi thật nhanh, nổi niềm mong được gặp chồng thật mãnh liệt.
Mặc dù trời lạnh nhưng lòng cô vẫn không lạnh chút nào, chỉ vì nhớ anh, nhớ anh đến chết đây nè.
Hôm nay là ngày chồng cô đi công tác một tháng về, Hàn Minh Như muốn làm một bữa ăn thịnh soạn và tặng quà sinh nhật cho chồng cô.
Khi về đến nhà, cô định  nhét chìa khóa vào thì cửa  di chuyển ra.
Cô háo hức , anh ấy về rồi. Tay chân nhanh nhẹn cởi chiếc áo khoác đầy tuyết ra, định ngồi xuống cởi chiếc giày ra thì thấy ngoài giày chồng còn có.... đôi guốc của phụ nữ.
Cô sợ hãi bước đi thật nhẹ nhàng , từng bước một đến căn phòng của hai người. Khi đến gần cánh cửa, Hàn Minh Như cầm chặt tay cầm
" A....ưnmm... anh ch..chậm .. một chút ... ân ân"
" Bảo bối.. từ từ thì không .. vui đâu"
Tiếng rên rỉ của cô gái trong phòng và giọng nói của  người đàn ông, khiến cô từ thiên đàng rơi xuống địa ngục
Họ.. đang.. . Cô không thể tin được, cô muốn khóc thật lớn, nhưng lại bị nghẹn
Hàn Minh Như mở cửa căn phòng ra, làm mọi  thứ bên trong căn phòng im ắng.
Hai con người đang trần truồng dính nhau trên giường, hưởng thẳng về phía cô.
Hàn Minh Như không tin vào mắt mình, mọi lòng tin của cô bị vỡ tan
" Hai người....... đang làm gì thế"
Sao họ có thể làm thế với cô. Người đàn ông đứng lên , thông thả mặc quần áo lại , đi đến gần cô lạnh lùng nói
" Bọn tôi đang làm gì thì cô hiểu chứ"
Nước mắt từ từ tuông chảy ra ở mắt, cơ thể không một chút sức lực , quỵ xuống đất
" Chúng ta là vợ chồng mà, sao anh lại làm thế với em,
Nước mắt cứ rơi xuống,thấm hết tay áo . Hắn ta quỳ xuống, bóp mạnh mặt cô , hai người đối diện nhau
" Cô nghĩ tôi xem cô là vợ,  tôi không hề yêu cô, một chút cũng không"
Cơ thể Hàn Minh Như run run khi nghe hắn nói như thế, một chút cũng không yêu sao , hắn thật tàn nhẫn
" Chả lẽ sống bên nhau mấy năm anh xem em là người thế thân sao"
Hắn không nói gì với cô, khuôn mặt ôn nhung nhìn cô gái trên giường
" Chúng ta đi , ở đây anh không chịu nổi thứ như cô ta"
Cô gái trên giường, sửa sang lại quần áo, kiêu ngạo từng bước đến gần hắn ta, nhào vô ôm
" Người ta giận , kêu là sẽ cho người ta một điều bất ngờ mà"
Hắn ôm eo cô ta, hôn nhẹ lên má
" Tí em sẽ biết mà bảo bối"
Họ thân mật trước mặt cô, hóa ra hắn xem cô là kẻ thế thân nên mới cưới cô. Đời thật bất công với cô
Hạo Phong lướt nhìn " vợ" hắn một cái
" Cô muốn bao nhiêu tiền cũng được, miễn cô ngặm cái mồm lại, nếu người ngoài đời biết tôi ở bên ngoài, cẩn thận tính mạng cô đấy"
Cô tuyệt vọng không trả lời hắn. Hắn nghĩ cô cưới hắn là vì tiền à. Cô yêu hắn, nhưng hắn không cảm nhận được sao
Hai người bước ra khỏi ngôi nhà, bỏ cô lại một mình.

Những ngày tiếp theo, hắn không về nhà cùng cô gái kia thân mật với nhau. Nhưng cô vẫn  tin tưởng sẽ có một ngày hắn về , chờ  mãi chờ mãi.
Có một lần cô gặp người bạn thân của mình, cô ấy có nói chuyện bắt gặp hắn cùng một cô gái xinh đẹp vào một ngôi biệt thự to, cô lắc đầu chối lúc đó hắn ở nhà. Bạn cô nhìn cô nói
" Mấy bữa nay thấy bồ gầy đi ấy, có ăn uống đều đặn không, đi khám đi khẻo bệnh"
Hàn Minh  Như sờ mặt, cô gầy đi thật sao. Đúng rồi mấy bữa nay cô chỉ ăn được có chút, còn nhiêu thời gian đều đi làm mà.
Mọi thứ cứ thế trôi qua, có lần cô đang làm việc thì một cơn chóng mặt ùa tới , ngất tại chỗ làm.
May mà có ông chủ giúp đưa đến bệnh viện . Ông chủ  rất trẻ,  là chủ của nhà hàng nhưng rất dễ gần. 
Anh ấy chăm sóc cô lúc đó . Khi tỉnh còn dặn
" Cô thật là, không chịu ăn uống gì, mà còn đi làm, bác sĩ nói cô cần ăn uống điều độ là khỏe"
Hàn Minh Như ngồi dậy, tay xoa trán, mỉm cười nhẹ
" Tôi không sao mà"
Anh tức giận quát nhẹ
" Không sao mà ngất, mà chồng cô kiểu gì thế, lúc nãy tôi dùng điện thoại gọi, hắn nghe sau đó cúp, cô với chồng không hòa thuận à"
Tay nắm chặt lại, đầu cúi xuống né tránh
" .. tôi tôi.. "
Thấy cô áp úng, anh  hiểu được phần nào. Thở nhẹ
" Cô  thật hiền, nên mới bị như thế này"
Hàn Minh Như bị yêu mà  tự làm tổn thương mình. Cô khóc , mọi kiềm chế mấy nay liền thoát ra
" Huhuhu... tôi yêu hắn, mà hắn lại xem tôi như người thay thế,  hôm đó tôi thấy hắn cùng phụ nữ trên giường của chúng tôi.. còn nói những lời lẽ ác ý rồi bỏ tôi một mình.. huhuhuhuhuhu .. tôi chịu đủ rồi..."
Thấy cô nói những lời đó, anh sót xa cúi người ôm cơ thể nhỏ  bé lại, xoa đầu an ủi
" Cô nên buông tha quá khứ và nghĩ đến tương lai của mình. Có một điều tôi muốn nói, tôi đã yêu cô từ hồi trung học rồi"
Cô kinh ngạc, anh ta yêu cô, có người yêu cô sao. Nhưng cô đã bỏ lỡ một lần rồi, cô không muốn bỏ lỡ lần hai đâu. Tay ôm chặt anh làm cho chiếc áo biến dạng
" Em không muốn bỏ lỡ anh đâu, em sợ cô đơn lắm"
Cô không muốn tỏ vẽ mạnh mẽ nữa , cô cần sự che chở. Anh hôn nhẹ lên mặt cô gái nhỏ
" Anh sẽ không làm em cô đơn đâu"
Sau lần đó, cô bị anh ép chuyển về nhà anh ở bởi những lí do lỡ cô bị này nọ mà không có ai chăm sóc. Từ đó hắn nuôi cô, bắt cô ăn để cô béo hơn.
Hàn Minh  Như béo ra, nhìn cô lộ rõ nét thanh tú , thật đẹp.
Có hôm anh đi làm, cô ở trong nhà chuẩn bị đồ ăn cho bữa trưa .
" kinh kong.. kinh kong"
Hàn Minh Như vừa chạy vừa tháo tạp dề
" Vâng vâng đợi tôi một chút"
Cô bước lại mở cửa. Thì thấy một dáng người quen thuộc đứng trước mặt .
Hạo Phong.. sao hắn ta lại ở đây. Cô bước lùi lại, sợ hãi
Hắn thấy sự né tránh của cô làm hắn khó chịu, không giống trong tưởng tượng hắn, không phải cô ta luôn đợi hắn sao, bây giờ lại né tránh.
Hôm bữa hắn về căn nhà của mình, thì không thấy bóng dáng nhỏ đâu, chỉ thấy sự lạnh lẽo. Hắn đọc được  tờ giấy  tạm biệt và đơn ly hôn có chữ kí của cô.  Hắn nghĩ cô đi thì đỡ phải khó chịu. Nhưng  lại không giống như thế, cô đi hắn thấy cô đơn lắm, không ai nấu cho hắn ăn, không ai an ủi hắn. Hạo Phong không chịu cảm giác đó, nên đã đi tìm cô sống ở đâu, hỏi bạn bè cô , họ khinh bị không cho hắn biết.
Tưởng là không tìm thấy cô nữa. Hôm trước hắn đi dạo trên phố, thấy cô cùng một người đàn ông vui vẻ trò chuyện quấn  quít nhau.
Hắn lên cơn ghen không chịu nổi muốn chạy lại kéo cô lại, và nói cô là của hắn là người vợ hắn cưới hỏi đàng hoàng.
Nhưng nghĩ lại những thứ hắn làm với cô, hắn không dám lại gần. Lặng lẽ theo dõi họ.
Nên mới biết cô sống ở đây. Thế mà cô lại né hắn.
" Em sống ở đây quên đi người chồng của mình sao"
Cô tức giận, hắn còn vô liên sĩ nói thế, hắn là người không xem cô là vợ mà
" Anh là người đã từ tôi trước, từ đó chúng ta không có quan hệ gì với nhau, mời anh đi "

T/g :Mai tiếp nha hôm nay đến đây

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net