Falling love

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi yêu cảm giác như thế nào?

Là một chút ngọt mùi mẫn từ người khiến lòng xao xuyến biết bao...

Hay là cái đắng nghét tận cùng vì người rút cạn trái tim thành cằn cỗi?

Có lẽ...

Một chút của hai thứ trộn lẫn, tạo nên một mùi vị gây nghiện khó nên lời.

Mới thành cảm giác khi yêu của ta.

----------------------

Ta và người vốn dĩ chỉ là hai kẻ khác biệt.

Nếu ta là ánh sáng từ vùng đất Mặt Trời thì người sẽ là bóng đêm trầm lặng cho Mặt Trăng.

Nếu ta là sự giả tạo chất chứa lạnh lẽo đầy cô quạnh thì người lại là sự chân thành đầy ấm áp chan hòa.

--------------------------

Ta là ánh sáng,

Là trung tâm của mọi sự chú ý trong thế giới nhỏ bé của mình.

Thế nhưng sau tất cả,

Chúng chỉ là một sự giả tạo đến buồn nôn.

Khinh tởm, một sự ô nhục khó nên lời chính từ tâm can ta!

Bởi ta chẳng là sự thật như ta muốn.

Ẩn sâu lớp vẻ hòa nhoáng kia,

Là một bản chất nhầy nhụi bốc mùi tanh ôi.

Thế nhưng cho dù có khinh bỉ những kẻ "giả hình" ngoài kia.

Thì ta vẫn lựa chọn đeo chiếc mặt nạ.

Vì đó là con đường sống duy nhất trong thế giới thực đầy tạp nham kia.

....

Muốn kẻ kia cười, ta phải cười đầu tiên

Dẫu có tâm có đau, có xót, có căm ghét tận xương tủy với người đối diện.

Thì mỉm cười là giải pháp tốt nhất cho tất cả.

Cho dù nụ cười cũng chính là con dao hai lưỡi đang hao mòn trái tim ta.

...

Tận cùng sự thật ta biết rằng.

Bản thân ta đã chọn cách cúi đầu làm nô lệ của sự gian dối tựa lúc này hay.

--------------------------

Người là ai?

Là bóng đêm của sự bình yên.

Người thật đơn giản, thuần khiết và tinh tế?

Trong mắt người đời,

Đêm tối là thứ lạnh lẽo, tràn đầy u ám và đầy rẫy cái chết đáng sợ.

Nhưng với người,

Nó dịu dàng và bình yên, mang cái hơi lạnh nhưng ấm áp đến lạ thường.

Trong cái thế giới thực đầy tạp nham này,

Người thật vô hình trong đám đông, tựa như chỉ là một bóng ma thoắt ẩn thoát hiện.

Nhưng trong thế giới nhỏ bé của mình,

Người là nữ hoàng đầy kiêu hãnh, tự do làm bất cứ điều gì mình muốn.

Dường như chẳng có gì có thể kìm hãm người.

Thật đẹp làm sao.

Người mang vẻ đẹp của sự thuần khiết và tự do.

Nụ cười của người, tựa như ánh nắng chân thành xoa dịu lòng người.

--------------------------

Thật chớp nhoáng nhưng cũng thật lâu lăm

Ta và người, từ hai kẻ khác biệt lại trở thành hai kẻ thân thiết đến kì lạ.

Ôi hỡi người ơi!

Liệu rằng ta đã say chăng? Say trong chính vẻ đẹp mà ta hằng thèm khát.

Ngay cái khoảng khắc ranh giới giữa ánh sáng và bóng đêm trở nên nhập nhòa.

Ta đã sa vào lưới tình của người lúc nào hay.

------------------------

Ta là ánh sáng sẽ chiếu soi cho người.

Người là bóng đêm xoa dịu cái gay gắt của ta.

Tựa như Mặt Trời và Mặt Trăng luân phiên nhau tạo ngày và đêm

Đối lập nhưng cũng hòa hợp làm sao.

Thay nhau vẽ lên bức tranh tuyệt sắc thiên nhiên

Liệu rằng người có nghĩ như ta không?

Cả hai chúng ta rất hợp nhau a~

...

Ơ nào! Tỉnh lại đi!

Người nào hay biết ý nghĩ của ta về người đâu nhỉ?

Mớ cảm xúc cuộn trào đến ứa nghẹn chẳng thể giải tỏa trong lòng

Chỉ mình ta biết, ta chịu,

Vì đã lỡ say người mất rồi.

Còn người ta thương ơi?

Vẫn hồn nhiên coi ta là bằng hữu hay chỉ là một người bạn tầm thường.

Không sao cả... Ta chấp nhận hết.

Giả tạo mãi đã quen. Nay cứ mỉm cười chúc phúc cho người.

"Hai người hợp với nhau đấy! Chúc mừng ngươi!"

Ta mỉm cười nói dù cõi lòng như muốn tê tái làm sao.

"Cảm ơn ngươi nhiều!"

Người khẽ cười hạnh phúc khi tìm thấy tình yêu đời mình.

---------------------

Người là bóng đêm của sự bình yên.

Nhưng hôm nay bóng đêm thật lạnh lẽo đúng bản chất.

Giữ người và hắn đã kết thúc, cả hai chẳng thể đến với nhau như lời hẹn ước.

A! Thật tồi tệ làm sao...

Thế nhưng người lại dửng dưng đến kì lạ.

Người chẳng tỏ ra đau xót trước mối tình đầu tan vỡ này

Thở dài... Rồi lại mỉm cười thật tươi như mọi ngày với tôi.

Nhìn người lúc đó...

Sự thanh thản tựa như dòng suối thanh tịnh mát lòng trước bờ đất bẩn dơ.

Thật đẹp làm sao, người  ta lỡ thầm thương.

...

"Ta và người đó không hợp nhau... Cả hai quá khác biệt."

Người nói như vậy với chất giọng chán chường.

Ta ngồi nghe, thầm nghĩ những lời ủi an xoa dịu lòng người.

Không sao cả. Người không cần phải sống giả tạo như ta.

Người là bóng đêm của sự thật,

Người có thể sống một cách chân thực, không phải pha tạp thứ màu che lấp

Chính vì thế mà người ơi!

Xin đừng bước vào cuộc sống giả hình như của ta.

Đau lắm, mệt lắm, khinh tởm lắm, cái sự thối nát tận cùng đầy gian dối này.

Một nơi tanh ôi đày đoạ như vậy,

Không xứng để người phải sa chân bước vào.

...

"Sống cứ đúng với lòng mình... Vậy là vui rồi! Ta luôn ủng hộ ngươi."

Ta nói với người những lời lẽ triết lí mang ý nghĩ sâu sắc.

Cái vế đầu có thể thốt ra dễ dàng nhưng chưa bao giờ thực hiện được.

Người nghe ta nói lời ấy mà khẽ cười nhẹ.

Nụ cười mang sắc màu của nắng, biết bao lần xoa xuyến lòng ta.

Ta sẽ luôn thương người và che chở cho người.

Dẫu người chẳng hề hay biết điều đó.

-----------------

"Tạm biệt... Sống tốt nhé. Ta sẽ gọi điện hỏi thăm ngươi..."

Ta nói với tâm trạng trống rỗng,

Chẳng thể khóc cũng chẳng thể cười nỗi lúc này.

Người đi xa rồi, đến tận phương trời xa mà tôi chẳng thể chạy đến.

Thế nhưng vẫn còn một chút hi vọng nho nhỏ cho tôi.

Cả hai vẫn có thể liên lạc với nhau qua công cụ công nghệ thời nay.

Thứ ta từng sợ nhất- Chiếc điện thoại di động.

Vô tình trở thành vật bất li thân của ta trong những ngày xa người.

"Ta hứa mà. Ở lại mạnh giỏi nhé? Ta sẽ gọi cho mày mỗi ngày."

Người mỉm cười lần cuối cùng rồi khuất đi qua làm khói mù mịt...

Để ta ở lại với niềm hi vọng nho nhỏ rằng cả hai sẽ lại gặp nhau sớm thôi.

Bằng chính nụ cười hoa Mặt Trời ấy.

----------------------

"Tut... tut... tut....

Số máy quý khách vừa gọi đã bị chặn. Xin vui lòng..."
...

Ơ kìa? Tại sao lại là thế này?

Lời hứa sẽ còn liên lạc với nhau đâu rồi?

Ta tự hỏi với tâm trạng ngỡ ngàng pha lẫn xót xa.

À...

Liệu chăng người đã quên ta rồi?

Ta không còn đáng để được người quan tâm nữa rồi...

"Cảm giác gì đây?"

Thật đắng gắt làm sao. Cổ họng như ứa nghẹn chẳng thể tìm lời thốt ra.

Tưởng chừng mọi thứ trước mắt sụp đổ

Trái tim như đeo thêm chì mà nặng trĩu, cảm giác như muốn rớt ra.

Tâm trí mập mờ bao phủ mây đen chẳng còn minh mẫn nhìn xung quanh.

Cố gắng tìm kiếm người lần nữa qua chiếc di động

Níu kéo niềm hi vọng nhỏ nho cuối cùng.

Để rồi chỉ có thể ôm đầu chui vào một xó mà chấp nhận sự thật rằng...

Người đã quên ta thật rồi.

Vốn dĩ ta và người chẳng thân thiết như ta lầm tưởng

Chỉ có tôi là kẻ điên ảo mộng người đã để ý đến mình,

Tự nhiên coi người là tất cả thế giới.

Còn trong mắt người?

Tầm thường, nhạt nhẽo, chỉ có chút giá trị lợi dụng... Liệu phải là ta?

Người thật tàn nhẫn nhỉ?

Để một kẻ si tình chưa ngỏ lời yêu mà đã thất tình.

...

Không sao cả, thật lòng đấy!

Bởi chính ta đã lựa chọn cách yêu này

Để có thể bên cạnh người lâu chút.

Chỉ cần người hạnh phúc, là ta cũng yên lòng.

Cho dù ta chẳng còn sức để theo đuổi mối tình đơn phương này.

Có lẽ...

Đây là dấu chấm hết...

Là cái kéo giải thoát cho ta khỏi lưới tình mơ ảo này.

------------------

"Làm người yêu ta nhé?"

Đã bao lâu chúng ta xa nhau rồi nhỉ?

Chỉ mới là một năm rưỡi thôi mà sao tựa như cả chục năm trời.

Vào một ngày âm u chán chường,

Người lại xuất hiện một lần nữa, với một nụ cười tươi như ngày nào.

Tặng cho ta một lời tỏ tình bất ngờ.

Nghe thật đáng yêu đấy!

Một tình yêu ngọt ngào của tuổi mới lớn.

Thật đúng với bản chất hồn nhiên và vô tư của người.

Thế nhưng...

"Cảm ơn... Nhưng xin lỗi vì ta không thể nhận lời của ngươi."

Nói ra câu trả lời cuối cùng của mình

Ta khẽ lướt qua người mà tiếp tục cuộc sống riêng.

Lần này ta là kẻ bỏ đi trước, để người ở lại một mình trơ vơi như ta năm ấy.

Sau cùng say đến đâu rồi cũng sẽ tỉnh

Tình yêu ta dành cho người, vốn dĩ đã cạn từ lâu rồi.

Ta không còn mù quáng coi người là tất cả.

Hay không còn tự vẽ người là một kẻ hoàn mĩ trong mắt mình.

Giờ đây ta với người chỉ là "người quen cũ"

Đáng ra phải là vậy...

Thế nhưng cho dù lí trí chối bỏ thứ tình cảm này từ lâu.

Thì khi gặp lại người lần nữa,

Cảm xúc trong ta lại một lần xao động như lúc gặp người đầu tiên.

---------------------

Người là bóng đêm của sự bình yên.

Ta là ánh sáng nho nhỏ lập lèo.

Ta gần như đã chết rồi.

Thể xác vẫn còn, nhưng tâm đang chết mòn.

Bởi đôi mắt đờ đẫn này,

Lướt nhìn từng người thân thiết dần bước khỏi cuộc đời mình.

Ta chẳng còn vui vẻ được như xưa,

Dẫu có bên người lần nữa, thì ta cũng chẳng thể cười nỗi dù là cười gượng.

Chỉ cần một mình ta rơi xuống vũng bùn tuyệt vọng đã quá đủ.

Ta chẳng thể nhẫn tâm đẩy người xuống cùng.

------------------

"Tại sao lại tha lỗi cho ta?"

Dòng tin nhắn hiện ra với sự hối lỗi.

Người thắc mắc tại sao ta có thể rộng lòng chấp nhận lỗi lầm người đã tạo cho ta gánh.

Ừ thì khó mà có thể tha thứ với người thường...

Bốn năm trước đó,

Người chỉ đơn thuần coi ta là một người bạn để lợi dụng.

Cuối năm thứ tư,

Người bỏ rơi ta bơ vơ dù đã hứa sẽ không bao giờ như vậy.

Thậm chí đến khi gặp lại,

Vẫn là một kịch bản dối lừa đặc biệt dành riêng cho ta

Người ngỏ lời yêu ta chỉ là để chơi đùa,

Khỏa lấp trái tim trống rỗng đã bị tình yêu chối từ.

"Không sao đâu, thật đấy."

Dẫu sao người cũng là người chịu tổn thương...

Vì đau mà gây ra lỗi lầm cũng chẳng hề chi.

Còn ta chịu nhiều đã quen,

Có thêm vết đâm nữa cũng chẳng là gì cả.

Bốn năm vừa qua chỉ để bừng tỉnh,

Bốn năm chịu đựng vì người thương xa lạ...

Đủ để nhận rằng ta chẳng còn yêu người từ lâu.

Nhưng những khoảng thời gian đẹp ấy,

Có chút giả tạo cũng chẳng sao.

Ta vẫn mãi trân trọng nó,

Và cũng sẽ trân trọng người mãi.
...

Ôi hỡi người ơi!

Dẫu cho ta không còn yêu người, thì ta vẫn sẽ thương người như xưa.
...

Con người chẳng ai là hoàn hảo

Cả người cũng là vậy thôi.

Nếu có chân mĩ đích thực,

Thì cũng là do con người tự tạo.

...

Thật lòng thì ta cũng chẳng phải kẻ từ bi dễ dàng bỏ qua

Như Thiên Chúa nhân lành ta hằng tôn thờ.

Chỉ là vì người thương,

Có nhớ đến sai lầm đã phạm, thì cũng nhắm mắt cho qua thôi.

"Những gì đã qua đừng nghĩ lại quá nhiều"

Ta chẳng muốn trách người, cũng chẳng còn giận nỗi.

Thế nhưng cũng chẳng còn yêu người như trước.

Bởi vì cái thương của ta dành cho người...

Không còn là thương của yêu thương,

Chỉ còn thương của thương hại.

"Chúng ta vẫn là bạn chứ?"

Cho dù cảm xúc có dằn vặt thế nào với lí trí.

Dẫu có thương biết bao thì câu trả lời vẫn chỉ là.

"Cảm ơn vì tất cả...

Nhưng chúng ta đã kết thúc rồi!"

#những gì đã qua đừng nghĩ nhiều

#có hối thì mọi sự cũng rồi, chỉ còn đường tiến về phía trước


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net