Chương 20.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đường Ôn ngoan ngoãn ngồi xuống, chớp chớp mắt: "Làm sao vậy?"

Hứa Hành Niên nửa ngồi xổm xuống trước mặt Đường Ôn, nhẹ nắm cẳng chân cô rồi cởi giày cô ra.
Cởi vớ ra mới biết bàn chân cô đã bị phỏng rộp lên.

Đường Ôn cả kinh, khẽ cắn môi, ngập ngừng giải thích: "Lúc bước đều... Lúc bước đều bị như vậy..."
"Vậy sao không nói?"

Nếu không phải lúc vừa rồi thấy cô bước đi hơi lạ thì anh cũng không phát hiện ra.

Đường Ôn thấp giọng lẩm bẩm: "Không nghiêm trọng đến vậy đâu...."

Anh không nói gì, tháo băng cá nhân, nhẹ nhàng dán lên vết thương trên chân của cô. Ngón tay anh hơi lạnh, đụng vào bàn chân của cô khiến cô ngưa ngứa.

Đường Ôn nhìn không chớp mắt vào Hứa Hành Niên, lúc anh ấy nghiêm túc thì phá lệ ôn nhu, trong nháy mắt tim cô như lỡ đi một nhịp.

Bóng tối hạ xuống, mọi âm thanh đều như dừng lại.

Đường Ôn mang giày vào, đứng thẳng trên bậc thang, sửa lại mái tóc trước trán bị gió thổi, híp mắt nhìn về phía xa xa, đột nhiên vươn tay bắt lấy tay áo của Hứa Hành Niên.

Anh đưa mắt nhìn sang, đối diện với con ngươi trong trẻo của cô.

Đường Ôn suy tư một lúc lâu mới di di mũi chân, rồi giống như quyết tâm lắm mới nói ra, cong khóe môi, nũng nịu ủy khuất nói: "Em đói bụng."

Nàng suy tư sau một lúc lâu, cũng tề mũi chân động lại động, như là hạ rất lớn quyết tâm, cong khóe môi, dùng nhất quán ủy khuất nãi âm nói: "Ta đói bụng.

Nghe ngữ khí quen thuộc này, Hứa Hành Niên cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi trong lòng, bả vai cũng thả lỏng ra một chút.

"Muốn ăn cái gì?" Anh thuận thế cầm cổ tay cô, đầu ngón tay hơi hơi dùng sức.

"Em không biết nữa..." Đường Ôn lẩm bẩm trong miệng, đột nhiên ánh mắt sáng lên, rút tay ra khỏi anh, lại giang tay rộng ra, cười cười: "Anh cõng em."

Tiếng nói như chuông bạc, ngọt như mật ong, cực kì dễ nghe...
Anh nhẹ mím môi, cực lực che giấu khóe môi đang muốn cong lên, quay người đi rồi ngồi xổm xuống :"Lên đi."

Đường Ôn nghiêng người về phía trước, vòng tau ôm lấy cổ anh, chân cong lên bám chặt sườn eo anh.

Hứa Hành Niên cầm lấy chân cô, đứng dậy đi về phía hoa viên. Vóc dáng của Đường Ôn nhỏ bé, trọng lượng rất nhẹ. Đường Ôn đem đầu nhỏ gác lên trên đầu vai anh, ngửi mùi bột giặt trên áo anh, cảm thấy vui vẻ thoải mái.

"Ngày hôm đó anh hỏi em, em đã nghĩ rất kĩ rồi ". Đường Ôn ngoan ngoãn nghiêng đầu, giọng nói nhỏ nhẹ.

Hứa Hành Niên ngẩn ra một chút, hơi nghiêng đầu.

Ở ven đường có tiếng chuông xe đạp ai đó đi qua, ở góc tường có tiếng mèo hoang kêu mấy tiếng, Hứa Hành Niên còn chưa nói gì.

"Em nghĩ rằng,... Ừm, từ nhỏ đã thích anh rồi."
"Nhưng hiện tại quan hệ của chúng ta là gì đi chăng nữa thì đó đều là do có hôn ước mà cha mẹ đặt ra, em không nghĩ nên để người ta cảm thấy anh là do có trưởng bối ủng hộ nên mới ở bên em..."
"Ở bên nhau cũng phải có tình yêu, phải thích mới được, mà chúng ta.... Hình như thiếu quá trình gì đó...."

Giọng nói nhỏ nhẹ, từng chữ từng chữ kích thích tiếng lòng của Hứa Hành Niên, giây tiếp theo, anh nghe từ sau lưng, thiếu nữ nói rất rõ ràng....
"Cho nên Hành Niên, em theo đuổi anh nhé."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC