Chương 18: Cúp điện (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có lẽ là chưa thấy tôi ra ngoài, nên anh liền hỏi: "Nhã? Sao vậy? Sao em không ra?"

Tiếng nói non nớt của Hạt Dẻ cũng vang lên: "Mẹ... đừng sợ. Hạt Dẻ... ở đây.?"

Con yêu, con còn nhỏ mà biết an ủi mẹ như vậy, mẹ rất vui mừng, nhưng mà bây giờ mẹ thật sự không ra được aaa, phải làm sao đây.

"Nhã, là có chuyện gì? Em nói với anh đi, đừng im lặng như vậy, anh rất lo lắng!"

Giọng Phác Chí Mẫn có phần nôn nóng hón hồi nãy, chắc anh lo lắng lắm. Bản thân không thể cứ ở mãi trong này được, bình thường thì khi cúp điện vào giờ này, cũng phải sáng mai mới có, giờ mà còn làm ổ trong này, chẳng nhẽ tối nay ngủ ở đây luôn sao. Nghĩ nghĩ, tôi liền nói:

"Ở trong này... tối quá. Em không thấy chỗ... để quần áo."

"Hả?... À! Anh hiểu rồi!" ____ Giọng anh có vẻ mang theo ý cười, chắc chắn anh đã biết băn khoăn trong lòng tôi, ôi xấu hổ quá.

"Thế này nhé, anh cầm một cây củi, sau đó mở cửa soi cho em, em mặc quần Áo xong thì ra. Em yên tâm, dù anh rất muốn, nhưng anh sẽ không nhìn."

Nhiệt độ trên mặt tôi tăng cao, anh thật không cần thêm câu cuối đâu, thật đấy. Ấp úng ừ một cái, tôi liền nghe thấy tiếng lục đục, sau đó là tiếng cửa bị đẩy ra. Tôi không khỏi may mắn là cái cửa nhà tắm mấy hôm trước vừa bị hư, chỉ được chặn lại bằng một gốc củi to bên trong, cho nên anh chỉ việc đẩy cửa để cây gỗ đó ngã xuống là xong.

Tôi nhìn thấy ánh sáng yếu ớt từ que củi, ánh sáng rất mờ, vì nó chỉ là tàn lửa, thế nhưng nhiêu đó cũng đủ để tôi nhìn thấy móc treo quần áo. Tôi đứng lên, loay hoay bước lại gần chỗ treo quần áo, cứ nghĩ anh đang đứng đó thì tôi lại không thể hết khẩn trương.

Lóng ngóng bước đi, chỉ lo chăm chăm nhìn chỗ treo quần áo, tôi liền giẫm phải cái gì đó, la lên một tiếng, cả người tôi ngã ra sau, khi nghe thấy tiếng kêu khẩn trương của anh, trong lòng tôi chỉ có mấy chữ, không xong, lần này bị thấy là cái chắc.

Mà đâu chỉ bị thấy chứ, Phác Chí Mẫn phản ứng quá nhanh, tôi chưa ngã xuống thì anh đã nhanh tay ôm lấy được eo tôi, cùng với đó là tiếng cây củi rơi xuống sàn, tôi thậm chí các còn cảm thấy bàn tay đang nắm lấy eo tôi siết chặt trong một thoáng.

"Có sao không?"

Tôi ngơ ngác nhìn anh, vì trời tối nên gương mặt anh không được rõ lắm, chỉ thấy ánh mắt anh lúc này sáng kinh người.

"Mẹ, mẹ ơi!" ____ Tiếng của Hạt Dẻ vang lên, sau đó tôi thấy anh sáng hơn một chút. Té ra là thằng nhỏ nghe thấy tiếng động, lo lắng nên liền mở hẳn cánh cửa ra, lửa từ bếp lò hắt ra soi sáng cả một vùng, sáng luôn cả tình cảnh éo le này của tôi.

Hạt Dẻ ngốc ngốc nhìn chúng tôi, sau đó che mắt lại: "Xấu hổ, Hạt Dẻ không nên như nhìn mẹ và chú đang tạo em bé."

"Không có." ____ Tôi rốt cuộc kêu lên, nhất định là đám Nghệ Nguyên ngày thường dậy bậy cho thằng nhỏ rồi, tức chết tôi. Thế nhưng khi cảm nhận được sự nóng rực ở eo, hơi thở của người trước mặt càng thêm dồn dập, tôi liền bỏ qua chuyện này, giờ không phải là lúc truy cứu.

"Chí Mẫn, anh buông em ra được rồi!"

Anh không nói gì, nhưng cánh tay ôm eo tôi thì lại siết mạnh hơn, có vẻ như không muốn buông, nhờ ánh lửa, tôi có thể nhìn thấy ánh mắt anh bây giờ, đó là ánh mắt đầy dục vọng. Thế nhưng Hạt Dẻ còn ngồi đằng kia, tôi không thể không nói:

"Em muốn mặc quần áo, Hạt Dẻ còn ngồi ở đây kìa."

Quả nhiên, nghe vậy anh liền buông tôi ra, sau đó ho nhẹ một cái: "Khụ, thật xin lỗi!"

Anh xin lỗi mà còn nhìn chằm chằm ngươig ta làm gì. Tôi vừa giận vừa thẹn, quát: "Anh còn không mau quay sang chỗ khác!"

"Khụ, đúng vậy, thật xin lỗi!" _____ Anh nói xong, liền đi lại chỗ Hạt Dẻ đang ngồi bịt mắt, ngồi xuống.

Tôi liền nhân lúc này, nhanh chóng thay quần áo, mặc xong mới nói: "Anh quay lại được rồi."

Hạt Dẻ vẫn ngồi bịt mắt, Phác Chí Mẫn thấy vậy thì bỏ hai tay bé xuống, nói: "Hạt Dẻ không cần bịt mắt nữa nha, chú và mẹ không có làm gì?"

Thằng nhỏ ngoan ngoãn bỏ hai tay xuống, nhìn tôi, rồi nhìn anh, ngây thơ hỏi: "Vậy chừng nào thì có em bé?"

"Không có em bé đâu." ___ Tôi quả quyết trả lời.

Hạt Dẻ có vẻ khó hiểu, nó nghiêng đầu sang một bên, suy nghĩ, rồi nói: "Nhưng chị Nguyên bảo, khi thấy mẹ và chú ôm nhau, nghĩa là hai người đang tạo em bé, không được làm phiền,lúc đó Hạt Dẻ phải ngoan ngoãn đi xem phim hoạt hình mà."

Quả nhiên con bé Nghệ Nguyên, ngày mai phải mắng cho nó một trận mới được. Tôi đang suy nghĩ xem nên nói cái gì để dỗ con, thì Phác Chí Mẫn đã ôm nó vào lòng, nói:

"Lần này tạo chưa thành công, lần sau chú sẽ cố gắng hơn, để nhanh chóng tạo ra một em bé chơi với Hạt Dẻ, có được không?"

"Ưm." ____ Hạt Dẻ gật đầu cái rụp, có vẻ như đồng ý với quyết định này.

Tôi thì ngượng chín cả mặt: "Anh... nói cái gì với con nít thế hả?"

Phác Chí Mẫn nhìn tôi đầy vô tội, được rồi, anh là tội lỗi chồng chất đấy, đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt đó: "Anh nói thật sự mà, sau này anh nhất định sẽ cố gắng cày, thêm một đứa con nữa."

Cái ngươig này, cái vẻ lịch sự nhã nhặn của anh đi đâu rồi hả. Tôi không thèm để ý đến anh nữa, liền lo đi tiềm đèn cầy, châm hai cây xong, tôi đi lên nhà trên, hai người cũng đi theo.

Tôi cất chiếc bàn gỗ đi, trải ra 3 tấm nệm, chăn, tối nay trời lạnh như vậy, tốt nhất là 3 chúng tôi nên ngủ ở căn phòng thông với nhà bếp, để bếp lửa có thể sưởi ấm.

Nhân lúc tôi châm đèn, Phác Chí Mẫn cũng cầm một cây đèn cầy, dẫn Hạt Dẻ đi thay đồ, thay xong liền ôm nó ngồi vào trong nệm, lấy chăn bọc hai người lại. Anh còn nói với tôi: "Lại đây."

"Không." ____ Tôi quả quyết trả lời.

Anh bật cười một cái, nói: "Ngoan, lại đây, trời lạnh như vậy, chúng ta ôm nhau cho ấm, em yên tâm, có Hạt Dẻ ở đây, anh sẽ không làm gì em đâu."

Tôi nghĩ nghĩ một hồi, thấy cũng đúng, dù sao cũng còn Hạt Dẻ ở đây, liền ngoan ngoãn đi lại, vừa lại gần thì anh đã kéo mạnh một cái, lôi tôi vào trong chăn, nhưng thấy anh chỉ ôm mà không làm gì, cũng liền không giãy giụa, ngoan ngoãn dựa vào anh.

Cả 3 ngồi yên lặng ngắm mưa một hồi cũng chán, nhưng bây giờ cũng chỉ mới 8 giờ, bình thường cũng không ngủ sớm như vậy, nên ai cũng rất tỉnh táo.

Phác Chí Mẫn thấy vậy, liền đi lấy cái ipad của anh lại, bật 3G lên, cũng may mà tín hiệu mạng cũng còn tốt, anh mở hoạt hình cho Hạt Dẻ coi, thằng bé bình thường giờ này cũng ngồi coi hoạt hình. Tôi thấy cũng không có gì làm, liền coi chung với thằng nhóc, không ngờ bộ phim cũng khá có ý tứ, liền đầu nhập coi luôn.

Ngoài trời mưa lớn, gió thổi từng cơn lạnh ngắt, ở trong phòng, 3 người chúng tôi nằm trong nệm mềm mại, quấn chăn thật dày dựa vào nhau coi phim hoạt hình, cũng cảm thấy vô cùng ấm áp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net