C6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Menu

Lotus Bar

Điều hòa nhà A Zú

Phong Bạo – 6

Phiên ngoại

Cám ơn em vẫn cười

Thích Phong x Bạo Bạo Long

Tác giả: Dịch Tu La

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Chương 6

Từ khi Thích Phong cam đoan với Hạ Gia Uy, thực sự không có những hành động vượt rào nữa. Hạ Gia Uy tuy suýt chút nữa bị xâm phạm, nhưng dù sao cũng chưa có chuyện gì xảy ra, vả lại trong quá trình diễn ra cậu cũng vì cảm thấy thoải mái mà không cố sức phản kháng, cuối cùng còn đá người ta một cước, ai đúng ai sai càng không rõ ràng.

Bão tố tới nhanh mà đi cũng nhanh, nhưng dấu vết để lại thì không dễ dàng biến mất như thế, Hạ Gia Uy bị Thích Phong “thức tỉnh”, nhớ lại những hành động trước đây của mình, dường như có chút thích Thích Phong.

Tiếc thay đợi đến khi cậu nhận thức được tình cảm thật sự của bản thân, Thích Phong đã quay trở lại làm một chính nhân quân tử.

Hạ Gia Uy lén lút đến thành phố điện tử lớn nhất Hồ Sóc, ba ngày nay đang diễn ra trận chung kết PVP (Player versus player – Đấu đối kháng) khu vực Hồ Sóc của “Hồn đạm OL”, hôm nay là ngày thi thứ hai, cũng là ngày đầu tiên Thích Phong xuất chiến.

Thích Phong gần đây vì bận việc tham gia thi đấu, nên cũng bỏ mặc Hạ Gia Uy một thời gian dài, vì thế Hạ Gia Uy trong lòng cảm thấy rất bất mãn, nhưng ngoài mặt thì không muốn thể hiện ra là mình quá để ý Thích Phong, ngay cả đi xem trận đấu cũng là lén lút mà đi.

Đáng tiếc cậu giỏi là giỏi đánh đấm, chứ không phải là ninja, không có thuật ẩn thân, nên hành tung nhanh chóng bị người phát hiện.

“Chị dâu đến xem anh trai em đấu nha,” Thích Ảnh từ xa tiến tới đã dài giọng chào hỏi.

Hạ Gia Uy rất muốn quăng một cái rìu qua (?), “Chú mày gọi ai là chị dâu đấy!”

Thằng nhóc này thật sự càng ngày càng hỗn láo, trước đây gọi cậu là anh trai Châu Phi, sau gọi bạo bạo long, giờ không biết ai chỉ cho, lại dám thẳng giọng gọi chị dâu, đáng giận hơn chính là Thích Phong không có chút ý tứ nào muốn ngăn thằng nhóc đó lại.

Dưới sự tiếp đón nhiệt tình của Thích Ảnh, những người khác đương nhiên cũng phát hiện ra Hạ Gia Uy, biểu cảm của Thích Phong không có chút bất ngờ nào, như đã biết trước là cậu sẽ đến.

“Ra đây ngồi,” Thích Phong chỉ chỉ chỗ trống cạnh mình.

Hạ Gia Uy ngần ngại đi qua, đoàn Thích Phong được sắp xếp ở khu khán đài dành cho tuyển thủ, góc nhìn ở chỗ này so với các chỗ khác tốt hơn, khoảng cách với màn hình lớn ngắn hơn.

“Tôi đến xem trận của hội trưởng, không phải xem trận của cậu,” Hạ Gia Uy vừa ngồi đã tự phân bua.

“Hội trưởng của các anh?” Thích Ảnh ngồi cạnh nói, chỉ xuống sàn đấu nói tiếp, “Người kia hả?”

Hạ Gia Uy theo hướng cậu chỉ nhìn qua, hai ghế hai bên sân đấu có hai tuyển thủ đang chạy thử ổ cứng, giải đấu đến giờ phút này, trụ lại hầu hết đều là người chơi chuyên nghiệp, không ít ổ cứng đều là tự chuẩn bị, bàn phím, chuột, tai nghe, màn hình, ngay cả đệm lót lăn chuột cũng phải dùng đồ của mình.

Hạ Gia Uy thực ra cũng chưa từng gặp Mộ Dung, không biết mặt mũi anh ta ra sao, chỉ biết bán kết hôm qua đội bọn họ thắng, giờ đang là chung kết 2V2 (đấu đôi).

“Chắc thế,” Hạ Gia Uy ậm ờ, “Trận này là chung kết đấu 22 phải không?”

Đồng đội của Thích Phong, pháp sư Lạc Minh Tiểu Ca lúc này cũng hỏi, “Trận chung kết không phải là ngày cuối cùng mới đấu sao? Sao đấu 22 lại để hôm nay?”

“Có không ít người đánh cả 22 và 55, có thể do sợ trùng lịch đấu,” Thích Phong là đội trưởng, đồng thời kiêm luôn nhiệm vụ tình báo, “Đội của Mộ Dung có đánh 55.”

Trong lúc bọn họ đang trò chuyện, trên màn hình cũng hiện lên thông tin tuyển thủ, Mộ Dung là pháp sư, đồng đội của anh ta là võ sĩ, đối diện là một tổ đội hai tế tự hiếm thấy, thiên phú cả hai nhóm tuyển thủ đều được giấu đi, không nhìn thấy, nhưng mọi người cũng đã tự đánh với nhau rất nhiều trận, từ đó cũng nắm được thông tin của đối phương.

“Chú pháp cùng ảnh võ, một đôi đủ cả tốc độ lẫn khống chế, gặp phải một đội có sức chịu đựng lớn đã đau đầu, mà đối phương lại còn là kiểu tổ hợp biến thái hai tế tự nữa,” Tiểu Ca bình phẩm.

Thích Phong đồng ý với ý kiến của cậu, “Đối đầu một hủy diệt một thầy tu, một hấp huyết một kháng thương tổn, hai người còn có thể bổ trợ cho nhau, muốn nhanh chóng tiêu diệt đối phương cũng không dễ.”

“Thầy tu hệ hiến tế?” Thích Ảnh xen miệng, “Hiếm thấy đấy.”

“Có hệ tự nhiên cũng ít được chú ý phải không?” Tầm mắt của Thích Phong chuyển qua bên kia, hai người thành niên vừa bước vào ghế tuyển thủ, trong đó có một người nhìn qua rất sáng sủa, thấy Thích Phong còn huýt sáo.

“Tâm trạng cậu không tệ nhỉ,” Nghe tiếng Lăng Dương huýt sáo, Bạch Lung cũng liếc nhìn đoàn người của Thích Phong.

“Chẳng nhẽ phải buồn bã ủ rũ à,” Lăng Dương hai tay đút túi thản nhiên đi tới, “Nhìn người đẹp để rửa mắt cũng tốt nha.”

“Bọn họ hình như là đối thủ trận tiếp theo của chúng ta.”

“Sao cậu biết?”

“Có một người mặc đồng phục Lạc Minh.”

Lăng Dương không thể không bội phục khả năng quan sát của Bạch Lung, vừa rồi cậu mải nhìn mặt Thích Phong, sau khi Bạch Lung nhắc nhở mới nhận ra đúng như vậy. Tuy nói là đại học vốn không có đồng phục, nhưng đồng phục thể dục của trường thể thao Lạc Minh là ngoại lệ.

Những người của Lạc Minh tên trong trò chơi đều lấy chữ Lạc Minh mở đầu, chuyện này cũng không có gì là bí mật cả, Lăng Dương biết Lạc Minh Phong từ ngày ở  Đại Sơn, sau đó bọn họ rủ nhau chuyển sang server mới, nhưng trên sàn đấu vẫn thường xuyên gặp nhau. Sau đó đội ngũ đạt thành tích cao bởi số lượng đối thủ rất ít, chỉ có thể dựa vào ước chiến mới có thể đấu, Lăng Dương ở trên mạng cũng không ít lần tiếp xúc với Lạc Minh Phong, khi đó qua lại với nhau cũng có thể coi là quen biết, nhưng chưa gặp mặt.

“Tuy trước giờ thi đấu không muốn phá hoại tâm trạng của cậu, nhưng mà,” Bạch Lung hất đầu về một bên, ý bảo Lăng Dương nhìn bên kia.

Lăng Dương vừa quay đầu, đã thấy Phạm Bối Bối không ngờ cũng đến xem trận đấu, không biết đang nói gì với Mạnh Hổ, Lăng Dương nhìn chằm chằm hai người trong chốc lát, cúi đầu, bĩu môi, không nói nữa.

Phạm Bối Bối thực ra đang cổ vũ cho Mạnh Hổ, “A Hổ cố lên, thắng trận này các cậu sẽ vào đến chung kết, đoạt được quán quân cậu có thể tranh thủ thổ lộ với Lăng Dương, nhất định cậu ấy sẽ vui vẻ đồng ý.”

Phạm Bối Bối là người duy nhất biết người bí mật của Mạnh Hổ, mà điều kiện để cô giấu kín bí mật này chính là muốn cùng Mạnh Hổ chơi trò kết hôn trên game, vì Mạnh Gia Hổ là MT của bang nổi tiếng nhất server Đại Sơn, có thể gả cho anh trong game là một chuyện rất đáng tự hào.

Bản chất của Mạnh Hổ là một người rộng rãi, cũng không nghĩ người khác theo hướng xấu, Phạm Bối Bối với anh cũng là người lớn lên cùng anh trong khu tập thể, đối phương đưa ra điều kiện như thế này, anh cũng chỉ nghĩ là do tính tình con gái mà thôi.

Hơn nữa Phạm Bối Bối chủ động giúp bày mưu tính kế cho Mạnh Hổ cùng Lăng Dương, Mạnh Hổ chưa bao giờ có ý phòng bị cô cả.

“Đúng rồi, gần đây tớ nghe được vài lời đồn….” Mạnh Hổ nhíu mày.

“Nói về quan hệ của hai chúng ta hả? Yên tâm, đều là tin đồn nhảm, người khác cũng không biết hai người chúng ta chơi trò giả kết hôn trong game.”

“Tớ lo như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt đến cậu.”

Phạm Bối Bối hì hì cười, “Loại chuyện này tớ sẽ đi làm rõ, A Hổ cậu không cần để ý đâu.”

Khi Mạnh Hổ quay lại bên cạnh Lăng Dương, cậu đang ngồi tại chỗ gặm dây chuột ngẩn ngơ.

Con chuột kia là do Mạnh Hổ mua cho cậu, dùng món tiền đầu tiên anh kiếm được – tiền trợ cấp cho học viên phi công, trong suy nghĩ của Mạnh Hổ, phần tiền này vốn dĩ là của Lăng Dương, nên đem cho Lăng Dương mua vài thứ cũng là chuyện bình thường.

Nhưng vì rất hiểu Lăng Dương, ngày trước muốn cho cậu hộp sữa cũng phải bịa ra một cái cớ nào đó, nên con chuột đắt đỏ này đương nhiên cũng có một lý do vô cùng hợp lý làm cớ: vì bọn họ phải thi đấu, tế tự rất quan trọng, chuột này lại có thể nâng cao khả năng ứng chiến của tế tự lên rất nhiều, nên đây là của công, tạm thời gửi ở chỗ Lăng Dương, nghe vậy Lăng Dương mới vô cùng vui vẻ nhận lấy.

Miệng Lăng Dương buông lỏng, dây chuột rơi xuống.

“Ngày mai sẽ trả lại cậu con chuột,” khi cậu nói câu này, đầu cũng không dịch chuyển, nhìn chằm chằm vào trận chung kết 22 ở phía xa.

Mạnh Hổ trong lòng trầm xuống, “Sao lại thế?”

“Không phải vốn là gửi nhờ chỗ tớ sao, mai thi đấu xong rồi, tớ cũng không cần giữ nữa.”

“Cậu bình thường đi hạ bản vân vân cũng có thể dùng mà, cậu không phải luôn nói dùng chuột này là có thể để tay trái tự do làm việc khác sao?”

Lăng Dương lắc đầu, “Tay trái tớ cũng không tàn phế, dù sao không luyện tập gì cũng sẽ bị lụt nghề, vẫn là cậu cầm đi, khi đi kéo Boss dùng cũng được.”

Mạnh Hổ cảm thấy khó thở, trầm mặc không hé nửa lời, Bạch Lung bình tĩnh liếc nhìn hai người, cũng không nói gì hết.

Trận chung kết 2V2 này đánh cực kỳ đặc sắc, biểu hiện cá nhân của Mộ Dung chỉ có thể dùng cụm như thần để hình dung, nếu là thường ngày, Lăng Dương tuyệt đối sẽ tập trung theo dõi, nhưng bây giờ, cậu xem cái gì cũng không yên lòng.

Phía bên kia ghế tuyển thủ, Thích Ảnh còn nhỏ nhưng lại hưng phấn vô cùng, “Đây thực sự là thao tác mơ ước của em, nếu em cùng anh ta hợp tác, nhất định có thể giành được quán quân!”

“Người ta không có em thì vẫn giành được quán quân thôi,” Thích Phong không chút lưu tình đả kích cậu, trận đấu tuy chưa kết thúc, nhưng doanh đội Mộ Dung đã chiếm được bảy thành.

“Hừ,” Thích Ảnh phát ra tiếng khinh thường, “Pháp võ (Pháp sư + võ sĩ) tuy mạnh, nhưng Pháp Tế (Pháp sư + Tế tự) phối hợp mới là trời sinh, có người bơm máu phụ trợ cao cấp phối hợp, pháp sư nguyền rủa có thể phát huy được hai trăm phần trăm sức mạnh.”

Lời này của Thích Ảnh cũng không phải khoác lác, cậu luyện huyễn thú hệ tế tự, trên cơ bản là đi theo đường phụ trợ, năng lực cá nhân có hạn, nhưng khả năng làm tăng năng lực đồng đội thì không thể tính hết được, gần như mỗi đội 5V5 đều có một chức nghiệp huyễn thú tế tự, dùng để tăng năng lực chiến đấu của toàn đội.

“Chú mày không phải sắp xuất ngoại sao?” Hạ Gia Uy chợt nhớ ra, một năm trước cậu có nghe được chuyện này, thế mà một năm sau đến tận ngày hôm nay thằng nhóc vẫn chưa phắn.

“Chị dâu chị không nỡ xa em hả?” Thích Ảnh bắt đầu nói lung tung, Hạ Gia Uy muốn đập, nhưng ở giữa lại có Thích Phong nên không xuống tay được.

“Em xuất ngoại còn muốn đánh?” Thích Phong hỏi.

“Đánh chứ, sao lại không đánh, không phải chỉ là lệch múi giờ thôi sao,” Thích Ảnh nhún nhún vai, “Chẳng qua em không nghĩ đến chuyện đánh lại 33, chẳng vui gì cả, chỉ có 22 mới làm trình độ cá nhân của em được thể hiện, anh à anh tự đi tìm người hợp tác đi, em muốn tổ cùng người kia,” Cậu chỉ vào Mộ Dung.

Hạ Gia Uy cười nhạt, “Chú mày không nên tự tin thế nha, hội trưởng của bọn anh sao thèm để ý chú mày.”

Thích Ảnh đắc ý nhìn cậu với ánh mắt anh cứ chờ xem.

Trận chung kết chấm dứt, đội Mộ Dung như đoán trước được kết quả cầm giải quán quân, lễ trao giải vào ngày mai, Mộ Dung cùng đồng đội của anh dọn dẹp đồ đạc đi về phía ghế tuyển thủ, chuẩn bị xem trện đấu kế tiếp, Mộ Dung trong khi thi đấu thì rất tỉnh táo, trận đấu vừa kết thúc lại khôi phục bộ dạng híp mắt buồn ngủ.

“Anh Mộ Dung,” Thích Ảnh từ trên trời rơi xuống, cản đường Mộ Dung, khi cậu nói ba chữ này, trên mặt trưng ra một nụ cười vô hại đến cả người lẫn vật.

Hạ Gia Uy có xúc động muốn chạy lên sân khấu ói, “Giả bộ thật giỏi.”

Mộ Dung bị cậu dọa, “Cậu là….?”

“Lạc Minh Thích Nhị Thiếu,” Thích Ảnh nói ID trên game của mình.

Đều là người chơi PVP, tuy không cùng tổ, nhưng Mộ Dung cũng đã từng nghe đến cái tên này, “Ra là cậu, hình như là tế tự phải không? Tìm tôi có chuyện gì?”

Thích Ảnh ngoan ngoãn cươi cười, thẳng thắn nói mục đích, “Em xem trận đấu của anh Mộ Dung, cảm thấy đấu pháp của chúng ta rất hợp nhau, sau mùa giải có thể tổ 22 cùng em được không?”

“A?” Mộ Dung trong phút chốc không kịp phản ứng.

“Tuy em còn nhỏ, nhưng thao tác của em rất mạnh, cho dù đối đầu với FOX của server cũ, Tiểu Linh Dương bọn họ, em cũng sẽ không thua.”

Những ví dụ Thích Ảnh đem ra đều là những tế tự số một số hai khu vực Hồ Sóc, có rất ít người dám nói khoác đến mức hoành tráng như vậy, tuyên bố có thể ngang sức ngang tài với bọn họ, đồng đội của Mộ Dung phù một tiếng bật cười, “Tớ không có ý kiến, cậu có người hợp tác mới mạnh như thế, tớ cũng có thể quay lại tập trung đánh 55.”

Mộ Dung cũng bị Thích Ảnh chọc cười, anh đi tới xoa xoa đầu đối phương, “Anh bạn nhỏ, có tự tin, không rồi,” Anh lật trong ngoài quần áo, lấy ra một que kẹo đưa, “Này cho em.”

Thích Ảnh nhìn kẹo que trong tay Mộ Dung, không nhận, “Anh Mộ Dung muốn như thế nào mới đồng ý cùng em hợp tác?”

Mộ Dung nghĩ nghĩ, “Chỉ cần em đánh thắng anh là được.”

Nghe điều kiện như vậy, Thích Ảnh cười tươi rói với đối phương, ngay lập tức vươn tay phải ra, Mộ Dung còn tưởng cậu muốn lấy kẹo mút, không ngờ đối phương bắt lấy cánh tay anh, trong tích tắc, anh đã bị Thích Ảnh quật xuống đất một cách vô cùng đẹp đẽ.

Trên khán đài Hạ Gia Uy miệng to như cái bát, quen biết Thích Ảnh lâu như vậy, cậu chưa từng thấy thằng nhóc ra tay, thậm chí chưa từng thấy nó ở phòng tập, mỗi lần Hạ Gia Uy lén lút bắt nạt nó, nó đều chỉ biết dùng chiêu “Khóc gọi mẹ” để đối phó cậu.

Cậu ngạc nhiên chỉ Thích Ảnh nói với Thích Phong, “Em trai cậu đánh nhau, cậu làm anh trai mà mặc kệ à?”

Thích Phong vẻ mặt bình thản, “Họ Thích nhà tôi tập võ, chưa bao giờ dùng để đánh nhau.”

“Thế kia là cái gì! Ngàn vạn lần đừng bảo đấy chỉ là để cường thân kiện thể!”

Thích Phong nhìn cậu, chậm rãi lắc lắc đầu, “Là để đạt được mục đích nào đó.”

Thích Ảnh cười hì hì ngó xuống Mộ Dung, “Anh Mộ Dung, em thắng rồi.”

Mộ Dung chưa kịp nắm được tình hình đã bị quật, vừa bực mình vừa buồn cười, “Em….”

“Anh vừa nói là đánh thắng anh, nhưng không nói là trong trò chơi hay ngoài trò chơi, giờ em thắng rồi, anh không được nói là không tính đâu nhé.”

Mộ Dung cảm thấy mình bị đứa nhỏ này đánh bại, đồng đội của anh lúc này vẫn đang cười như hít khí ga, “Cậu đồng ý đi, dù sao cậu có tỉnh ngủ cũng không phải là đối thủ của người ta.”

Anh hết cách đành đứng lên, gãi đầu, “Vậy được thôi, tôi sẽ thử tổ đội với cậu xem…. Dù sao trong game đánh không lại, ít ra PK người thật cũng thắng được.”

Thích Ảnh tiếp tục cười đến tươi sáng vô hại, cũng không quan tâm nửa câu đầu hay nửa câu sau, “Em sẽ không làm anh Mộ Dung thất vọng đâu.”

“Đi thôi,” Thích Phong kéo theo Tiểu Ca đi qua ba người, “Đến lượt chúng ta đấu.”

Bên kia, Bạch Lung cùng Tiểu Linh Dương đi phía trước, Mạnh Hổ rớt lại vài bước phía sau, trái ngược với sự hăng hái của bên kia, bên này ba người….

From A Zú:– Cái câu cuối, bản raw của tác giả, còn không có ba chấm, mình tạm thêm vào để trông cho câu nó có nghĩa 1 chút ~– Lười QC lần cuối quá, nên có lỗi gì mọi người cứ góp ý ở dưới để t sửa nhé ;A;– Vì vừa xong 4/5 cái deadline project ở trường nên mai sẽ làm xong và up nốt 2 chương cuối cái phiên ngoại này, *có thể* tặng kèm 1 chap nữa của trúc mã =))))))) P/s: Thực ra từ hồi đọc Cám ơn em vẫn cười đã thấy tiếc cho Mạnh Hổ rồi, có tình mà vô duyên đau thương quá đi mất ;A; Dù Lãng ca biến thái cũng rất tốt nhưng không hiểu sao vẫn ship Hổ x Dê =))))))))) 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net