Gọi tên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm ấy, mưa từng cơn nặng hạt làm nhoè đi đôi mắt cô

Bệnh viện vào một ngày mưa phùn lất phất. Đã bao lần cô mơ lại viễn cảnh ngày đó? Đã bao lần trong cơn mơ cô không kìm được nức nở? Lại một ngày nữa mưa rơi! Mưa cuốn trôi đi cả thế giới nhỏ khó khăn cô có được, cuốn trôi đi cái kí ức tươi đẹp của cô và nàng...

Cô nhớ lại ngày đó, nàng đã cười cỡ nào sáng lạn kể với cô hành trình cho cuộc du lịch sắp tới của cả hai. Chỉ tiếc, trong một khoảnh khắc, cô lại mãi mãi không thấy được nụ cười ấy nữa. Bầu trời hôm ấy vốn quang đãng đầy nắng, trong một chốc lại âm u mù mịt, trong một chốc...cuộc đời cô thay đổi. Nàng ra đi vì tai nạn giao thông, vì chiếc xe bán tải mất phanh đâm vào thân ảnh nhỏ bé. Chiếc xe lao tới, tiếng còi inh ỏi vang lên như muốn gõ thật mạnh vào đầu của cô cảnh tỉnh rằng nguy hiểm đang cận kề và vị thần chết đáng mến kia dường như muốn ghé thăm. Nhưng vào khoảnh khắc đó, người cô như bị điểm huyệt chỉ có thể trơ mắt bất động nhìn nó từng chút tiến tới gần cướp đi sinh mệnh người mà cô yêu thương. Dây thần kinh cô như đứt đoạn khi chiếc xe đi qua cơ thể nàng, cô vô thức chạy đến bên nàng, ôm nàng vào lòng. Cơ thể ấy bê bết máu nhưng lại ấm áp như buổi sáng nay khi mà cô ôm nàng trong lòng ngực, nghe tiếng hít thở đều đều và khoang ngực phập phồng dưới lớp chăn ấm. Giờ đây nàng lại yên tĩnh không một tiếng động, giờ đây giá mà cô cảm nhận được chút hơi thở yếu ớt của nàng, có lẽ đó là cành ôliu mà chúa trời ban cho cô lúc cô khốn đốn. Nhưng không hề có phản ứng nào cả, cô có phải đã làm lạc mất thứ gì rồi không?

Gào khóc, để cho cơn mưa hoà từng giọt nước mắt đi vào hư không.

Cô gọi tên nàng ngàn vạn lần, chỉ hy vọng như trước nghe được câu nói "Chị ở đây". Nhưng đáp lại cô chính là khoảng không tịch mịch. Lúc này đây, cô dường như không thể nghe thấy được gì nữa, tiếng huyên náo của người đi đường, tiếng cảnh sát giao thông không biết là ai gọi đến, sau đó là tiếng xe cứu thương đang sát bên tai. Đến khi cô giật mình tỉnh lại, là lúc bọn họ mang nàng rời khỏi vòng tay của cô, đổi tay cô trơ trọi, đôi mắt không thể nhìn rõ ướt đẫm lệ cuối cùng cũng có lại chút tiêu cự, là nhìn về cái băng ca đang đặt nàng. Rốt cuộc, nàng cũng biến mất, ra đi trong vòng tay của cô. Rõ ràng rằng, cái người con gái kia chỉ mới đây thôi vẫn còn đang cỡ nào yêu đời mà ngân nga bài hát nào đó vừa phát trên TV lúc sáng hai người chuẩn bị ra đường. Thế mà giờ đây nàng lại nằm đó, toàn thân bất động, phủ lên người một chiếc vải trắng che kín đầu.

Nàng nói rằng chính mình muốn hoà vào biển cả, muốn đi phiêu lưu cùng con sóng. Nàng cũng nói rằng muốn hoà vào trong cơn gió trên ngọn đồi xa xa kia, theo mây bay đi khắp nơi. Nàng đến sau cùng chẳng thể nói được gì, nhưng lại rất nhiều lần đã nói rằng chính nàng muốn ích kỉ ra đi trước cô. Quả thật, nàng cứ như vậy rời bỏ cô, để lại tuổi trẻ của hai người cho một mình cô vun đắp. Tro của nàng đã sớm nguội lạnh, thế nhưng lòng cô vẫn cứ như thế cuộn lên từng hồi, đau đớn. Một nắm cô thả xuống biển, một nắm thả vào trong gió, số còn lại cô muốn giữ riêng cho mình, như giữ một phần của nàng lại đây.

Chống chọi, hai từ có thể hình dung rõ cô của lúc này nhất. Sau khi tổ chức một cái tang lễ nho nhỏ, cô lại lao đầu vào công việc, thời gian rảnh rỗi lại thường dùng để xem những cuốn phim cũ, những cái video vụn vặt thường ngày của hai người rồi chìm vào nhung nhớ quá khứ. Cô dường như không có mục đích, cô độc bước trên con đường quen thuộc lúc về nhà tan tầm. Để rồi sự cố gắng bước tiếp không để làm gì cả, cô vô thức ngã quỵ ngay tại góc rẽ nơi nàng đã ra đi. Trong mơ hồ khi được đưa đến bệnh viện, cô nghe thấy nàng gọi mình tỉnh dậy sau một giấc chiêm bao, đến khi mở mắt thì chỉ thấy trần nhà màu trắng cùng với một chút nhức nhối của cây kim truyền dịch.

Đã là ngày thứ mấy rồi...

Nước mắt tưởng chừng như khô cạn lại lần nữa thấm ướt cả khuôn mặt tiều tuỵ. Cô nhìn vào cảnh mưa ngoài khuôn viên bệnh viện, không khỏi nhớ tới nàng. Cô muốn lần nữa được nhìn thấy nàng, lần nữa được gọi tên nàng, lần nữa, lần nữa nghe thấy giọng nói ấm áp vỗ về bảo cô rằng nó chỉ đơn thuần là giấc mộng. Cô lần nữa lại mang thương nhớ gửi vào trong từng cơn mưa để khi nó hoà vào vật, thấm vào đất, rồi lần nữa bốc hơi lên gửi đến cho nàng ở trên cao kia. Lần nữa, lần nữa thì thầm gọi tên nàng cho đến khi ngất lịm đi vì mệt mỏi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net