Chap1 Hôn Lễ (Kết Thúc)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lâm Dật Phong con có nguyện ý lấy Triệu Mẫn Nhu làm vợ không, dù có ốm đau bệnh tật, nghèo khổ, gió lớn ngoài kia, cùng nhau nắm tay vuợt qua mọi khó khăn. Con có nguyện ý yêu thuơng và chăm sóc bảo vệ cô ấy đến cuối cuộc đời hay không, con có nguyện ý không
" Con nguyện ý"
Cha sự giọng lại gì dõng dạc
"Triệu Mẫn Nhu con có nguyện ý lấy Lâm Dật Phong làm chồng không, dù có ốm đau bệnh tật, nghèo khổ, gió lớn ngoài kia, cùng nhau nắm tay vuợt qua mọi khó khăn. Con có nguyện ý yêu thuơng và chăm sóc anh ấy đến cuối cuộc đời không, con có nguyện ý không
" Con nguyện ý"

"Hai con trao nhẫn cho nhau"
Lâm Dật Phong đeo chiếc nhẫn kim cuơng vào ngón áp út của Triệu Mẫn Nhu. Nó là một phần tình cảm của họ, là chính thức khẳng định rằng họ lạ vợ chồng.
"Ta tuyên bố hai con chính thức trở thành vợ chồng"
Hàng ngàn tiếng vỗ tay và những lời chút phúc cho họ. "Hôn đi... Hôn đi" Phía duới là những lời reo hò. Anh đặt lên đôi môi của chị một nụ hôn thật ngọt ngào. Cô dâu thì e thẹn nép vào lồng ngực rất chắc của nguời đàn ông cô yêu. Anh nhìn cô trong ánh mắt anh tràn ngặp sự cưng chìu và sủng nịnh một lời khó nói lên hết. Trên môi là nụ cuời thỏa mãn mà hạnh phúc như bao chú rể khác.
Mà trước đây chưa bao giờ giành cho cô Triệu Mẫn Nhi, nó chỉ dành cho một mình chị cô nguời con gái anh yêu,còn cô anh chỉ xem là một nguời em gái không hơn không kém. Chỉ mình cô đa tình, chỉ mình cô ngốc nghếch, không nhận ra.
"Ăn mặc quê mùa như chị mà cũng đuợc vào đây à"
"À mà chị à chị thấy chưa họ thật xứng đôi, đúng là trời đất tạo thành mà.Mà anh ấy hình như là bạn thân của hai nguời, thật không ngờ tới cuối cùng nguời anh Phong chọn lại là nhị Nhu" Giọng nói đầy sự chăm chọc và mỉa mai chẳng khác nào nói. Chị nhìn đi hai nguời cũng là bạn thân của anh ấy thôi, vậy mà nguời ấy anh yêu và chọn là là chị Nhu không phải chị, tự mà nhìn lại mình đi xấu xí ai mà thèm, thấy rõ chưa ngây cả anh ấy cũng chọn chị Nhu mà không chọn chị đó, cóc rẽ định làm thiên nga à.
"Triệu Mẫn Như cô thì sau ít ra anh ấy con xem tôi là em gái, ai như cô cứ thích đeo bám anh ấy, mà anh cũng trả thèm liếm mắt tới. Cô cũng thích anh ấy mà không phải là không giành đuợc quay qua đã kích tôi à. Chỉ có chị tôi tinh mấy lờ chúc phúc giả dối của cô thôi.,
"Cô... Cô... " Cô ngắt lời.
" Tôi nói cho cô, tôi ít nhất là sống thật với mình chứ không phải như cô chỉ biết sống giả dối. Rìu mà đồi qua mắt thợ!. Giả dối cũng chỉ mài là dã dối. Để rồi xem cô còn giả dối đuợc bảo giờ.
"Một ngày chở lại đây thôi tôi sẽ lột bộ mặt giả dối của cô để mọi nguời biết Tiểu Thiên Thần của họ là nguời như thế nào"Cô cố í nhấn mạnh ba từ đó rồi quay lưng bỏ đi mặt cho ả ta kêu la.
Cô rời đi, không ai ưa gì cô cả nên cô rời đi cũng trả mấy ai quan tâm. Cô không giám ở lại chúc phúc chị, cô chỉ đành âm thầm chúc phúc vậy, cô sợ cô đến gặp chị cô thật khó xử cô không nỡ rời đi mất và còn...
Đang đi thì đụng phải một nguời,tản đá thì có "Á! Xin.. Xin lỗi anh tôi xin lỗi "Nói rồi cô bỏ đi không bận tâm nguời đàng ông đó đang thẫn thờ nhìn mình.
Đi đuợc một lúc thì Cô ngoái đầu nhìn lại nơi mà cô mới về buớc ra,nơi đó đẹp lấm đám cuới tại nơi đó còn đẹp hơn, như một câu chuyện cổ tích vậy, đáng tiết cô không phải là công chúa. Cô cuời nụ cuời đó ai mà nhìn thấy đúng là may mắn ("nam chính nhìn thấy đó nhé"*) nó thật đẹp nhưng nó thật chưa xót.
Hôm nay là ngày cô vui lấm vì cuối cùng cũng đuợc như cô mong muốn, là chị cô đã tìm đuợc hạnh phúc, đã tìm đuợc nguời đàn ông tốt cho mình. Nhưng nó thật chua chát khi mà nguời cô phải gọi là "Anh Rễ"lại là nguời mà cô yêu, là nguời cho cô sự ấm áp mà cô chưa từng có với một nguời khác giới. Nguời làm còn tim nguội lạnh của cô, biết rung động. Cô thật sự rất đau, có lẽ do cô che dấu quá tốt nên không ai để í.. Hay cũng chẳng mấy ai bận tâm đến cô. Đau nhưng cô không khóc, vì có lẽ cô không có nuớc mắt để khóc rồi, nói cô vô tâm cũng đuợc, vì thật chắc cô không thể khóc đuợc(sau này rồi sẽ rõ) Cô và anh mãi chỉ là hai đuờng thẳng song song mà thôi, không thể giao nhau.
Cô quây lưng lặng lẽ buớc đi, cô lang thang trên còn đuờng mà cô rất quen thuộc đi đến nơi mà những lúc Triệu Mẫn Nhi cô đơn nhất, chống trải hay bị ba và mẹ kế đánh đạp để chút nổi muộn phiền, đó là bãi biễn. Cô kím tản đá và ngồi lên, Gío cứ vù vù thỏi vào mái tóc đen dài của cô.
Nhìn cô trả khác nào đóa hoa anh túc cô độc, giữa không gian tỉnh lặng của biển chỉ có tiếng sóng vẫn dập dềnh, gió vẫn thổi vào tóc cô.
Cô đang ngẫm nghĩ lại quá khứ thanh xuân đẹp đẽ của cô khi đuợc sống với chính bản thân mình một cô gái biết cuời biết vui vẻ như bao nguời, khi anh xuất hiện trong đời cô. Nhưng.. KẾT THÚC rồi!

Ai nào ngờ phía xa xa có một nguời đàn ông vẫn dõi theo cô, từ lúc đầu bửa tiệc đến giờ. Hắn đã bị cô thu hút bởi ánh nhìn đầu tiên. Hắn thấy đau khi mà thấy cô buồn và cô đơn thế này. Hắn muốn bót nát đóa hoa ánh túc này, tuy biết có độc hắn vẫn tình nguyện làm vậy, hắn sẽ là liều thuốc dãi cho cô. 
Có lẽ hắn.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net