Chap 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nó đì Nguyên hết mức có thể. Việc gì cũng bắt Nguyên làm, từ cọ toa lét, cho tới tập chạy giữa trưa nắng, hay dừng trận đấu chỉ để mua cho nó chai nước cam… cứ ở trong tầm mắt nó thì câu đầu tiên Nguyên nghe thấy sẽ là sai khiến. Cách nói chuyện của nó cũng thay đổi, những từ ngữ thậm tệ nhất, đay nghiến nhất đều được dùng. Nhưng đáp lại thái độ của nó chỉ là tất cả các loại cười, im lặng làm theo với ánh mắt như muốn nói: “Anh biết em thực sự nghĩ gì”, “Không chấp trẻ con”, “Dù em làm gì cũng chả thay đổi được anh đâu”... Theo cách An nói, thì nó thua. Lần đầu tiên nó nhận ra mình thua mà không phản kháng, không tức tối. Lần gặp lại này ở trong hoàn cảnh nó không mong chờ, một vở độc diễn dở tệ không có người hưởng ứng, tuy thế, ngày nào cũng được nhìn thấy Nguyên, dù bất lực, dù đau đớn, vẫn là một loại hạnh phúc.

Nắng quá, nó vừa đi dọc hành lang vừa tu chai nước, liền bị chú tóm cổ:

-                      Gọi Nguyên về cho chú.

-                      Sao lại là cháu? Cháu là sếp của chú đấy nha.

-                      Đi ngay! Chỉ có cháu là rảnh rỗi ở đây thôi.

-                      … Thế con người đó đi đâu rồi ạ?

-                      Sao biết. Tự tìm đi!

Hứ, thế thì tìm bằng niềm tin à? Mà tại sao lại phải là nó? Bậm bịch nhưng con bé vẫn tìm khắp nơi, lần mò bụi cây, gọi toáng ngoài cửa nhà vệ sinh, chui vào phòng y tế… đi đâu được nhỉ? Chỉ còn sau khu nhà là chưa tìm, nó đi tới cánh cửa dẫn ra phía sau thì nghe thấy tiếng to nhỏ, không rõ lắm, nhưng chả liên quan, cứ mở cửa thôi. Rồi, nó trợn tròn mắt lên khi thấy chủ nhân của tiếng xì xào đó là An và Nguyên, hai con người chẳng bao giờ nói chuyện với nhau. Làm gì mà phải ra tận đằng sau nói chuyện? Hai người quen thân nhau như vậy từ lúc nào? Nhìn hai cái bản mặt ngạc nhiên khi thấy nó kìa, làm chuyện gì không đúng rồi bị nó bắt gặp à?

-                      Sao thế? Có phải ma đâu mà hai người sợ vậy? – Con bé gằn giọng.

-                      Mày… mày… có chuyện gì không?

-                      Huấn luyện viên đang tìm anh đấy. – Con bé hất mặt với Nguyên.

Nguyên quay sang nói với An:

-                      Dù gì tôi cũng không thay đổi quyết định đâu.

Rồi Nguyên đi thẳng. Còn lại nó với An, nó không biết nên bộc lộ trạng thái nào ra nữa. Nghi ngờ có, giận dỗi có, bực mình cũng có. Hai người có chuyện gì vậy? Trao đổi với nhau điều nó không được biết? Hay giữa hai người họ… Không, con bé tự dừng suy nghĩ lại, vì nó rõ An hơn ai hết mà, nếu An có tình cảm với Nguyên, nó đã nhận ra rồi.

-                      Tao không biết là mày tới đây đấy. Hình như không phải để tìm tao nhỉ?

-                      Ừ, tao tới để tìm Nguyên.

-                      Làm gì? Bọn mày có bao giờ nói chuyện với nhau đâu?

-                      Tao muốn tên đó tránh xa mày ra. Tao không thích hắn cứ ve vởn ở đây, rồi cuối cùng, chỉ mày là người đau khổ thôi.

Nghe vậy, nó thấy nhẹ lòng hơn, ít nhất thì vấn đề không phức tạp hơn như nó vừa lo sợ. Nhưng nó vẫn thấy dường như đó không phải toàn bộ. Bao nhiêu năm làm bạn bè mách bảo rằng An vẫn đang giấu nó. Là chuyện gì mới được?

-                      Anh và An có vẻ thân nhau nhỉ?

-                      Không hẳn – Nguyên khẽ chạm găng vào mũi nó – Mới là lần thứ hai anh chạm mặt bạn em thôi.

Nguyên cười cười nhìn nó, ánh mắt như thể: “Em ghen à?”. Ai thèm, nó chả bao giờ nghi ngờ An để mà phải ghen tỵ vớ vẩn cả. Không dư hơi đâu nhé! Con bé bĩu môi, định chạy ra chỗ chú Tuấn thì Nguyên kéo giật lại khiến nó ngã dúi dụi.

-                      Xin lỗi, em có sao không? – Nguyên đỡ nó dậy, cuống quýt hỏi.

-                      Anh làm cái gì thế? Điên à?

-                      À ờ… anh chỉ định nhờ em…

-                      Nhờ gì?

Nguyên nhìn ngang ngó dọc thật nhanh, rồi chỉ vào thùng nước gần đó:

-                      Lấy hộ anh chai nước.

Cái khỉ gì thế? Muốn gây sự với nó đây mà. Kể cả vậy, thì cũng làm ơn nghĩ ra một lí do thuyết phục hơn được không? Lấy chai nước á? Anh ta không có chân, không có tay chắc. Lần đầu tiên con bé muốn đấm thằng vào bản mặt nó yêu.

-                      Tại sao tôi phải lấy cho anh? – Con bé trừng mắt nhìn xuống cái gã vẫn đang ngồi thảnh thơi trên ghế.

-                      Thì chăm sóc thành viên không phải là trách nhiệm của quản lý sao? Với lại, anh đang mệt lắm.

Được rồi, lấy thì lấy! Nhẫn nhịn, nhẫn nhịn. Nó không thể tức giận lật bàn lật ghế trước mặt mọi người được, nó là quản lý thì nên ra dáng quản lý. Con bé ném phịch chai nước vào lòng Nguyên:

-                      Giờ thì tôi đi được chưa?

-                      Uống đi này!

Nguyên chìa loại nước anh đào nó vẫn thích ra, cười nửa miệng. Gì chứ, lại cái kiểu đấm xong rồi xoa. Nguyên lúc nào cũng chơi trò này với nó, nó tức mỗi lần như thế, nhưng chẳng bao giờ thắng được sự quan tâm ấy. Con bé giật lấy chai nước, ngồi phịch xuống cạnh Nguyên.

-                      Sở thích không thay đổi nhỉ?

-                      Mới có gần năm thôi, đừng làm như cả chục năm không gặp thế.

-                      Với anh thì là thế.

-                      … Dù chỉ là đùa, cũng đừng bắt người khác bay cao quá, tới lúc ngã đau lắm.

Con bé mân mê chai nước. Hơi nóng phả vào phòng tập, hai đứa im lặng giữa tiếng ồn ào của mọi người trộn với tiếng ve kêu. Hè tới nhanh thật!

-                      Ngồi đây làm gì? – Chú ấn đầu nó – Rảnh thế thì mang nước cho mọi người đi.

-                      Đó là việc của trợ lý huấn luyện viên mà thầy?

Nguyên đáp lời thay nó. Tỏ vẻ gì đây, thế ai vừa bắt nó lấy nước không biết? Nguyên sầm mặt lại. Có thể nói, chú là một trong những người Nguyên kính trọng nhất, nhưng sao nó lại thấy Nguyên không ưa chú nhiều hơn. Chú xoa xoa đầu nó, nhếch mép:

-                      Rồi rồi. Làm gì mà ghê thế?

Nó biết cái kiểu cười nham hiểm đó, chỉ xuất hiện khi chú tìm thấy đồ chơi mới. Hình như đồ chơi lần này là Nguyên, thế thì hà tất gì chú cứ quay sang nó mà vò đầu, bứt tai, cấu véo chứ? Đi mà chơi với Nguyên ấy!

Chú đưa mũi lại gần mặt nó ngửi ngửi:

-                      Vẫn uống nước anh đào à? Chắc là khi cháu chết, sẽ có cây anh đào mọc trên mộ đấy.

-                      Kệ cháu. – Con bé phụng phịu gỡ tay chú ra.

Chợt, Nguyên nắm cánh tay chú, cười:

-                      Thưa thầy, thầy không hướng dẫn thành viên mới ạ?

-                      Còn cậu, không luyện tập đi mà ngồi đây?

-                      Em vừa luyện tập 2 tiếng đồng hồ, và đang nghỉ giải lao. Chẳng phải thầy vẫn dạy không nên thúc ép các cơ quá?

Nguyên cười nhe cả hai hàm, nhưng sao nó thấy ớn lạnh xương sống nhỉ? Chú lại xoa đầu nó:

-                      Rồi rồi. Ta đi làm một người thầy vậy.

Chú thừa sức nhận ra Nguyên không ưa mình, thế mà vẫn đùa đùa cợt cợt được. Đúng là chú!

-                      Tưởng anh kính trọng chú lắm chứ?

-                      Tất nhiên.

-                      Nhưng nhìn anh có vẻ không ưa.

-                      … Thầy 35 tuổi rồi mà không định lấy vợ à?

-                      Chả biết, tính chú tự do lắm. Lo gì, nhìn chú lúc nào cũng trẻ hơn tuổi.

-                      Hai người quen nhau lâu rồi đúng không?

-                      Không chỉ là quen, chú có ý nghĩa rất đặc biệt.

-                      Tới mức muốn thành cô dâu của chú?

-                      Hì hì, anh vẫn nhớ à? Đừng nhắc tới nữa! Xấu hổ lắm, tại hồi đó còn trẻ con mà.

Con bé đỏ bừng mặt. Chậc, tại chú hết mà Nguyên thấy nó trẻ con thế nào. Đáng lẽ ra nên cho Nguyên thấy nó là một cô gái chín chắn chứ, thế mà chú cứ biến nó thành đứa trẻ bất cứ khi nào ở cạnh. Bất chợt, Nguyên đứng phắt dậy, va đầu “cốp” một cái vào giá treo găng. Đau tới mức ngồi phịch xuống đất, nó vừa xoa xoa đầu Nguyên, vừa cười sặc sụa. Nguyên tức giận, hất tay nó ra, cắm đầu đi thẳng.

Giận cái gì chứ? Tự mình đứng dậy chứ có phải tại nó đâu. Bực ghê, con bé bỏ về văn phòng vì phòng tập nóng lắm mà nó thì ghét nóng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#anh #yeu