Chương 4.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên trong xe mở điều hòa mát mẻ, Đường Ôn dùng khăn giấy lau sạch mồ hôi trên trán, lại mở ba lô ra lấy bộ quân phục mới được phát ra, như hiến vật quý:"Anh xem, ngày mai em sẽ học quân sự đấy."

Hứa Hành Niên liếc mắt nhìn qua bộ quần áo màu xanh lục, sau đó cầm lấy hai cái tay áo lên xem xét, lầm bầm lầu bầu nói:"Quá dài."

"A?" Đôi mắt sáng lấp lánh của cô nhìn theo đôi bàn tay của anh.

Anh không nói gì nữa mà bỏ ống tay áo xuống.

Đường Ôn đã quen với thái độ thản nhiên của anh, nghiêng mặt đi sang một bên cửa sổ chơi cái chuông trang trí treo cửa tạo ra tiếng leng keng.

Hứa Hành Niên chăm chú nhìn theo  ngón tay trắng nõn của Đường Ôn, nhấp nhấp môi, đáy mắt phát sáng.

"Đúng rồi," Hứa Hành Niên đưa tay day day ấn đường hỏi,"Buổi sáng khi anh diễn thuyết, em cười gì đấy?"

Đường Ôn ngẩn ra một chút, tay đang chơi cái chuông nhỏ cũng cứng lại, trong lòng như có sóng vỗ...

Anh vậy mà thấy cô cười?!!!

Cách xa như vậy vẫn có thể thấy?!!!

Giờ nghe anh hỏi lại cô mới quẫn bách đỏ bừng cả mặt, chỉ có thể lí nhí giải thích hết mọi chuyện

Hứa Hành Niên nghe xong, bất đắc dĩ bật cười: "Anh còn tưởng rằng em đang cười lời nói của anh."

"?"

Đầu nhỏ chuyển sang, Đường Ôn nhớ lại lúc đó anh đang đọc cái gì? Hình như là nội quy trường học....
Nội quy trường học có gì đáng cười?

Thấy cô vẫn chưa hiểu, Hứa Hành Niên nhịn không được nắm tay thành nắm đấm đưa lên môi ho nhẹ để dừng cười, âu đó nghiêm chỉnh đọc lại nội quy trường học: "Trường học cấm yêu đương, không được kết giao thân thiết với bạn khác phái...."

Đường Ôn: "......"
Khuôn mặt nhỏ bỗng dưng đỏ bừng.

Về đến nhà thì dì Cầm đã chuẩn bị bữa tối, trên bếp đang hầm canh sườn, mùi thơm bay khắp bốn phía.

Nơi ở của Hứa gia Alf một căn biệt thự nhỏ hai tầng, tầng một là phòng khách, hiện tại không có một bóng người, hơn nửa căn phòng bị nắng chiều chiếu vào.

Chỉ chốc lát sau từ cửa truyền đến tiếng lộc cộc của giày đi trên sàn nhà, Đường Ôn từ trong túi lấy chìa khóa mở cửa, vui vẻ mở cửa phòng.
Mùi thơm của canh sườn ập vào mũi khiến cô vui sướng mở to mắt. Cô lôi kéo ống tay áo của người phía sau, ngữ khí vui vẻ nói: " Là món canh sườn em thích nhất."

Hứa Hành Niên gật gật đầu, đổi giày, cất sách vở lập tức lên phòng.
Đường Ôn nhăn mũi, ngoan ngoãn  đi theo phía sau anh.

Đường Ôn vào phòng của cô, đem sách vở bỏ hết lên bàn học,  nhẹ đẩy cánh cửa sổ phòng, lại đem bồn hoa trên bàn đặt lên bệ cửa.

Xoay người, còn chưa kịp bước chân đã đụng vào ngực của người phía sau vừa đi vào.

Đường Ôn không cao, nhỏ nhỏ gầy gầy, phải nhún chân lên mới cao đến cằm của anh.

Đường Ôn xoa đầu, dùng giọng mũi hừ hừ hai tiếng, cái mặt bánh bao nhăn lại.

Hứa Hành Niên vừa thấy, cười, nâng tay lên xoa xoa đầu cô.

Cô như đang làm nũng, ngón tay bíu lấy cổ tay áo sơ mi của anh, ngửa đầu, dùng ánh mắt trông mong nhìn anh. Ánh mắt Hứa Hành Niên dừng lại ở chóp mũi ửng đỏ của cô, nhấp nhấp môi, duỗi tay lau mồ hôi trên chóp mũi của cô, dịu dàng hỏi: "Làm sao vậy?"

"......"

Cô suy nghĩ trong chốc lát, không biết nên phải mở miệng thế nào.

Giữa trưa trong nhà ăn nghe được rất nhiều về Hứa Hành Niên, là học sinh đứng nhất của cao nhất, không chỉ có thành tích học tập xuất sắc mà còn tích cực tham gia tất cả các hoạt động của trường, mà lúc ấy cô đang trong giai đoạn hăng hái chiến đấu với kì thi chuyển cấp, chỉ có thể gặp anh vào buổi tối, hơn nữa nói chuyện đều là chuyện học tập của cô.

Bỗng cảm thấy như bản thân đã bỏ qua một năm trưởng thành của anh, nghĩ mà buồn.

Huống hồ còn nghe nói có rất nhiều nữ sinh ưu tú thích anh ......

Thấy Đường Ôn nhíu mày lại, Hứa Hành Niên vươn tay nhéo nhéo lòng bàn tay của cô, than nhẹ: "Em đang suy nghĩ miên man cái gì?"

Cảm nhận được lòng bàn tay truyền đến cảm giác ấm áp, cô cầm lại bàn tay của anh, ăn ngay nói thật: "Hôm nay nghe được rất nhiều về chuyện của anh."
Hứa Hành Niên cảm thấy nao nao, đột nhiên nhớ tới Lục Hoài Sâm có nói đến lúc chiều, đều là "Nói bậy nói bạ".

Năm ngoái học cao nhất anh rất ít để ý tin đồn, cơ bản không để ý chuyện bên ngoài, thỉnh thoảng Lục Hoài Sâm nhàm chán lại lải nhải bên tai anh, cũng chỉ là vào tai này ra tai kia.

Nhưng hiện tại phải chú ý một chút mới được.

Hứa Hành Niên vươn tay nhéo mặt Đường Ôn, khóe môi nhếch lên, bộ dáng cười như không cười, hỏi lại cô:" Vậy em có muốn nói cho mấy người đó nghe về quan hệ của chúng ta không?"

Đường Ôn vừa nghe, mở to hai mắt: "Có thể nói sao?...... Không tốt lắm đâu."

Buổi sáng nay anh mới vừa đọc xong nội quy trường học nói cấm kết giao thân thiết với bạn khác phái đấy.

Huống chi, đi đâu cũng nghe mâý bạn nữ nói thích Hứa Hành Niên, ... Nếu để họ biết cô có hôn ước từ nhỏ với anh, chẳng phải đã thành tình địch của nữ sinh toàn trường sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC