Chương 23.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì sợ camera của trường quay được, Đường Ôn đành cầm điện thoại của Hứa Hành Niên trốn vào nhà vệ sinh gọi điện thoại.

Anh không khóa màn hình lại, hình nền điện thoại cũng là hình nền cài sẵn của máy, phần mềm cũng tối giản những cái cần thiết để liên lạc với mấy trò chơi.

Đường Ôn mở danh bạ ra phát hiện một số điện thoại chỉ ghi chú là "1",  cô tò mò xem thì ngoài ý muốn lại là số điện thoại của mình.

Đường Ôn cắn chặt khoé môi dưới, kìm nén nụ cười ở trên môi, dùng ngón tay trượt xuống chỉ có ít số liên lạc, đều là những tên họ đầy đủ, thậm chí còn chẳng thấy một cái biệt danh đặc biệt nào. Đường Ôn nhanh chóng tìm được số điện thoại của chú Lý, chú ấy nói khoảng hai mươi phút nữa mới có thể đến đón cô.

  Trong lúc cô định cất điện thoại vào túi, bỗng nhiên chợt nghĩ tới câu dặn dò của Hứa Hành Niên, "không thể xem hình ảnh."

Không biết album ảnh có bí mật gì mà cô không thể xem?

Thà anh không nói, anh nói vậy lại càng khiến cô tò mò.

Đường Ôn cứ đứng như vậy suy nghĩ, phân vân một lát, vẫn là cầm điện thoại lên.

Nhìn màn hình sáng lên trước mắt, cô lại không dám xem nữa.

Xem thì không tốt.

Không xem.... Cô tò mò chết mất.

Cô gái nhỏ rồi rắn nữa ngày, cho đến khi có bác gái cầm theo thùng nước đi vào, dùng ánh mắt kỳ quái nước nhìn cô, cô mới chợt nghĩ tới, mình đứng ngẩn người ở đây đã quá lâu.

Đường Ôn than nhỏ một tiếng, haizzzz, vẫn nên thôi đi, nhìn lén thực sự không tốt, huống hồ Hứa Hành Niên cũng đã đã nói trước là không không thể xem.

Nướng ôn Nước mắt thấy thuốc khử trùng trong tay bác gái, trong đầu tự động hiện ra mùi của thuốc, tự rùng mình một cái, phe phẩy tóc đuôi gà đi nhanh ra khỏi nhà vệ sinh.

Giữa tháng 9, chào buổi tối cũng dần dần chuyển lạnh, Hứa Hành Niên Vừa mới tắm xong, vừa đi ra khỏi phòng đã thấy Đường Ôn đang đùa nghịch với mèo trên hành lang, bóng dáng mảnh khảnh của cô bị kéo dài trên tường, trùng hợp lại ở ngay chân của cậu.

Cậu cầm khăn lông trên vai, đi về phía Đường Ôn. Đường Ôn đang xoa xoa bộ lông của con mèo béo, nghe thấy tiếng bước chân của anh, vội vàng ôm Nhật Nguyệt nép qua 1 bên nhường đường cho anh.

Mà anh lại cố tình đi qua, những người xoa xoa mái tóc còn chưa khô của cô.

"Ôi. Anh tránh xa em ra một chút, em còn con mèo mà." Cô gái nhỏ lẩm bẩm giận.

"Không sao đâu". Hứa Hành Niên lướt qua đỉnh đầu của Đường Ôn phát hiện ra cô đứng quá gần bậc thang đi xuống, vội vàng kéo cô vào bên trong, bạn thận cũng cũng lui ra phía sau một chút, chỉ sợ cô sẽ bị té ngã xuống dưới.

Nhật Nguyệt làm nũng dụi đầu vào tay Đường Ôn, bỗng nhiên cảm giác được có ánh mắt căm thù đang nhìn mình, híp đôi mắt ngẩng đầu lên, mới nhận thấy ánh mắt của Hứa Hành Niên. 

Ánh mắt kia, làm như nó đoạt đồ gì đó quan trọng của anh.

Nhật Nguyệt dùng ánh mắt miệt thị nhìn Hứa Hành Niên, dưới đáy lòng tự bật chế độ cảnh báo...

Một người một mèo cứ trừng mắt như vậy nhìn đối phương, cho đến khi I kể thần kinh thô như Đường Ôn phát hiện không khí kỳ lạ, ngửa đầu nhìn Hứa Hành Niên, lại cúi đầu nhìn con mèo trong ngực, nghi hoặc: "có chuyện gì sao?"

Vừa hỏi câu này cô lại vừa xoa xoa đầu Nhật Nguyệt, trong nháy mắt tiểu khả ái giống như được tiêm máu gà, nhe răng kêu meo một tiếng, ngẩng cái mặt béo khiêu khích nhìn Hứa Hành Niên.

Hứa Hành Niên: “……”

Anh quyết định một lát nữa sẽ phải   đem tất cả độ ăn của mèo trong nhà ném đi hết.
văng ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC