Chap 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyên bị gãy xương sườn, xương chân và chấn thương phần mềm. Bố dường như chẳng quan tâm gì tới việc đó, không thèm tới bệnh viện nhưng vẫn giao công việc như bình thường.

-                      Bố vẫn ép người ta làm việc ngay sau khi đánh họ phải nhập viện sao?

-                      Ta chỉ giao những công việc liên quan tới giấy tờ thôi, con còn muốn gì nữa?

-                      Bố có biết anh ấy bị gãy cả xương sườn và xương chân không?

-                      Làm sai thì phải chịu hình phạt, thế thôi.

-                      Vậy bố đuổi việc anh ấy đi.

-                      Công việc là công việc. Ta không công tư lẫn lộn như con.

-                      Thế thì chuyển anh ấy sang chi nhánh bên Mỹ đi.

-                      Nhờ ơn con mà Kimura biến mất, chỉ còn nó trợ giúp, ta rảnh rỗi lắm hay sao mà cho nó sang Mỹ an nhàn?

-                      Nhưng…

-                      Đừng lắm chuyện nữa. Lên phòng đi!

Bố vẫn thản nhiên đọc báo khiến con bé tức anh ách.

-                      Cũng tới lúc bố nghỉ ngơi rồi đấy!

-                      Sau Kimura, giờ con định chăm sóc nốt người già cuối cùng sót lại trong nhà này à?

-                      … Bố kiếm tiền thế còn chưa đủ?

-                      À phải – Bố làm như không nghe thấy Lucky nói gì – Từ nay đừng có tới bệnh viện thăm nom thằng nhóc ấy nữa, con còn cả đống công việc phải làm, còn ta thì không muốn mạnh tay hơn đâu.

Con bé tức giận bỏ lên phòng. Bố lúc nào cũng chỉ ép người khác theo ý mình, nhưng lần này nó sẽ không ngoan ngoãn nghe theo bố nữa.

-                      Tao cho người chăm sóc Nguyên rồi. Yên tâm đi!

-                      Ừ, cám ơn mày. Lúc này tao chỉ nhờ được mày thôi.

-                      Sao không tới thăm?

-                      Để bố tao điên lên rồi giết Nguyên à?

-                      …

-                      Tao đã nói với Linh rằng Nguyên đi công tác và vẫn đang chăm sóc con bé tử tế. Mày nói lại với ông ấy giúp tao để khỏi lo lắng.

-                      Ừ, mày ổn chứ?

-                      … Này, nếu tao làm điều có lỗi với mày, mày vẫn sẽ là bạn bè với tao chứ?

-                      Cũng còn tùy, phải xét xem mày bắt buộc phải làm hay thực sự muốn làm điều đó… Mà kể cả có giận nhau tới mức nào, thời gian trôi qua, mọi thứ sẽ lại ổn.

-                      Cám ơn mày.

Lucky ôm chặt lấy An. Xin lỗi An nhé! Về điều nó sắp làm, dù có không tha thứ cũng được, nhưng hãy hiểu cho nó. An luôn là người bạn quan trọng nhất với nó.

Điện thoại từ bệnh viện gọi tới, Linh lại trở bệnh. Lucky vội vã bỏ cuộc họp, phóng xe ra ngoại ô. Quả đúng như Nguyên nói, thời gian phát bệnh đang có xu hướng rút ngắn lại nhanh chóng. Nó vừa thở dốc, vừa chạy xộc vào phòng bệnh. Linh đã ổn hơn, và có một thanh niên đang ngồi cạnh giường con bé. Linh khẽ vẫy tay khi thấy Lucky, người đó cũng quay ra cửa nhìn. Là anh ta, là người có hình xăm chuồn chuồn. Quả nhiên anh ta có mối quan hệ thân thiết với gia đình Nguyên. Anh ta nhìn thấy Lucky, liền ngạc nhiên:

-                      Sao cô lại ở đây?

-                      Hả? À… tôi tới thăm Linh.

Lucky tiến về phía Linh trong khi trả lời. Linh thắc mắc:

-                      Hai người quen nhau ạ?

-                      Cũng không hẳn. – Con bé xoa đầu Linh – Em đỡ rồi chứ?

-                      Vâng.

Nam giằng tay Lucky ra, nhưng thấy Linh xị mặt lại buông tay.

Người con trai này, cái cách anh ta quan tâm, chăm sóc Linh dường như không chỉ là một người bạn như Linh giới thiệu. Nó thấy đôi mắt anh ta giống đôi mắt Nguyên nhìn nó, yêu thương thật nhiều và không phải tình cảm anh em. Anh ta có việc nên về trước, còn con bé ở lại trò chuyện với Linh cho tới khi bố gọi về. Nó tiến ra xe thì bị anh ta từ trong góc tối túm lấy tay, kéo giật lại. Vệ sĩ lập tức ghìm anh ta, ấn người vào xe.

-                      Buông ra đi. Đó là người quen của tôi.

Anh ta phủi phủi quần áo, hằn giọng:

-                      Thật biết cách cư xử.

-                      … Anh có chuyện gì muốn nói với tôi à?

-                      Tôi muốn cô đừng có tới đây nữa.

-                      Tại sao?

-                      Có vẻ con bé chưa biết cô là tiểu thư của The King, đúng không? Vậy thì dừng lại ở đó được rồi.

-                      Nực cười. Tại sao tôi phải được phép của anh? Linh là bạn tôi, tôi tới thăm bạn mình thì có gì sai?

-                      Bạn ư? – Nam cười khẩy – Cô nghĩ con bé không thể chữa được bệnh tim là vì ai? Nếu là gia cảnh trước đây, con bé đã thừa điều kiện để chữa khỏi, nhưng vì không đủ kinh phí để sang Mỹ phẫu thuật, nên tới giờ con bé vẫn đang phải chịu đau đớn. Vậy mà cô vẫn vác mặt tới đây và gọi con bé là bạn ư? Nó sẽ phản ứng thế nào khi biết sự thật? Cô muốn con bé đột quỵ à?

Bốp! Lucky tát Nam một cái thật mạnh. Nước mắt đong đầy ánh mắt đang cố gắng cứng cỏi:

-                      Tôi có đáng làm bạn Linh hay không là do con bé tự cảm nhận, không mượn anh phải nhận xét.

Nó quay lưng bỏ đi nhanh chóng. Đôi phần trong nó thừa nhận những điều anh ta nói, nhưng Linh là em gái Nguyên, nó phải bảo vệ và chăm sóc con bé như một cách trả lại những gì Nguyên cho nó, dù mọi người có nói gì đi chăng nữa. Mặc kệ những gì anh ta nói, nó vẫn sẽ tới bệnh viện này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#anh #yeu