Chương 14.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tất cả bạn học trong lớp đều dùng tư thái xem kịch vui, thậm chí  có người sợ chuyện chưa đủ loạn còn huýt sáo.

Lúc học sơ tam Đường Ôn cũng có người theo đuổi, nhưng khi đó cái gì cũng không hiểu, chỉ biết không thể nhận đồ của người khác, bởi vậy nên rất lễ phép từ chối, tỷ như có người đưa đồ ăn vặt cô sẽ thành thành thật thật nói mình không đói bụng, đưa đồ uống sẽ trả lời là không khát, khách khí đến mức người ta cũng phải thối lui, thẳng đến khi bạn bè nhắc nhở mới biết đối phương đang theo đuổi mình.

Nhưng loại tình cảnh như hiện tại…… Đường Ôn thật sự không hiểu được dụng ý của Tần Phong.

Đường Ôn xấu hổ sờ sờ vành tai đang đỏ bừng, ngẩng đầu suy nghĩ trong chốc lát, vẫn thành thật cầm lấy lon nước trên bàn đưa về phía Tần Phong:" Cảm ơn cậu, nhưng mình không thể nhận."

Đúng lúc này ngoài cửa tụ tập một đám người, người đi đầu nhẹ gõ cửa lớp học vài cái.

Đường Ôn nghe tiếng liền đưa mắt nhìn ra cửa xem là ai, lon nước trong tay cầm không chắc rớt "bịch" xuống bàn học, nước nho có gas trong nháy mắt chảy ra hơn nửa, làm ướt sách giáo khoa trên bàn, cả túi đựng bút con thỏ màu hồng của cô cũng ướt đẫm.

Hứa Hành Niên:"...."

Đường Ôn kêu lên một tiếng, vội vàng dựng lon nước thẳng đứng, sau đó lập tức cứu vớt túi đựng bút ra khỏi vùng bị nước đổ, ... đó là quà của Hứa Hành Niên tặng cô hôm khai giảng, cô đã lựa rất lâu mới chọn được nó

Tống Tử San thấy thế, cũng vội vàng rút khăn giấy giúp cô lau sạch trên bàn.

Một bạn học nam bên thân hình cao lớn trong đội kiểm tra kỷ luật lạnh giọng hét lớn: "Không đọc nội quy sao, muốn bị trừ mười điểm."

Cứ như vậy tất cả mọi người trong lớp học mặt mày đều ủ ê, bốn phương tám hướng đều khe khẽ nói nhỏ với nhau.

Đổng Kha cũng nhìn thấy chuyện vừa xảy ra, cô còn nhớ rõ Đường Ôn, hơn nữa lại rất có hảo cảm với tiểu cô nương đáng yêu này, liền lặng lẽ tiến lại gần nói nhỏ với Hứa Hành Niên: "Nữ sinh này mình có quen,. việc này, hay là bỏ đi."

Hứa Hành Niên hơi nhướng mày, ăn mắt như không để ý rơi trên người Đường Ôn, dừng lại hai giây, sau đó bước lại trước bàn của cô.

Đường Ôn ngồi ở kế cửa sổ, đồ uống nhỏ tí tách xuống nền nhà, khăn thấm nước lung tung rối loạn chất đống trên bàn, thấy anh lại đây, Đường Ôn quẫn bách, lập tức ngồi thẳng thân mình, khuôn mặt đỏ ửng, cúi đầu không dám nhìn anh.

Chuyện ngày hôm qua còn chưa biết anh nghĩ thế nào, hôm nay lại……
Phải giải thích với anh thế nào đây chứ....
Aizzzz.
Khuôn mặt Đường Ôn nhăn lại, bộ dáng khóc không ra nước mắt.

Hứa Hành Niên chậm rãi dời đi ánh mắt, ánh mắt thanh lãnh nhìn lướt qua Tần Phong đang dựa vào bên cửa sổ, cậu ta bị thần sắc của anh dọa sợ, không rét mà run, hừ một tiếng khinh thường, vung tay áo về chỗ ngồi.

Mọi người: “……”
Cả lớp không chớp mắt, đều cảm thấy có chút thần kỳ.... Hứa Hành Niên cũng quá bức người đi, thế mà lại khiến Tần Phong không dám hó hé một lời.

Lão huynh quả nhiên lợi hại!!!

Nhưng mà giây tiếp theo bọn họ đều không thể sùng bái được nữa.

Chỉ thấy Hứa Hành Niên chậm rãi mở miệng, vừa cầm bút bi viết vào sổ, lạnh giọng nói: " Lớp học hỗn loạn trong giờ tự quản, trừ mười điểm."

Các bạn học trong nháy mắt gục bả vai xuống như trái cà tím héo. Hứa Hành Niên cất quyển sổ đi, xoay người đi ra ngoài. Mà Đường Ôn nghe bốn phương tám hướng oán thán bất bình, trong lòng thật sự băn khoăn.

Nói như thế nào, thì tất cả cũng là do cô....

Trong lòng càng nghĩ càng khổ sở, dầu óc cũng nóng lên, đột nhiên nắm chặt nắm tay đứng lên, hoang mang rối loạn chạy ra cửa, kéo lấy ống tay áo đồng phục của Hứa Hành Niên.....

Mọi người thoáng chốc kinh ngạc đến mức quên cả thở.

Cảm giác góc áo bị người ta túm lại, cảm giác rất quen thuộc, Hứa Hành Niên dừng chân, nghi hoặc quay đầu lại, nhìn xuống.

Đường Ôn liếm môi, đôi mắt hạnh sáng ngời, giọng nói mềm mại như bông, mang theo ý vị làm nũng: "Có thể đừng trừ điểm của lớp được không, em viết bản kiểm điểm, được không ạ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net