Chương 1: Tần Xuyên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Xin chúc mừng @Sứa màu gạo và ba người dùng khác đã giành được máy tính bảng Apple ipad pro. Công cụ xổ số chính thức duy nhất của Weibo, @Nền tảng sổ số Weibo, đã giám sát cuộc rút thăm này, kết quả rất công bằng và hợp lệ."

Tần Xuyên chỉnh sử lại nội dung rồi đăng lên weibo.

Một vài giây sau, trang chủ của weibo đã lập tức cập nhật, kèm theo đó là hàng chục bình luận.

"Thường ngày cách biệt."

"Không nhìn thấy việc rút thăm, chỉ nhìn thấy người khác trúng thưởng, huhu"

"Nam thần ơi, nam thần, khi nào thì anh mới có thể rút trúng em vậy?"

Tần Xuyên xem tới xem lui, cảm thấy đây chỉ là những coment spam nên tắt luôn bình luận, gửi tin nhắn riêng cho ba người dùng may mắn trúng thưởng.

"Xin hãy cung cấp cho tôi địa chỉ và số điện thoại của bạn."

Không lâu sau, người dùng may mắn đầu tiên đã phản hồi: " Bạch Phù Quân, xin hỏi một chút, tôi có thể ghi địa chỉ ở Đài Loan được không?"

Tần Xuyên không suy nghĩ nhiều, trả lời: "Được"

Bên kia lập tức gửi tới một địa chỉ.

Một lúc sau người dùng may mắn có ID "@Sứa màu gạo" cũng gửi tin nhắn tới.

"Bạch Phù Quân, xin hỏi tôi có thể không lấy ipad pro, thay vào đó bạn có thể giúp tôi lên lịch trình du lịch, tham quan Đại Vận Hà được không? Mấy năm nay tôi thấy bạn hay làm nội dung liên quan đến Đại Vận Hà."

Sau khi nhìn thấy nội dung tin nhắn trên Tần Xuyên có chút giật mình.

Tất nhiên anh rất hiểu về Đại Vận Hà, bởi vì ngoài đời anh là người quản lý công viên di sản Bạch Phù Tuyền ở đầu nguồn của kênh đào Đại Vận Hà. Ba năm trước, khi weibo của anh chưa phổ biến, anh đã thực hiện rất nhiều hoạt động khoa học liên quan đến Đại Vận Hà, không ngờ lại bị fan hâm mộ này tìm thấy.

Xem ra đúng là fan chân chính.

Trong khi Tần Xuyên đang suy nghĩ: "Sứa màu gạo" thấy tin nhắn mình gửi đi đã đọc, liền không nhịn được mà gửi thêm một tin nữa.

"Tôi có thể gửi thêm thù lao cho bạn."

Xét theo giọng điệu và tần suất phản hồi tin nhắn cho thấy, đối phương có vẻ đang rất vội, chỉ là một chuyến du lịch thôi mà có gì phải vội chứ? Tần Xuyên không hiểu, nhưng vẫn lập tức trả lời: 

"Thù lao thì không cần đâu, Ipad vốn là giải thưởng của bạn mà. Về phần lộ trình du lịch, chỉ là chuyện nhỏ thôi, tôi có thể giúp bạn."

"Sứa màu gạo" nhanh chóng phản hồi. "Cảm ơn bạn nhiều." 

"Không có gì."

Tần Xuyên suy nghĩ một lát, liền nhắn: "Bạn dự định bắt đầu từ đâu?"

"Hàng Châu, tôi muốn đi dọc theo Đại Vận Hà đến đầu nguồn Bạch Phù Tuyền của Bắc Kinh xem thế nào."

Câu trả lời của "Sứa màu gạo" Khiến Tần Xuyên sửng sốt, sau đó trong đầu liền lóe lên một tia nghi hoặc "Sứa màu gạo" này không lẽ là người quen của anh, đến để trêu chọc anh chăng? bằng không sao có thể trùng hợp như vậy??

Nhưng một giây sau, Tần Xuyên lại bác bỏ ý kiến trên luôn, có hơn 30.000 người tham gia sổ số, chắc là không tồn tại nội tình gì đâu.

Nhưng vì tò mò, Tần Xuyên không nhịn được mà bấm vào trang cá nhân của "Sứa màu gạo" , lướt một hồi, phát hiện ra weibo của người này không có ảnh selfie, chỉ có mấy bức ảnh phong cảnh, còn lại đều là nội dung liên quan đến các vấn đề công việc.

"Ngày 14 tháng 5, trời trong xanh, Bố của bên A chắc chắn là bị mù màu rồi. Ông ta nói với tôi rằng ông ấy muốn năm màu đen sặc sỡ..."

"Ngày mùng 1 tháng 6, trời nhiều mây. Vốn dĩ cho rằng lần trước bệnh mù màu của bên A đã là nghiêm trọng rồi nhưng hiện tại xem ra là do mình còn quá trẻ. Những gì bên A nói lần trước gì mà phải biểu hiện ra được cảm giác 'Mưa gội trời xanh mây tan tác, nghìn đỉnh núi sóng xanh biếc ngập sắc màu'. Thực sự xin lỗi, cả đời này tôi cũng không biểu hiện ra được.

"Ngày 15 tháng 7, mưa nhỏ. Cách đây không lâu chú tôi nhờ tôi thiết kế sơ yếu lý lịch cho con gái chú ấy, cũng là em họ của tôi. Cô ấy là một cô gái rất dễ thương nên tôi đã giúp cô ấy thiết kế rất nhiều CV khác nhau. Nào là CV kiểu tối giản, CV kiểu sáng tạo...nhưng kết quả cô ấy không hài lòng với cái nào, trong cơn tức giận tôi gửi cho cô ấy CV chỉ có văn bản  và cô ấy đã rất hài lòng nhưng đến tận bây giờ cô ấy vẫn chưa tìm được công việc."

"Ngày 29 tháng 7, mưa to, hôm nay cả nước đều nắng ấm, duy chỉ có Hàng Châu là trời mưa nhưng trong lòng tôi lại rất vui, cuối cùng thì thủ tục nghỉ việc cũng đã xong."

Tần Xuyên đại khái xem qua dòng thời gian, không khỏi bật cười. Anh đoán đây hẳn là ních "Sứa màu gạo" chuyên dùng để bộc lộ cảm xúc, tiếng lòng của mình. Có nội dung hơi hài hước, lạnh lùng,  nói không chừng lại là  một vloger nào đó trên weibo, nhưng Tần Xuyên cũng chỉ thoáng nghĩ qua thôi.

Xem một lúc, Tần Xuyên đóng weibo của "Sứa màu gạo" trong đầu nghĩ gợi gì đó rồi gửi tin nhắn cho cô.

"Mọi người đều biết kênh đào Đại Vận Hà (Hàng Châu_Bắc Kinh), thế nhưng đi dọc theo kênh đào thì ít người làm điều đó. Tôi đã từng nghĩ đến chuyện đó và suýt nữa đã đi rồi, nhưng sau đó..."

Tần Xuyên gõ đoạn văn trên xong, ngón tay dừng lại một chút rồi lại xóa đi từng chữ một gõ lại: "Kênh đào Đại Vận Hà đi qua bốn tỉnh Chiết Giang, Giang Tô, Sơn Đông , Hà Bắc và hai thành phố Thiên Tân, Bắc Kinh.  Nối liền với 5 hệ thống sông Tiền Đường Giang, Dương Tử, Hoài Hà, Hoàng Hà và Hải Hà đi qua vô số thành phố, có rất nhiều nơi để đi. Tôi không biết bạn có đủ thời gian để đi không"

"Sứa màu gạo" trả lời ngay: " Tôi vừa mới nghỉ việc, có rất nhiều thời gian."

"Ừm, vậy chuyến đi này bạn muốn tập trung vào nhân văn hay cảnh sắc thiên nhiên?" Tần Xuyên hỏi.

"Có cả hai thì càng tốt" . "Sứa màu gạo" trả lời, kèm theo biểu tượng cảm xúc mặt cười.

"Được, nhưng tôi biết nhiều hơn về nhân văn của Đại Vận Hà nên tôi sẽ nghiêng nhiều hơn về nhân văn." Tần Xuyên trả lời.

"Không vấn đề." " Sứa màu gạo". dường như không bận tâm.

Sau khi nhìn thấy câu trả lời của "Sứa màu gạo" Tần Xuyên bắt đầu gõ cẩn thận từng chữ dựa trên sự hiểu biết của mình về nhân văn của Đại Vận Hà.

" Kênh đào Đại Vận Hà được chia thành 7 đoạn. Từ phía Nam tới phía Bắc, chúng lần lượt được gọi là Giang Nam Vận Hà, Lý Vận Hà, Trung Vận Hà, Lỗ Vận Hà, Nam Vận Hà, Bắc Vận Hà và Thông Huệ hà."

"Tuyến đường phía Đông bắt đầu từ Gia Hưng đi qua Thạch Môn, Sùng Đức, tiến vào Đường Tây Hàng Châu..."

" Đường giữa là cái mà ngày nay người ta thường gọi là Kênh đào Đại Vận Hà.."

"Tuyến phía tây là tuyến đường thủy 'Hoàng Kim Thủy Lộ' 

Khoảng 30 phút, Tần Xuyên đã giới thiệu cho "Sứa màu gạo" vài thành phố dọc theo Đại Vận Hà, anh nhìn đồng hồ thì đã là 6 giờ chiều. Liền nhắn với " Sứa màu gạo". "Trước tiên bạn hãy sắp xếp lại những gì tôi đã nói ở trên đi. Tôi đi ăn cơm đã. Nói chuyện sau nhé."

"Được, Cảm ơn bạn rất nhiều." "Sứa màu gạo" trả lời.

"Chỉ là chuyện nhỏ."

Tần Xuyên trả lời xong, cất điện thoại vào túi, đứng dậy vươn vai.

Lúc này Tần Xuyên đang đứng trên một cái bục làm bằng lan can sắt, phía dưới khán đài là một khu rừng rậm rạp đầy lá cây.

Giữa những cành cây trùng trùng điệp điệp, những bóng nắng lốm đốm và rời rạc lộ ra, những con diệc xám và diệc trắng lắc đuôi, nhàn nhã bay lượn trên rừng. Không khí tràn ngập hương thơm của nhựa thông, một vị ngọt nhẹ nhàng, sảng khoái.

Đứng trên bục nhìn xa xăm, lau sậy trải dài ngút tầm mắt, từ một góc độ nhìn vào, lau sậy xanh hòa quyện với bầu trời xanh, ở giữa đám lau sậy một dòng sông tựa như vành đai ngọc bích lấp lánh dưới ánh nắng, uốn lượn vào dãy núi phía xa. 

Có thể sẽ khó tin nhưng đây chính là công viên di sản Bạch Phù Quân nằm ở quận Trường Bình, Bắc Kinh. Nơi Tần Xuyên đứng được gọi là đài ngắm chim, những con diệc trắng và diệc xám trong rừng dưới đài ngắm chim đều bị thu hút đến nơi này để xây tổ và định cư chứ không phải là giống nhân tạo.

Với khung cảnh nguyên sơ và đẹp đẽ như vậy, cư dân mạng chắc chắn sẽ không tin đây là Bắc Kinh nếu không đăng tải hình ảnh và video, bởi trong mắt hầu hết người dân Trung Quốc, môi trường sinh thái của Bắc Kinh luôn tương đối nghèo nàn và bị bao phủ bởi sương mù quanh năm. Làm sao cảnh đẹp như vậy lại có thể xuất hiện ở Bắc Kinh được?

Nhưng nó thực sự đang ở trước mắt chúng ta.

Sau khi duỗi người trên đài ngắm chim, Tần Xuyên bước xuống, đặt chân lên con đường dành cho khách du lịch thăm quan, hai bên đường đầy hoa, hẳn là vừa mới được tưới nước, mỗi bông đều trông rất thanh tú xinh xắn.

Những bông hoa này là do Tần Xuyên và một số nhân viên khác trong công viên trồng khi họ đang buồn chán, bởi vì công viên di sản Bạch Phù Tuyền hiện đang trong giai đoạn đầu xây dựng lại và không mở cửa cho khách tham quan nên công việc của Tần Xuyên và những người khác tương đối đơn giản. Nuôi chim, nuôi mèo, rảnh rỗi thì đi dạo xung quanh công viên, chính vì điều này mà Tần Xuyên mới có thời gian rảnh để trò chuyện với "sứa màu gạo" lâu như vậy.

Xuống núi không xa, dọc theo con đường mòn sẽ thấy một giàn nho chắp vá, cuối giàn nho là mấy ngôi nhà cao, lúc này trong nhà vang lên tiếng đồ ăn đang nấu, có mùi cá kho chua ngọt, hương thơm lan tỏa trong không khí.

Tần Xuyên tăng tốc độ di chuyển, nhưng thay vì đi thẳng đến căng tin, anh lại đi về phía một khoảng đất trống trước nhà. Tám con mèo đang chơi đùa ở đó, nhìn dáng vẻ và màu lông của chúng thì có lẽ đều là mèo hoang, năm con rất béo, hai con đang trong quá trình tăng cân, còn lại một con chỉ mới hai hoặc ba tháng tuổi... Mèo con cũng có khả năng tăng cân.

Khi người ngoài nhìn thấy những con mèo này chắc chắn sẽ cảm thấy đồ ăn của chúng rất ngon, và quả thực đúng là như vậy.

Khi Tần Xuyên từ Viện Di tích Văn hóa chuyển đến Bạch Phù Tuyền, khắp nơi đều là mèo hoang, cảm thấy sau này sẽ tiềm ẩn nhiều nguy hiểm nên anh đã tự bỏ chi phí triệt sản toàn bộ mèo hoang, sau đó mang chúng trở lại công viên rồi nuôi nấng chúng. Kết quả là sau bao ngày thì chúng mập lên như bây giờ.

Sau đó, Tần Xuyên đã tặng fan hâm mộ rất nhiều mèo thông qua nick bloger trên weibo. Một số người dân địa phương biết Tần Xuyên thích nuôi mèo nên khi thấy mèo hoang đều mang đến tặng anh. Theo thời gian, việc nuôi mèo đã trở thành một thú vui lớn trong cuộc sống của  anh.

Tần Xuyên vừa đi tới vùng đất trống, mấy con mèo đang ngủ trên mặt đất lập tức tới vây quanh lấy anh. Anh ấy mỉm cười bước vào nhà, chẳng mấy chốc đã bưng ra một bát lớn thức ăn cho mèo, tiếp theo là tám hộp thức ăn cho mèo, anh ngồi xổm trên mặt đất trộn đều hai thứ với nhau.

Tần Xuyên vừa vốt ve vừa trò chuyện với chúng.

"Ta đã nuôi bọn bây lâu như vậy, ngày mai là Thất Tịch rồi, cũng không có cô nàng tai mèo đáng yêu nào đến báo đáp lòng tốt của ta, thù này ta sẽ nhớ kỹ."

Hoàng hôn ấm áp chiếu xuống, một người cùng với một đàn mèo trông vô cùng ấm áp.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#langman