Chương 27.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người vừa đi, Tống Tử San vội vàng kéo cánh tay của Đường Ôn như chỉ sợ cô chạy mất : "Cậu nói nhanh, chuyện này là sao hả?"

Đường Ôn vừa bình ổn nhịp tim, lại lần nữa đè thấp giọng, nghiêm túc nói: "Tớ không lừa cậu, tớ thật sự thích anh ấy mà."

"Hai người quen nhau từ khi nào?" Cô ấy nghĩ nghĩ, đột nhiên ánh mắt sáng lên, nói: "Có phải từ lúc cậu chảy máu mũi đợt học quân sự  không!?"

"Không phải," Đường Ôn lắc đầu phủ nhận, suy nghĩ nói, "Bọn tớ vốn dĩ quen nhau từ rất lâu... ừm... vì người lớn hai nhà quen nhau."

"Vậy các cậu là thanh mai trúc mã hả?"

Cô ngẫm rồi nói: "Ừ... Có thể nói là thế."

Tống Tử San "Oa" một tiếng: "Vậy hai người chỉ là những đứa trẻ vô tư thôi?"

"Cũng không phải," Đường Ôn cười ngại, lại chọc chọc cánh tay cô ấy, "Cậu phải giữ bí mật cho tớ đấy nhé."

Lúc  này, hai người đã đi tới trước cửa lớp, Tô Phong Nghiên đột nhiên từ bên trong chạy ra, vỗ nhẹ vai cô ——

"Giữ bí mật cái gì?" 

Tống Tử San nói như lẽ đương nhiên: "Đương nhiên là bí mật của  con gái rồi."

Tô Úy Nhiên "Hừ" một tiếng khinh miệt, sau đó vẻ mặt hưng phấn nhìn về phía Đường Ôn: "Cậu có đăng ký tham gia đại hội thể thao nào không?"

Cô lắc đầu.

Đôi mắt Tô Phong Nghiên rực sáng lên, nói: "Mình đăng ký chạy 1000 mét, cậu tới cổ vũ nhé!"

Giữa trưa, nhà ăn ồn à, hương thơm nồng nàn dụ dỗ, Đường Ôn với Tống Tử San chen chúc trong đám người, xếp hàng chờ lấy cơm.

Đường Ôn cọ cọ mũi chân lên sàn nhà, đầu ngón tay trắng nõn từng chút từng chút gõ nhẹ thẻ cơm trong tay.

"Nghĩ gì đấy?" Tống Tử San quay đầu hỏi.

Cô liếm môi nhoẻn miệng cười: "Nghĩ xem nên ăn gì."

"Mình còn tưởng cậu đang phiền não không biết nên cổ vũ ai cơ," Tống Tử San dùng khuỷu tay chọc chọc cánh tay cô, cười ái muội, "Có quyết định gì chưa?"

"Hả?" Cô nghiêng đầu, giờ mới hiểu ra cô ấy đang nói đến chuyện đại hội thể thao, nói một cách đương nhiên, "Đến lúc đó cổ vũ cho cả hai người không phải là được rồi sao."

"Tô Phong Nghiên chắc chắn muốn cậu cổ vũ cho cậu ta, nhưng mà Hứa Hành Niên......" Cô ấy hơi nhăn mày lại.

"Anh ấy làm sao?"

"Anh ấy chắc chắn sẽ có rất nhiều cô gái cổ vũ."

"Bạn học, ăn gì?"

Lúc này người đứng trước Đường Ôn đã lấy xong cơm, giọng Tống Tử San và giọng bác bán cơm chồng lên nhau nên cô cũng không nghe được lời Tống Tử San nói, bèn ngoan ngoãn trả lời một câu "Cơm ạ".

Chờ đến khi bác bán cơm cầm khay cơm đến, cô chỉ đồ ăn trong quầy kính: "Cho cháu một phần cà tím ngũ vị và một phần gà khoai tây, cảm ơn ạ."

Lấy được khay cơm rồi, cô nhìn Tống Tử San kiểu "tớ ra kia chờ cậu" rồi chen ra khỏi đám người.

Trùng hợp thấy Hứa Hành Niên cũng đang bưng khay cơm, hình như đang tìm chỗ, không bao lâu, tầm mắt anh liền dừng lại trên người cô. Cô nhếch miệng cười với anh.

Anh để khay cơm xuống góc bàn, không thèm để ý tới Khâu Nhạc đang ríu rít bên cạnh, vẫy tay với cô.

Lúc này Tống Tử San cũng vừa vặn thoát ra được, nhìn quanh nhà ăn một vòng vẫn chưa tìm được chỗ nào thích hợp, nhưng cô ấy thấy cánh tay Hứa Hành Niên đang vẫy tay về phía Đường Ôn. 

Tống Tử San nghiêng đầu nhìn Đường Ôn, lại nhìn Hứa Hành Niên, hưng phấn túm tay áo đồng phục của Đường Ôn: "Chúng ta qua đó đi?"

Đường Ôn hơi do dự: "Không tốt đâu, ở đây nhiều người như vậy."

"Không thì chúng ta cũng không có chỗ ngồi đâu," thấy cô còn rối rối rắm rắm, Tống Tử San ra đòn sát thủ, " Cậu không qua thì tớ qua một mình đấy nhé?"

Đường Ôn hết cách: "Vậy... Đi thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net