CHƯƠNG 31: LỜI THỈNH CẦU CỦA THÍCH HỌC TOÁN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chúc mừng anh, em cười với tôi, "cảm ơn anh vì đã kiên nhẫn theo em đến tận giờ phút này, người con trai đặc biệt đó sẽ đến ngay thôi."

"Thật hả em?"

Tôi hớn hở, tay cầm bút ngưng lại giây lát.

"Dạ."

Em gật đầu xác nhận cho câu hỏi vừa nãy của tôi.

"Cái bạn Hợp này, tôi nói, "có vẻ như là một người tốt nhỉ?"

"Đó là người tốt nhất mà em từng gặp."

Em đáp gọn. Im lặng một lúc rồi em tiếp:

"Hợp là một người rất tốt, tuy bề ngoài lạnh lùng thế thôi nhưng ẩn sâu trong đó là một trái tim ấm áp, luôn hết lòng vì những người xung quanh."

Tôi im lặng, tay cầm bút vẫn chưa ghi chép tiếp, cuốn sổ trước đó còn trắng trơn mà giờ đây đã được lấp đầy bằng vô số nét chữ màu xanh.

***
Sau khi qua được kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông đầy thử thách do lúc đó thành phố đang bị vỡ trận, dịch bệnh cũng vì thế mà bùng lên một cách vô cùng dữ dội và khốc liệt khiến chẳng ai kịp trở tay.

Tôi có kết quả trúng tuyển sớm (tuyển thẳng) vào trường theo phương thức xét học bạ và chứng chỉ ngoại ngữ IELTS. Và kết quả xét tuyển thẳng của tôi tại thời điểm đó như sau: điểm học bạ 24 điểm cùng với chứng chỉ ngoại ngữ IELTS 5.5.

Vì vậy tôi chỉ cần đậu tốt nghiệp nữa là xong.

***
Chúng tôi làm hồ sơ nhập học, xét tuyển tất cả đều bằng phương thức trực tuyến, kỳ một ở đại học của tôi cũng trôi qua một cách không dễ dàng lắm vì dịch nên chúng tôi phải học và thi trực tuyến.

Sang kỳ hai thấy tình hình đã dần ổn áp hơn hẳn, thành phố cũng không còn bị "vỡ trận" như trước nên sinh viên chúng tôi mới được phép quay trở lại giảng đường, trường học.

Và cũng chíng tại nơi đây, là nơi bắt đầu của một câu chuyện đặc biệt màu áo lính với thời gian chỉ kéo dài trong hai tuần ngắn ngủi.

***

Số là sau khi quay trở lại trường học, hoàn thành bài vở và kết thúc kỳ thi kết thúc học phần của kỳ hai, tụi sinh viên chúng tôi lại bắt đầu một thử thách mới: học quân sự.

Từ phía các anh chị đi trước thì kỳ học quân sự sẽ là quãng thời gian đáng nhớ nhất của đời sinh viên.

Từ việc ở chung phòng ký túc xá đến việc mỗi ngày đều học chung với nhau tại giảng đường, thao trường, bãi tập đã góp phần tạo nên những tình bạn đẹp thời sinh viên và trong đó không thể không kể đến những mối tình màu áo lính.

Mãi cho đến tận bây giờ, tôi vẫn nhớ như in cái ký ức đẹp đẽ ấy của mình...

***
Chuyện là vào buổi tối của tuần thứ ba trong kỳ học quân sự khó quên ấy, sau khi đi hơn 10km từ Bình Dương về Phú Nhuận, tôi tắm rửa gội đầu, ăn cơm rồi leo lên giường, chuẩn bị cho ngày học hôm sau.

Đang nằm lướt mạng xã hội trong vô định thì ánh mắt tôi va vào một dòng chữ đang hiện trên màn hình, dòng chữ ấy như sau:

"Mình đang tập tành chụp ảnh, mới vừa sắm con Canon, đang rất cần mẫu ảnh. Bạn nào thích chụp ảnh thì thả biểu tượng mặt buồn, mình sẽ chủ động liên hệ. Mình cảm ơn."

Tình cờ thay tôi lại là người rất thích chụp ảnh.

***
Trước khi nhấn thả biểu tượng mặt buồn đó tôi khá là băn khoăn do dự, vì bài đăng ấy nằm dưới một bài đăng khác dài hơn và cũng căng thẳng hơn.

Đại ý là mâu thuẫn trong lúc tập đội ngũ ở ngay trong đại đội của tôi, vì thế mà dân tình phần lớn là tập trung vào cái bài đăng gây xích mích kia nhiều hơn, bài đăng tìm mẫu ảnh của bạn kia như bị nhấn chìm xuống đại dương sâu thẳm.

***
Tôi ngẫm nghĩ một hồi lâu, liệu có nên hay không nhỉ?

Vì phần lớn tôi lướt mạng xã hội là để giải trí sau những giờ học hay có khi là vì chán không biết làm gì nên mới lướt mà thôi.

Với bài đăng tìm mẫu ảnh này, tôi có nên thả biểu tượng mặt buồn đó hay không?

Đọc qua thì thấy rằng lời lẽ trong bài đăng hình như là rất khẩn cấp. Tôi đoán chừng là chủ nhân của bài đăng đó lòng  đang thấp thỏm như lửa đốt.

Hàng triệu suy nghĩ đó cứ quẩn quanh trong đầu tôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net