Chương 22.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng nói vừa dứt, tất cả mọi người trong phòng học đều đưa mắt nhìn ra phía cửa sau, từng ánh mắt đều dừng trên người Đường Ôn, mặt cô nhất thời đỏ bừng, lập tức kéo vành nón xuống, che được bao nhiêu thì bấy nhiêu.

Hứa Hành Niên vừa thấy cô thì vội bước chân ra ngoài, dẫn cô đến hành lang, cô chậm rì rì theo phía sau, nắm chặt đầu ngón tay lại.

Mấy người ở hành lang không chú ý đến chuyện này cho lắm, chỉ liếc qua một cái rồi thôi.

Tạm thời còn chưa nói đến tóc tai lộn xộn được mũ che khuất, trên người cô còn có mùi mồ hôi do mới diễn quân sự xong, vành nón kéo xuống thấp, diện mạo vẫn còn chưa lộ ra, nhất định cũng chẳng xinh đẹp gì.

Hứa Hành Niên hơi hơi cúi đầu, đối diện với ánh mắt của cô, nhíu mày: "Vành mắt sao lại hồng hồng như vậy rồi ."

Đường Ôn sờ sờ gương mặt hồng hồng của mình, giọng cũng nghẹn lại: "Vừa rồi tạm biệt thầy huấn luyện, cảm giác có chút luyến tiếc." Nói xong lại cúi đầu thở dài một tiếng.

Lúc tốt nghiệp sơ tam cô cũng thương cảm như vậy, nhìn từng bạn học đã từng bên nhau, cùng nhau phấn đấu, bây giờ mỗi người mỗi trường, nếu may mắn cùng trường chưa chắc đã được cùng lớp, trong lòng tựa như bị miếng chanh chà sát, vô cùng chua xót, về đến nhà liền buồn rầu vùi đầu vào gối rớt nước mắt.

Hứa Hành Niên biết cô vẫn luôn là người coi trọng tình cảm, nhẹ giọng an ủi: "Còn có cơ hội gặp lại mà."

Đường Ôn ngẩng đầu: "Thật sự?"

"Ừ, sang năm khóa sau cũng sẽ quay lại."

Nghe anh nói vậy, tâm tình cũng tốt lên không ít, dịu dàng cười, đem đồ uống có gas trong tay cho Hứa Hành Niên: "Cái này cho anh.'

"Làm sao vậy?"

Đường Ôn chớp chớp đôi mắt linh động: "Bạn học của em đều sẽ đưa nước cho người mình thích mà."

Hứa Hành Niên cười khẽ :"Đơn giản vậy sao?"

"A... Còn nữa."

Đường Ôn cười cười, vươn một ngón tay ra.
"Còn gì nữa?"

Hứa Hành Niên vừa hỏi, một bên muốn mở lon nước, mà lúc này lại bị ngón tay của Đường Ôn chặn lại.

"Chờ chút."

Không chờ anh hỏi thì Đường Ôn đã lấy lon nước, vội vàng lau bàn tay đầy mồ hôi của mình lên quần áo, sau đó nắm chặt chai nước, dùng sức mở nắp chai.

Không mở được.

"Ân?" Đường Ôn nghi hoặc nheo mắt lại, theo bản năng lại dùng sức thêm nữa.

Vẫn không mở được.

Hứa Hành Niên tùy ý chống tay lên cửa sổ, đưa mắt nhìn bộ dạng luống cuống của cô.

Tiểu cô nương cố gắng mãi vẫn không được, biểu tình trở nên hung hăng, cắn chặt răng, dùng thái độ liều mạng để mở nắp chai.

Nhưng nắp chai như cũ có dạng "Ta không mở chính là không mở, tức chết ngươi, tức chết ngươi."

Nhìn bàn tay Đường Ôn cọ xát với nắp chai đến mức hồng lên, Hứa Hành Niên không nhìn được nữa, vươn tay lấy chai nước, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoay.
Mở được rồi.

Cô gái nhỏ nhăn mặt, không cao hứng nói: "Sao em mở mãi không ra, là do sức em yếu hả?"

Hứa Hành Niên nhẹ giọng giải thích: "Không phải, bởi vì lòng bàn tay em ra mồ hôi nên không có ma sát để mở?"

"Phải không?"

"Ừ"
Vừa nói anh vừa theo thói quen đưa lại chai nước cho Đường Ôn, cô cũng thuận theo nhận lấy, còn không quên lẩm bẩm: "Hôm nay nóng quá, em còn nghĩ muốn mở nắp chai cho anh cơ, ở cửa hàng tiện lợi em thấy người ta làm như vậy đấy."

Nói xong thì đưa chai nước lên uống ừng ực mấy ngụm nước

Uống được một nửa cô mới nhận ra có cái gì đó sai sai....
Không phải là cô mua nước cho Hứa Hành Niên sao, ...sao lại thành cô uống rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net