Chương I : Nhớ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vậy là đã tròn 3 năm kể từ khi anh mất...

Trong lòng cô vẫn còn nhớ nhung và tự dằn vặt bản thân mình . Nếu lúc đó Mẫn không nhờ anh đi mua đồ thì anh đã không phải bỏ cô mà đi trước .

Cô đi vào phòng rồi tựa đầu vào tường nhìn cái móc khoá hình chiếc lá mà anh tặng cho cô . Đó là món quà sinh nhật mà anh tặng cô được 3 tháng trước khi anh mất . Mẫn còn nhớ ngày nào anh còn qua nhà cô rủ cô đi ăn , đi học mà giờ đã 3 năm cô không còn nghe giọng nói của anh nữa

Cô mặc áo khoác màu nâu rồi chạy ra xe . Trên đường đi cô ghé vào một tiệm bán hoa nhỏ , cô mua một bó hoa lan trắng . Cô đang trên đường đến thăm anh

Cô vô cổng nghĩa trang sau đó cô đi tìm ngôi mộ của anh . Cô đứng trước mộ của anh bật khóc
"Đã ba năm rồi nhỉ ? Cậu vẫn cười tươi như thế , cậu chẳng thay đổi chút nào . Thật sự tớ rất nhớ cậu An à . Cậu nhớ không hồi nhỏ cậu còn hứa sẽ bảo vệ tớ cơ mà giờ cậu nằm ở đây và ngủ ngon như vậy ..."
Cô đặt bó hoa trước mộ của anh rồi lặng lẽ đi về

Trên đường đi , trời đang mưa làm cho tâm trạng cô còn tệ hơn nữa . Cô chẳng biết làm gì ngoài đưa con mắt ra cửa sổ xe mà ngắm nhìn cả thành phố . Cô đi ngang những nơi mà anh và cô đi qua . Thư viện , cửa hàng tiện lợi, nhà sách,... Bao nhiêu kỉ niệm ùa về làm cô càng nhớ anh hơn

Cô nay đã 20 tuổi rồi , cô đã sống tự lập và có một công việc ổn định . Cô chạy lên lầu thay đồ rồi đi xuống làm đồ ăn . Bỗng nhiên có một tiếng chuông cửa vang lên , cô chạy ra mở cửa thì không thấy ai cả chỉ thấy một chiếc hộp màu xanh . Mẫn cầm chiếc hộp đi vô với đầy sự ngạc nhiên đây là gì ? ai đã gửi cho mình ? Cô không quan tâm , cô đặt chiếc hộp ở trên bàn rồi vào bếp

Cô đi ra phòng khách với một tô cơm với trứng , xúc xích và một ly sữa . Mẫn ăn như thế thôi , cô cũng không biết từ khi nào cô lại ăn những bữa cơm như vậy . Cô tìm remote để bật tivi lên xem chương trình mà cô luôn đợi hằng tuần . Mẫn chăm chú xem chương trình và cô lia mắt trúng chiếc hộp . Cô đứng dậy tiến lại lấy chiếc hộp rồi ngồi vào bàn ăn và tự hỏi trong đây có gì . Cô mở chiếc nắp hộp ra mắt cô nhìn chăm chăm vào chiếc hộp và đầy sự xúc động . Đây...đây là đồ của An mà ? Cây bút của An , cái đồng hồ của An và cả dây chuyền của An nữa . Trong chiếc hộp đó toàn đồ của An , cô lấy từng đồ vật ở trong ra nhìn chúng một cách xúc động . Ở trong đấy có một quyển sổ màu đen có dòng chữ " Nhật Kí của An " , cô lấy nó ra và đọc từng chữ
" 12.3.2017
Nay tớ và Mẫn được về chung đường với nhau . Nhìn Mẫn rất vui , tớ thích nhất là nụ cười của Mẫn . Vì nhìn Mẫn cười trông rất dễ thương....."
"13.3.2017
Mẫn hôm nay hơi buồn thì phải . Chắc là vì cậu ấy không làm được bài , tớ phải làm Mẫn vui lên mới được..."
Cô lật đến sang trang cuối cùng và cô thật sự bật khóc
" 25.4.2017
Tớ cảm nhận rằng tớ thích Mẫn thật rồi . Tớ không biết phải làm sao hết . Tớ và Mẫn  thân từ nhỏ nhưng nếu Mẫn không đồng ý thì chúng tớ không được thân như trước nữa...."
Cô khóc rất nhiều , cô không nghĩ sẽ có một ngày cô thật sự nhớ An nhiều đến như vậy . Cô đọc xong , cô hứa sẽ sống hết đời còn lại của An . Cô sẽ tươi cười như cách An muốn vì An thấy cô cười trông rất dễ thương .
Nhưng mà...
Ai là người gửi chiếc hộp này ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net