Chương 7.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh trăng như lụa mỏng phủ kín đường phố, ánh sáng đèn đường chiếu vào sân thềm bằng đá trông càng thêm lung linh.

Ba Hứa đến tối đen mới về đến nhà, lải nhải mấy việc vặt của công ty, vừa ngồi xuống bàn thì Đường Ôn đã hiểu ý chuyển chén canh đến trước mặt ông.

Ông Hứa thấy vậy thì khẽ cười một tiếng, dừng đũa lại hỏi cô:" Ôn Ôn hôm nay đi khai giảng thế nào rồi?"

Cô ngồi vào chỗ của mình, cầm đôi đũa trước mặt lên rồi mới ngoan ngoãn trả lời: " Chủ nhiệm lớp họ Doãn, là cô giáo dạy toán học, ấn tượng ban đầu thì tính tình rất tốt ạ."

Đường Ôn thấy hơi khát nước, liếm liếm khoé môi, bưng chén canh trước mặt lên uống thì mới nhớ chén canh vừa múc ra, còn bốc hơi nóng nghi ngút, lúc nhớ ra thì đầu lưỡi đã tê dại, nhăn mặt hít hà một hơi.

Hứa Hành Niên liếc mắt nhìn một cái, nhăn mi, vội đem chén canh trước mặt mình đã được thổi nguội đẩy đến trước mặt cô, còn lấy đi chén canh nóng của Đường Ôn.

Đường Ôn chớp chớp mắt, bưng chén canh lên uống  “Ừng ực ừng ực”, uống xong còn vô cùng vui vẻ mà rung đùi đắc ý.

Mẹ Hứa cười cười, đúng lúc chen vào hỏi: “Vậy phòng học con có cách xa phòng học của Hành Niên không?"

“A?”

Vấn đề này hỏi cô thì cũng chẳng thu được kết quả gì, cô biết trong dãy lớp học có cao nhị nhưng lại không biết ở lầu mấy, càng không biết lớp học có cách xa nhau hay không, ở trường học cô cũng không kịp thấy lớp học của Hứa Hành Niên.

Chỉ thấy Hứa Hành Niên thong thả ung dung gắp một đũa rau xanh, giọng nói thanh thanh: "không xa, ở ngay phía trên."

“ Hả?” Đường Ôn nghiêng đầu nhìn qua. Cô ngạc nhiên vì không phải ở phòng học của Hứa Hành Niên ở ngay lầu trên mà là không nghĩ đến anh ấy lại biết phòng học của cô, thậm chí cô còn chưa nói cô học ở ban một mà.

Hứa Hành Niên lại gắp tiếp một đũa rau, không nói gì, ánh mắt không nhanh không chậm dừng trên người cô, giống như muốn nói:" Cái này anh muốn biết thì dễ như trở bàn tay..."

Đường Ôn: “……”

Đường Ôn cười ngây ngô, cúi đầu ăn cơm.

——
Lúc mặc bộ đồ quân sự được phát cô mới hiểu Hứa Hành Niên nói "quá dài" hôm nay là ý gì.

Tay áo khoác quá dài, tay cô lại nhỏ, cổ tay áo lớn đến mức cả bàn tay cũng lọt thỏm vào bên trong, để xuôi xuống thì đặc biệt giống trang phục hát tuồng.

Cô đang đứng trên giường nhún nhảy, quơ quơ tay chơi, nghĩ đến rất chờ mong buổi học quân sự đầu tiên vào ngày mai.

Đang xuất thần thì có tiếng gõ cửa, cô vội vàng sửa lại mái tóc cho gọn gàng rồi nói: "vào đi ạ."

Hứa Hành Niên bưng một cái tô thủy tinh đi vào, trong đó có táo với dưa hấu đã cắt sẵn, anh đi vào để tô hoa quả ở góc bàn :"Mẹ bảo anh đưa lên cho em."

"Giúp em cảm ơn dì nhé." Đường Ôn cười rộ lên, lại nhảy nhót ở trên giường mềm. Hứa Hành Niên vẫn đứng ở góc bàn nhìn lướt qua cổ tay áo quá rộng của cô, nhướng mày cười khẽ : "Đã báo phải đổi cỡ chưa."

Không đề cập tới thì thôi, nhạcws đến lại một trận buồn phiền, nhỏ giọng nói: "Đây là cỡ nhỏ nhất rồi."

Ý cười ở đáy mắt Hứa Hành Niên càng đậm, đi lại gần cầm lấy cánh tay không chịu an phận của Đường Ôn, dưới ánh mắt khó hiểu của cô nghiêm túc xắn tay áo lên cho cô. Động tác của anh rất chậm, ngón tay thon dài giữ lấy lớp vải thô ráp, khớp xương trắng nõn đều đều, đường gân xanh cũng đặc biệt quyến rũ.

Cô gái nhỏ trừng lớn đôi mắt nhìn anh, khóe miệng kéo cong lên, trên má lúm đồng tiền càng sâu.
"Ngày mai nhớ đưa nước đi học." Xắn tay xong một ống tay áo, anh lại xắn tất áo bên kia, tiện thể không quên nhắc nhở cô.

"Vâng ạ.", Đường Ôn vỗ vỗ ót, "bình nước của anh còn ở chỗ em."

"Ngày mai đưa cho dì Cầm luôn giúp anh."

Đường Ôn gật gật đầu. Cô đứng ở trên giường, so với Hứa Hành Niên cao hơn một cái đầu, khó có lúc có thể nhìn anh từ trên cao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC