C3: Bị ép (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhan Nhứ Nhứ vui vẻ đi về phía trước, tâm lý sung sướng muốn được thét chói tai.

Di, phía trước sao lại có người A ? Nhan Nhứ Nhứ không nghĩ xen vào việc của người khác, dù sao giang hồ hiểm ác A, nghe thư tiên sinh nói không nghĩ muốn rước hoạ vào thân thì tốt nhất chứng kiến cái gì cũng làm bộ không thấy được, nhắm mắt lại rời đi.

Nhan Nhứ Nhứ rất muốn làm theo lời tiên sinh nói, nhưng là nàng thật sự rất tò mò.

Suy nghĩ nửa ngày, Nhan Nhứ Nhứ lòng hiếu kỳ vẫn vượt qua sợ hãi, nàng yên lặng an ủi trong lòng, giang hồ rộng lớn như thế, không có khả năng tuỳ ý thấy được người xấu đi, tin tưởng vẫn còn rất nhiều chi sĩ chính nghĩa võ công cao cường.

Hơn nữa, cái kia nam nhân lớn lên rất đẹp trai A ! Hắn lông mi vốn là đậm mày kiếm, mặc dù hai mắt gắn gao nhắm lại, nhưng là khuân mặt hắn vẫn tuấn tú làm cho người ta phẫn nộ A. Còn có, môi hắn bị cắn thành một mảng đỏ bừng , dẫn tới Nhan Nhứ Nhứ không nhịn được nuốt nuốt nước miếng. Rất đẹp traiii, mê trai Nhan Nhứ Nhứ nhìn hắn.

Ngay lúc Nhan Nhứ Nhứ ngây ngốc theo dõi hắn, nam tử hé một chút mở mắt, ánh mắt hắn bắn ra lạnh lẽo làm Nhan Nhứ Nhứ hoảng sợ. Thân thể không khỏi thối lui về sau.

Tiêu Sở Diễm dùng ánh mắt đông chết người đánh giá gầy mong mong lùn thấp bé tiểu "nam nhân" trước mắt, liếc mắt một cái lại lần nữa nhắm hai mắt lại. Cố gắng khắc chết khô nóng chung quanh thân thể đang nhảy loạn lên.

Nhan Nhứ Nhứ sợ hãi nhìn nam nhân liếc mắt một cái, mặc dù đáy lòng bảo nàng nhanh một chút tránh ra, nhưng nàng không di chuyển bước đi được.

Chứng kiến mặt hắn càng ngày càng hồng, mồ hôi như dòng suối nhỏ mãnh liệt chảy xuống, hắn, hắn xảy ra chuyện gì, nhìn hình như rất thống khổ?

"Ngươi, ngươi không sao chứ?" Nhan Nhứ Nhứ tiến lên , nghĩ lấy tay lau đi mồ hôi trên mặt hắn.

Tiêu Sở Diễm bắt được cổ tay Nhan Nhứ Nhứ , hung hăng đem nàng vứt qua một bên, trong mắt tràn đầy lửa nóng, bạc môi gian nan phun ra một chữ " Biến."

"A!" Nhan Nhứ Nhứ đau đớn hô một tiếng, rất nhanh bò dậy, nàng không thèm để ý lại một lần nữa đến gần Tiêu Sở Diễm.

"Ngươi có phải đã ngã bệnh rồi hay không ? Có muốn ta đi tìm đại phu cho ngươi không ?" Nhan Nhứ Nhứ cảm thấy hắn rất không thích hợp , hình như đang rất thống khổ.

Nhìn hắn khó chịu cau mày, nàng cảm giác tâm tính thiện lương của mình đau đớn. Muốn trợ giúp hắn thoát khỏi đau đớn.

"Không cần xe vào việc của người khác, ngươi mau đi nhanh một chút đi." Tiêu Sở Diễm mắt đỏ ngầu quát. Đáng chết, hắn sắp chịu không được rồi. Lam Thấm đáng chết, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng. Vừa nghĩ đến miêu nữ Lam thấm, theo đuổi không được hắn thẹn quá hoá giận xuống tay hạ hắn Thất nhật mất hồn tán, Tiêu Sở Diễm nghiến răng kẽo kẹt. Muốn hạ dược hắn cho hắn đi vào khuôn khổ. Nàng cũng quá coi thường hắn rồi, trên đời này không thiếu nữ nhân , chẳng nhẽ hắn còn sợ không giải được. Chỉ là hắn phát động nội lực tránh Lam Thấm đuổi bắt, cho nên dược vật hấp thu nhanh hơn, tới nơi này , hắn đã không được rồi.

Nhan Nhứ Nhứ bị hung quang trong mắt Tiêu Sở Diễm làm cho giật mình , hắn tại sao lại nhìn mình như vậy, nhìn như muốn ăn sống nuốt tươi mình vào trong bụng vậy, cũng không phải mình hại hắn thành như vậy.

Suy nghĩ, Nhan Nhứ Nhứ cố lấy dũng khí , lắp bắp hỏi: "Này, ngươi....."

Tiêu Sở Diễm nhìn Nhan Nhứ Nhứ khi nói chuyện phun ra tiểu phấn lưỡi, liền chống cự không được, vươn cánh tay vây nàng vào trong lòng, "Đây chính là ngươi tự tìm, ta đã cho ngươi cơ hội rồi."

"A!" Nhan Nhứ Nhứ bị làm cho hoảng sợ, phát hiện mình đang bị vây hãm trong lòng ngực hắn, vừa ngẩng đầu muốn hỏi hắn muốn làm cái gì , đã bị hắn cúi xuống chặn cái miệng nhỏ nhắn như cánh hoa.

"Đừng..." Nhan Nhứ Nhứ kinh ngạo trợn tròn hai mắt, không dám tin nhìn Tiêu Sở Diễm phía trên người mình, hắn , hắn làm cái gì mà đột nhiên hôn mình A!

Đụng tới cái miệng nhỏ nhắn của Nhan Nhứ Nhứ, Tiêu Sở Diễm cảm giác được một trận thoải mái, rất mềm rất ngọt A , thế là hung hăng cướp đoạt, muốn hút khô mật ngọt trong miệng nàng.

Nhan Nhứ Nhứ bị hắn gặm cho sợ hãi, cảm giác chính mình sắp không thở nổi, vội vàng hoạt động cánh tay cánh chân muốn thoát ra.

Nhưng nàng là một cái nữ nhân mềm yếu, làm sao tránh được một người nam nhân, huống chi là một người võ công cao cường, một nam nhân sắp nổi giận. Tiêu Sở Diễm cảm nhận lực đạo trên người như là gãi ngứa, mặc kệ nàng, vẫn hung hăng cướp đoạt môi đỏ mọng của Nhan Nhứ Nhứ, cuối cùng Nhan Nhứ Nhứ cũng chỉ có thể mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm.

Mặc dù bị Thất nhật mất hồn tán làm cho lý trí không còn tỉnh táo, nhưng hắn vẫn biết nơi này là thôn quê, hắn cũng không muốn làm ở bên ngoài cho người khác xem.

Nhìn xung quang , thấy phía trước có một khu rừng rậm, liền ôm lấyNhan Nhứ Nhứ, vận khinh công hướng phía trước bay đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net