C1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phong Bạo - 1

Phiên ngoại

Thích Phong x Bạo Bạo Long

Tác giả: Dịch Tu La

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Chương 1

"Toét -"

Nghe tiếng còi, Hạ Gia Uy theo phản xạ có điều kiện giơ hai tay lên, hướng phía trọng tài ý nói đối thủ bị ngã không liên quan đến mình.

Trọng tài sao có thể nghe cậu nói, xoay người ra hiệu với bàn kỹ thuật - Phạm luật, số 14, tấn công phạm quy.

Thành viên bị Hạ Gia Uy đụng vào ngã nằm trên mặt đất không đứng lên được, trọng tài yêu cầu bên kỹ thuật tạm dừng.

Hạ Gia Uy nghẹn một bụng ức chế quay về băng ghế ngồi, cầm khăn mặt qua quýt lau mồ hôi, rồi tức giận ném xuống sàn.

Huấn luyện viên bên cạnh nhìn cậu ngồi xuống, lúc này mới kín đáo thở phào nhẹ nhõm.

Đội viên Hạ Gia Uy này muốn tốc độ có tốc độ, muốn sức khỏe có sức khỏe , có thiên phú bóng rổ rất cao, điều duy nhất không tốt là tính tình rất dễ cáu giận, đặt trong đội ngũ chính là một quả bom nổ chậm, không biết đến khi nào sẽ bùng nổ.

Vì muốn tính cách cậu dịu đi một chút, nghỉ hè người khác đều đi đặc huấn, chỉ có cậu bị bố trí ở trong thâm sơn cùng cốc tĩnh tu, kết quả là cậu đánh nhau với khỉ đầu chó, mang tội danh uy hiếp động vật hoang dã cần bảo tồn bị bảo vệ rừng ép buộc trở về.

Nhưng Hạ Gia Uy này cũng chỉ còn ở trong đội của ông một năm cuối thôi, sang năm sau, cậu lên cấp ba hẳn sẽ làm huấn luyện viên khác đau đầu. Nghĩ đến đây, huấn luyện viên cũng không biết bản thân nên lưu luyến không rời, hay nên tung hoa chúc mừng.

Lúc này Hạ Gia Uy vẻ mặt khó chịu nhìn chằm chằm khu nghỉ của đối thủ, bác sĩ đang kiểm tra thành viên vừa bị cậu xô phải, xem chừng cậu ta bị thương không nhẹ, bác sĩ lúc nói chuyện trên mặt lộ ra vẻ chán nản.

Hừ, đã yếu ớt như đàn bà thế thì đừng có chơi bóng rổ. Hạ Gia Uy phỉ nhổ trong lòng.

Bác sĩ đi, đổi thành một người khác nắm mắt cá chân của cậu ta xem vết thương, người kia Hạ Gia Uy có biết, là đội trưởng đội đối thủ Thích Phong, bọn họ hai trường cấp hai là đội mạnh trong các cuộc thi, công khai cạnh tranh, không che giấu gì, là đối thủ một mất một còn nổi danh của khu Hồ Sóc.

Hạ Gia Uy và Thích Phong là đối thủ suốt ba năm, gặp nhau từ khi chập chững tiếp xúc với bóng rổ, nhanh chóng lột xác trở thành chủ lực trung tâm của đội mình, trên sân bóng luôn là ngươi công ta thủ, người truy ta chắn, như nước với lửa.

Thích Phong kiểm tra vết thương của đồng đội xong, đứng dậy, trong lúc vô ý liếc mắt về bên này một cái, tầm mắt vừa lúc chạm vào ánh nhìn của Hạ Gia Uy.

Cái liếc mắt này không hiểu sao lại châm lên lửa giận của Hạ Gia Uy, từ góc nhìn của cậu, trong ánh mắt kia rõ ràng đầy ý khinh bỉ cùng miệt thị.

"Làm gì thế? Ngồi xuống!" Huấn luyện viên thấy Hạ Gia Uy vốn đã ngoan ngoãn ngồi xuống đột nhiên lại đứng lên đi về phía sân đấu, vội vàng quát bảo ngừng lại.

"Hết giờ nghỉ rồi, em ra sân thôi," Hạ Gia Uy hợp tình hợp lý nói.

"Ra cái gì mà ra! Cậu đã năm lần phạm quy rồi, ngoan ngoãn ngồi xuống cho tôi!"

"Không được, em muốn xử lý số bảy của đối phương."

Hạ Gia Uy hiện tại cực kỳ khó chịu, dù ai cũng không thể ngăn cản cậu, huấn luyện viên không có cách nào khác đành phải lùi một bước, "Vậy thì động tác nhẹ nhàng, đối phương chắc chắn sẽ chú ý cậu, phải cố gắng tránh va chạm tứ chi."

"Đã biết!" Hạ Gia Uy không kiên nhẫn đáp lời.

Hạ Gia Uy năm lần phạm quy lại một lần nữa đứng trên sân, cho dù có không tình nguyện đến mức nào, cậu vẫn phải chơi thật cẩn thận, chuyện này giống như cậu vừa đeo gông cùm vừa đập bóng chơi vậy, hơn nữa đối thủ cũng nhắm ngay vào nhược điểm này, vài ba lần thay phiên nhau dẫn cậu phạm quy, mỗi lần cậu định ra tay đều hoàn toàn bị ép, cảm xúc cũng bị bức đến điểm cực hạn.

Hạ Gia Uy cuối cùng cũng ở giữa hàng phòng thủ nghiêm mật tìm được một khe hở, dẫn bóng qua xoay người nhảy lấy đà định ném, ai ngờ được, ngay lúc đó, ở trước mặt chợt lóe lên bóng dáng một người, Hạ Gia Uy tốc độ quá nhanh, nhất thời không thu được tay, cả người không thể khống chế được đánh về phía trước.

Trong nháy mắt ngã xuống đất, tiếng còi vang lên bên tai, Hạ Gia Uy thề một khắc đó cậu đã thấy Thích Phong đang bị đè cong khóe miệng nở một nụ cười trào phúng.

"Mày, mày cố ý!" Hạ Gia Uy đứng lên, hận không thể đem Thích Phong dưới đất kia xé thành hai nửa.

Thích Phong được đồng đội kéo lên, đối với Hạ Gia Uy đang nổi cơn thịnh nộ gào thét ngoảnh mặt làm ngơ, như thể còn không quan tâm đến sự tồn tại của người này, thái độ không thèm nhìn này càng làm Hạ Gia Uy phát điên.

Huấn luyện viên điều đội viên bổ sung ra xong lôi Hạ Gia Uy cứng đầu ra khỏi sân đấu, "Cậu muốn đánh nhau, làm cả đội bị hủy tư cách dự thi thì mới vui?"

"Các người rốt cuộc là đứng về bên nào?" Hạ Gia Uy chất vấn, "Vì sao người nào cũng nói cho thằng khốn kia?"

"Vừa rồi cậu ta có phạm quy không?" Huấn luyện viên không đáp mà hỏi lại.

"Cái này..." Hạ Gia Uy bị hỏi ngập ngừng, "Nó giả vờ bị ngã!"

Huấn luyện viên lấy que trúc ra gõ đầu cậu, "Cậu cho đây là bóng đá à, còn ngã giả ngã thật, biết rõ người ta cố ý dụ cậu phạm quy, còn nhảy vào bẫy. Đừng nói cậu ta chỉ động một chút vào cậu, cho dù cậu ta có ngáng chân cậu, chỉ cần trọng tài phán cậu phạm quy, lại không thể sửa lại, cậu giờ làm loạn lên, không phải là đã trúng bẫy của cậu ta sao?"

Hạ Gia Uy cáu giận rồi lại cáu giận, nhưng một chữ cũng không phản bác được.

"Được rồi," huấn luyện viên tỏ vẻ đồng tình vỗ vỗ bờ vai của cậu, "Về sau cậu còn gặp chuyện thế này rất nhiều, phải học cách bình tĩnh mới được."

Huấn luyện viên nói xong thở dài, số bảy của đối phương là người giảo hoạt, mà học trò này của mình tính tình lại quá thẳng, nếu có thể có mưu trí bằng một nửa đối thủ, thì cũng đã không bị người ta dắt mũi.

Hạ Gia Uy rời sân không chỉ làm tổn thất một chủ lực, mà còn ảnh hưởng trực tiếp đến tinh thần của cả đội, trận đấu sau đó họ vẫn bị đối thủ áp sát đánh, đến khi kết thúc thì đã thua hơn mười điểm, ngay cả đội trưởng Thích Phong cũng đã ra ngoài nghỉ ngơi.

Hạ Gia Uy không xem nổi, chạy ra ngoài hít thở, lại bất ngờ gặp Thích Phong, vừa rồi lực chú ý của cậu đều ở trận đấu, cũng không để ý người này đã rời sân đấu từ bao giờ.

Thích Phong mua nước từ máy bán nước tự động, quay người lại, liền phát hiện ra mình bị Hạ Gia Uy chắn tại chỗ, anh đi sang trái, cậu cũng đi sang trái, anh đi về bên phải, cậu cũng đi sang phải.

Thích Phong không như mong đợi của Hạ Gia Uy mà cáu giận, ngược lại khinh thương cười cười, "Ngây thơ."

"Mày nói ai ngây thơ!" Hạ Gia Uy một phát kéo áo thi đấu của đối phương, lôi hắn tới, hai người gần gũi đối diện nhau, Hạ Gia Uy phát hiện Thích Phong cao hơn cậu mấy cm, chuyện này cũng không lạ, rất nhiều hậu vệ khống chế bóng đều có vóc người nhỏ.

"Tôi cố ý dụ cậu phạm quy đấy," Thích Phong nói. Nếu anh nói dối, Hạ Gia Uy còn có chuyện để nói, giờ anh lại thoải mái thừa nhận, Hạ Gia Uy ngược lại lại chẳng biết nên làm gì tiếp, cảm giác như đấm một cú vào bị bông, sức lực toàn thân bị đánh rớt.

"Cậu hại Lưu Dịch không thể ra sân nữa, tôi cũng làm cho cậu không thể ra sân, như vậy mọi người đều hòa nhau," Giọng điệu Thích Phong, như thể đang nói chuyện phiếm cùng bạn thân lâu năm.

Hạ Gia Uy sau một lúc cố gắng mới nhận ra Lưu Dịch chính là người ban đầu bị cậu đánh ngã, "Tao chỉ đụng nhẹ nó một chút, nó gục, sao lại đổ cho tao?"

"Cậu nói rất đúng, quả thật không thể trách cậu," Thích Phong gật gật đầu, "Cậu ấy người cũng không khỏe, bọn tôi khuyên cậu ấy đừng ra sân, cậu ấy không nghe, khuyên cậu ấy đừng trực diện đối đầu với cậu, cậu ấy cũng không nghe," anh lại lắc đầu, "Người này rất ngang bướng."

"Yếu ớt tới như vậy, sao đội mày còn cho nó làm tiên phong?"

"Bởi vì cậu ấy tập bóng rất chăm chỉ, cậu ấy không có khiếu, thể chất lại rất yếu, nhưng mà...." Thích Phong đem nhưng mà phía sau lược bỏ, Lưu Dịch hồi nhỏ đã từng mắc bệnh, chân mắc tật, nhưng cậu ấy mỗi ngày đều kiên trì tập chạy cự li dài, tập bóng mấy tiếng, cho nên huấn luyện viên mới đặc biệt cho cậu ấy chơi giải trung học cuối cùng của mình, nhưng tất cả những chuyện này Thích Phong không định nói cho Hạ Gia Uy, anh không có thói quen dùng yếu thế kiếm chút đồng tình.

"Nhưng cậu cũng thấy đấy, với năng lực của cậu ấy, không thể đi đánh giải trung học được nữa, ở đó đối kháng còn mạnh hơn rất nhiều, cơ thể cậu ấy hoàn toàn không ăn được. Đối với cậu mà nói có thể chỉ là nhẹ huých một chút, với cậu ấy mà nói lại là trật chân nghiêm trọng, những trận tiếp theo cậu ấy đều không thể tham gia."

Thích Phong mở ngón tay của Hạ Gia Uy, lôi tay cậu ra khỏi áo đội của mình, "Tôi chỉ kết thúc một trận đấu của cậu mà thôi, nhưng cậu là kết thúc giải đấu cuối cùng của của cậu ấy, sau này cậu còn vô số trận bóng có thể chơi, nhưng cậu ấy lại chỉ có thể ngồi ở khán phòng xem."

Khi đội của Hạ Gia Uy rời khỏi sân thi đấu, xa xa thấy được đối thủ vừa thắng họ, Thích Phong đang đỡ Lưu Dịch đi từng bước một về phía trước.

Đối phương xa xa cũng thấy Hạ Gia Uy, Thích Phong vẫn như cũ là bộ mặt không để cậu vào mắt, ngược lại Lưu Dịch lại quay sang cười với Hạ Gia Uy.

Hạ Gia Uy nhanh chóng tránh sang một bên, nửa ngày nhìn trộm hướng nhóm của họ rời đi, Lưu Dịch từng bước từng bước lên xe buýt, thẳng đến khi xe bọn họ đã đi thật xa, Hạ Gia Uy vẫn nhìn theo điểm đen phía xa đến xuất thần.

"Cậu ở đây làm gì?" Vài ngày sau Thích Phong ở cổng trường đụng phải một vị khách nòoài ý muốn.

"Tôi, tôi," Hạ Gia Uy luôn luôn không sợ trời không sợ đất giờ phút này lại như một em gái nhăn nhó đứng lên, "Tôi muốn tìm Lưu Dịch, nhưng tôi không biết cậu ta là người lớp nào."

Thích Phong cảm thấy buồn cười, "Cho nên cậu cứ như vậy đột ngột đến đây?" Nếu không gặp mình, đồ ngốc này không biết còn định chờ cổng trường bao lâu.

Hạ Gia Uy bị anh nói trúng thẹn quá hóa giận, lấy thứ gì đó đang cầm trong tay nhét vào lòng Thích Phong, "Cậu thay tôi chuyển cho cậu ta đi, đây là thuốc trị thương tôi hay dùng, dùng rất tốt."

"Vì cậu thường xuyên đánh nhau, cho nên rất hay bị thương phải không?" Thích Phong không chút khách khí trêu chọc cậu.

"Mày!" Hạ Gia Uy tức giận siết chặt nắm tay, lặp đi lặp lại nhắc nhở bản thân mình đến không phải để đánh nhau, "Tóm lại cậu phải nhớ đưa cho cậu ta!"

Thích Phong hướng về Hạ Gia Uy đã chạy mất hô, "Sao cậu không tự mình đi?"

"Lão tử không có hứng!" Hạ Gia Uy không quay đầu lại gào.

Chạy đi được một đoạn, cậu đột nhiên đứng lại, xoay người, đỏ mặt muốn nói lại thôi vài lần, cuối cùng cũng đem lời muốn nói thốt ra, "Chuyển lời đến cậu ta hộ rằng tôi thực sự xin lỗi!"

Thích Phong nhìn thao bóng dáng chạy như bay của cậu, lại cúi đầu nhìn cái chai trong tay, không khỏi khẽ kéo khóe miệng, người này cục cằn thì có chút cục cằn, nhưng vẫn rất thú vị.

Hạ Gia Uy hôm nay lại trốn ở chỗ tối, ngay cả bản thân cậu cũng cảm thấy mình giống sắc lang biến thái.

Mùa hè tốt nghiệp cấp hai, các học sinh được giải thoát đều hoặc đi du lịch, hoặc đi cà phê internet chơi game, chỉ có Hạ Gia Uy chọn ở đây rình mò.

Chuyện là lần trước cậu vội tới tặng đồ cho Lưu Dịch thì vô tình phát hiện, ở gần trường Lưu Dịch có một phòng tập võ.

Thanh niên Hạ Gia Uy có một sở thích rất lành mạnh, cậu là một kẻ cuồng judo nữ.

Rõ ràng nhìn qua yếu đuối nữ tính, nhưng lại có thể đánh ra được sức mạnh ngoài dự đoán của mọi người, vẻ đẹp tương phản này làm cho Hạ Gia Uy lần đầu tiên nhìn thấy đã xao xuyến không thôi.

Thực ra phòng tập vốn mở cửa, nghênh ngang đi ra đi vào cũng không phải không thể, nhưng Hạ Gia Uy là một người cứ đến thời khắc mấu chốt thì sẽ thành một thằng con trai ngượng ngùng, do vậy đã ẩn núp hai ngày nhưng vẫn không nghĩ ra được lý do nào tốt để đi vào.

Cảm thấy trên đầu đau xót, cậu nhanh chóng quay đầu lại, căm tức nhìn đầu sỏ vừa tấn công mình.

"Sao lại là cậu?" Thấy rõ người phía sau, Hạ Gia Uy cảm thán thực sự là oan gia ngõ hẹp.

"Đồ cuồng nhìn trộm."

"Ai, ai cuồng nhìn trộm!" Hạ Gia Uy bị nói trúng tim đen nói năng lộn xộn thanh minh.

"Cậu đã ở đây xem trộm hai ngày nay rồi, còn không phải là đồ cuồng nhìn trộm?" Thích Phong lời nói sắc sảo vạch ra chân tướng.

"Tôi nhìn trộm lúc nào, tôi là quang minh chính đại xem!" Hạ Gia Uy đánh chết cũng không thừa nhận, "Từ từ, cậu sao lại biết tôi ở đây hai ngày nay?"

"Vì nhà tôi ở ngay đối diện."

"Đối diện?" Hạ Gia Uy nhìn trái nhìn phải, kinh ngạc chỉ vào phòng tập đối diện, "Chỉ có một nhà ở bên đường thôi mà?"

"Chỗ đó không thể có người ở sao?"

Cằm Hạ Gia Uy như rơi xuống, chốn tối thượng trong lòng cậu, vậy mà có người có thể đường đường chính chính ở đất bên trong, "Cậu là ai? Sao lại được ở trong phòng tập?"

Thích Phong hừ một tiếng không để ý đến cậu, trực tiếp đi đến phòng tập đối diện.

"Ê! Từ từ!" Hạ Gia Uy không chút nghĩ ngợi theo sát.

"Oa!" Cuối cùng cũng "danh chính ngôn thuận" rảo bước đến cửa chính của phòng tập, cảm xúc sung sướng của Hạ Gia Uy khó có thể nói nên lời.

Đang luyện tập trong phòng tập là lớp judo thanh thiếu niên, đây cũng không phải trùng hợp, mà là hôm qua Hạ Gia Uy đã mai phục cả ngày để tìm hiểu, mỗi ngày buổi sáng là lớp Taekwondo, buổi chiều là lớp judo, buổi tối là kiếm đạo, cho nên hôn nay cậu đã chọn buổi chiều để đến nằm vùng.

Nhìn cho đã mắt những bé gái chưa qua được 12 tuổi, tâm Hạ Gia Uy đã bay đến tận mây.

"Tiểu Phong, về rồi à," Giáo viên judo chào Thích Phong, lại thấy Hạ Gia Uy đang chảy nước miếng phía sau anh, "A, còn dẫn cả bạn cùng lớp về nữa à?"

Hạ Gia Uy lặng lẽ dùng ánh mắt hỏi Thích Phong, Thích Phong ngắn gọn giới thiệu cho cậu, "Mẹ tôi."

"Chào dì ạ."

Hạ Gia Uy trịnh trọng cúi đầu chín mươi độ, giọng rất lớn, dọa cho mẹ Thích Phong giật mình, "Ồ, đứa nhỏ này thật hoạt bát!"

"Cậu ta không phải bạn cùng lớp của con," Thích Phong giới thiệu cho mẹ cậu.

"Vậy là bạn con hả?" Mẹ Thích Phong lại hỏi.

Hạ Gia Uy đầy lòng sùng kính nhìn bộ đồng phục judo trên người mẹ Thích Phong, dùng sức gật đầu, "Vâng!"

Hạ Gia Uy kích động nắm tay Thích Phong, "Chúng ta làm bạn tốt đi!"

Thích Phong cúi đầu nhìn nhìn tay cậu, lại ngẩng đầu nhìn nhìn cậu, khóe miệng dần dần giương lên, một nụ cười châm biếm hiện lên khuôn mặt anh, "Thật xin lỗi, tôi không quen cậu."

Hạ Gia Uy mặc kệ, mọi chuyện ân oán cậu đều có thể không so đo tính toán, hiện tại không có gì quan trọng hơn một người bạn ở phòng luyện võ, cậu giống như một cái đuôi chạy sau Thích Phong.

"Phòng tập võ này là do nhà cậu mở hả?"

"Không phải."

"Vậy cậu sao lại được ở đây?"

"Bố mẹ tôi ở đây làm giáo viên."

"Bố cậu cũng là giáo viên judo?"

"Taekwondo."

"Vậy sao trông cậu như vậy lại không thể đánh?"

Thích Phong đột nhiên dừng chân, Hạ Gia Uy lập tức đục phải, cậu còn đang hai mắt ngấn lệ nhu nhu cái mũi, thì thấy một nắm tay xuất hiện trước mắt mình, "Cậu có muốn thử không?"

Sau đó chính là Hạ Gia Uy bị Thích Phong chà đạp đủ kiểu, không hổ là con nhà võ, thay ra đồng phục judo cậu ta thực sự là mạnh đến không thể tưởng tượng nổi, kể cả Hạ Gia Uy luôn nổi tiếng vì sức mạnh của mình cũng hoàn toàn không phải đối thủ.

Lại một lần nữa bị Thích Phong quẳng ngã xuống đất, Hạ Gia Uy không chịu đứng lên, duỗi người thành chữ đại nằm thở, "Không thể tưởng tượng được cậu lại lợi hại thế này, vậy sao ở trên sân bóng cậu còn muốn dùng trò mèo kia?"

"Trò mèo?" Thích Phong cảm thấy trong khái niệm của người này, tất cả mọi mưu kế đều có thể bị gọi chung là trò mèo, "Tôi dùng đầu óc chơi bóng, không giống cậu, chỉ biết dùng thân thể chơi bóng."

Hạ Gia Uy phồng má, cậu đem theo vạn phần thành khẩn muốn làm bạn đến bên cạnh Thích Phong, kiên quyết không cùng anh chấp nhặt.

Mẹ Thích Phong cũng đi tới, bọn nhỏ tự do luyện tập, vừa rồi toàn bộ quá trình con mình cùng "bạn tốt của con" bàn luận bà đều không bỏ phút nào.

"Cháu rất khỏe, nhưng chỉ cậy mạnh không thì không được," Mẹ Thích Phong nâng tay lên, "Judo chú trọng lấy nhu thắng cương, có 42 thế nặng tựa ngàn cân, dì dạy cho cháy mấu chiêu, về sau cháu sẽ không bị tiểu Phong kiềm chế đến thảm như thế nữa."

Hạ Gia Uy nghe như vịt nghe sấm, hướng đến mẹ Thích Phong khom người thật sâu, "Xin hãy dạy cho cháu ạ!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net