Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mưa nhỏ vẫn rơi tí tách tí tách không ngừng.

Trên cửa kính còn có nước chảy xuống, mờ mờ ảo ảo.

Đường Ôn mặc tạp dề vào, mở tủ lạnh đem thịt đã cắt lát đặt trên thớt. Điều hoà có chút lạnh, cô đành để đó rồi đi lên phòng khách tìm điều khiển, tìm tòi một vòng cũng không thấy nó đâu đành mặc kệ đi vào phòng bếp lần nữa.

Rửa sạch hành lá, đặt ở trên thớt cắt nhỏ ra, kỹ thuật cắt rau của cô cũng không được thành thạo cho lắm, động tác có chút vụng về, hành cắt ra cũng không được đều cho lắm.

Xong xuôi rồi cô mới nhìn xung quanh xem làm sao có thể lấy đĩa để bỏ nguyên liệu nấu ăn.

Phía sau truyền đến động tĩnh, không cho cô quay đầu lại Hứa Hành Niên đã duỗi tay lướt qua đỉnh đầu cô mở ngăn tủ lấy một cái đĩa đặt lên mặt thớt.

Đường Ôn hơi nheo nheo mắt, liếc mắt thấy cánh tay vươn qua mình, lại chạm vào ánh mắt của anh, có chút sững sờ.

"Lạnh không?" Hứa Hành Niên thấy trên cánh tay Đường Ôn nổi da gà, hạ mi xuống, dịu dàng hỏi cô.

Đường Ôn cũng thật thà gật đầu:"Có chút."
"Anh đi chỉnh điều hòa." Hứa Hành Niên liền bước nhanh ra khỏi phòng bếp.

Đường Ôn ở trong bếp lấy gạo ra, sau đó xả nước, đảo qua đảo lại rồi đổ nước đó đi, đến khi làm lại lần hai thì Hứa Hành Niên đã quay lại, trên tay còn cầm theo một ly nước ấm.

"Đưa cho anh đi." Hứa Hành Niên đưa ly nước cho cô.

Đường Ôn ngoan ngoãn gật đầu, cầm ly nước nhích sang một bên nhường chỗ cho anh.

Tay anh rất đẹp, khuấy đảo trong nước như con cá nhỏ xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo, hầu kết ở cổ như mê hoặc nhân tâm.

Đường Ôn nhấp mấy ngụm nước, nhìn
chằm chằm khớp xương tay của anh đến xuất thần.

Đường Ôn buông ly nước, mở tủ lạnh tìm trứng vịt Bắc Thảo. Trứng vịt Bắc Thảo được đóng gói trong túi chân không, Đường Ôn xé nửa ngày cũng chưa mở được, dứt khoát dùng răng cắn.

Hứa Hành Niên đứng nhìn cô hung hăng dùng sức cắn góc túi lại thấy buồn cười, vươn tay lấy cái túi.

Ánh mắt Đường Ôn vẫn luôn đuổi theo tay anh, ánh mắt trông mong nhìn anh.

"Anh tính làm sao?"
Anh cười khẽ giải thích: "Có vết cắt, mình xé theo cái đó là được."
Nói rồi nhẹ nhàng xé rách túi bóng, nghiêng tay một chút thì trứng vịt Bắc Thảo đã rơi xuống cái thớt.

Đường Ôn: "......"

Cô bất mãn vểnh môi lên, tiến lên túm góc áo anh, kéo anh ra.

"Ai cần anh làm giúp em chứ." Ba phần oán trách.

Anh luôn vô thức nghiền nát chỉ số thông minh của cô.

Cho dù cô không kéo được anh thì anh cũng thỏa hiệp, tiếng nói anh trầm thấp: "Anh đây bất động, ở bên cạnh nhìn thôi được không?". Nói xong liền khoanh tay trước ngực dựa vào tủ lạnh, dùng ánh mắt ý chỉ cô tiếp tục.

Đường Ôn đem trứng vịt Bắc Thảo cắt ra rồi đặt lên đĩa.

Gạo phải ngâm trong nước hai mươi phút, cô dùng khăn giấy lau tay, thò tay trong cái túi to trước tạp dề lấy ra một cái kẹo, lột bao rồi bỏ vào miệng.

"Anh ăn kẹo không?" Đường Ôn hàm hồ hỏi, lại muốn lấy cây kẹo khác.

Hứa Hành Niên nhìn thấy cái túi, khiến anh có chút tò mò, đứng dậy đi tới.

Cảm nhận được ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của cô, Đường Ôn nghịch ngợm che túi lại, xoay chuyển tròng mắt: "Không cho anh xem."

"Có cái gì trong đó?"

"Cái gì cũng có nhé, đây chính là túi thần kì Doraemon." Đường Ôn đắc ý cười rộ lên, còn lui ra sau một bước, mặt mày linh động.

Hứa Hành Niên lại không theo ý của cô, giả vờ không muốn xem, cố ý quay mặt sang chỗ khác: "Anh không nhìn nữa."

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC