🌼🌼🌼 Chap 3: Mãi mãi về sau 🌼🌼🌼 🌈🌈 Đoạn 3: Đại nhân, vẫn còn! 🌈🌈

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Nghe nói các tiểu cu nhang muốn xem tiểu gia ta đi đẻ sao? Ta đi đẻ đây này 🤣🤣
  Ai muốn biết Hạ gia đi đẻ ra sao, đẻ như nào, trai hay gái thì nhào zô đây nha 🤣🤣🤣
  Hãy xem xem kết quả của đông trùng hạ thảo, hàu biển, nhung hươu là gì nhé. Mấy tháng làm việc quần quật của 2 vợ chồng liệu sẽ như nào đây.....!!!

----------------⚘---------------

  Cuối cùng thì công cuộc cày sâu cuốc bẫm, gieo hạt nẩy mầm của Lục Dịch đã đại công cáo thành, cực kỳ viên mãn. Bây giờ cứ hễ hắn nhìn thấy chiếc bụng của Kim Hạ là lại ôm ấp vuốt ve 1 cách mãn nguyện. Tưởng tượng ra hình ảnh bên trong cái bụng kia là 1 hài tử đang lớn dần lớn dần, Lục Dịch ko khỏi vui mừng.
  Chứng kiến bụng của phu nhân mình ngày 1 to lên, hắn sung sướng tới độ miệng cười đến mức ko thể ngậm lại.

  Mặc dù có những lúc vui vẻ dịu dàng như vậy, nhưng đối với bất kỳ ai đi chăng nữa thì Lục Dịch vẫn mãi mãi là 1 Lục đại nhân cao cao tại thượng, thờ ơ lãnh đạm, lạnh lẽo vô cùng, thậm chí là vô tình. Người ngoài thường nói rằng, Viên bổ khoái kia cũng thật can đảm, ngày ngày chịu đựng Lục Dịch, ngày ngày nhìn thấy khuôn mặt lạnh, ko cảm xúc của hắn mà có thể chịu được.
  Thế nhưng họ ko hề biết, Lục Dịch đối với ai cũng có thể lạnh tâm bình thản nhưng đối với Kim Hạ lại vạn phần sốt sắng. Với Lục Dịch, Kim Hạ chính là trân châu bảo bối, là tâm can máu thịt của hắn. Lục Dịch yêu nàng hơn chính bản thân mình, thà từ bỏ chính mình chứ ko thể để nàng bị phương hại dù chỉ 1 sợi tóc. Kim Hạ đau 1 hắn sẽ đau cả trăm cả ngàn. Đời này cũng chỉ có mình nàng mới khiến hắn như vậy, chỉ duy nhất một mình nàng, ko thể có thêm ai nữa.
  Chữ yêu của Lục Dịch đối với Kim Hạ mà nói là ko thể viết lên giấy, cũng ko thể nói thành lời, chỉ có thể hình dung qua hành động, cử chỉ của hắn đối với nàng, bởi nó đã găm sâu vào con người Lục Dịch. Cả tâm hồn và thể xác của hắn, mỗi 1 bộ phận trên cơ thể, mỗi một sợi tóc trên đầu, mỗi giọt máu chảy qua tim đều mang theo hình ảnh Kim Hạ. Đó là thứ tình yêu khắc cốt ghi tâm mà người đời thường nói.
  Yêu ! Chữ này viết ra thật khó, nhưng để mà nói ra lại còn khó hơn.

  Nhưng đối với Kim Hạ, những ngày tháng nay hoàn toàn khác, Lục Dịch chính là 1 ông chồng nghiêm khắc, khó tính, 1 phu quản nghiêm đích thị. Từ ngày biết nàng mang thai Lục Dịch hạn chế gần như mọi hoạt động của nàng. Đi nhẹ, nói khẽ, cười duyên, Kim Hạ nghĩ, sau khi sinh con xong chắc chắn nàng sẽ trở thành 1 thục nữ chính hiệu. Tuy nhiên nàng biết, hắn chung quy vẫn là lo lắng cho nàng.
  Giờ đây nàng đến Lục Phiến môn chỉ được đọc sách, giải quyết giấy tờ, hoặc thông qua những ghi chép của người khác mà phán đoán, suy luận. Các vụ án bắt người, những vụ mang tính chất nguy hiểm, hay khám nghiệm tử thi đều ko được làm nữa. Thực ra từ lúc hoài thai Kim Hạ đã ko chịu được mùi tử thi nữa, nhớ lần trước vừa đến hiện trường Kim Hạ chưa kịp làm gì đã nôn thốc nôn tháo, báo hại nàng bị Lục Dịch đưa về phủ bắt nghỉ ở nhà 2 ngày. Thế nên từ hôm đó trở đi nàng ko làm việc này nữa, còn nếu có việc cần phải ra ngoài thì sẽ ngồi xe, sân sau Lục Phiến môn bây giờ có thêm 1 cỗ xe ngựa của Lục phủ gửi tới.

  Hôm nay là ngày khám thai của Kim Hạ, nàng gọi đây chính là khám thai định kỳ. Cứ 2 tuần 1 lần Lục Dịch lại gọi đại phu tới bắt mạch cho Kim Hạ. Nếu tốt đẹp thì ko sao, nếu chỉ cần 1 câu đại loại như hơi thở của phu nhân hơi gấp hay mạch tượng của phu nhân ko đều thì ngay lập tức dù có là kỳ trân dị thảo Lục Dịch cũng kiếm cho bằng được để bồi bổ cho nàng. Ban đầu Kim Hạ còn thấy ngon miệng, hào hứng ăn nhưng sau trở thành sợ. Vì thế mỗi lần trước ngày đại phu tới, nàng sẽ ăn ngủ cho tốt, ko làm việc gì, thậm chí cả ko nói to. Và lần này cũng vậy.
.
..
- " Đại phu, lần này sức khỏe nàng thế nào?". Vị đại phu chưa kịp nói Lục Dịch đã hỏi trước.
- " Thứ cho tiểu nhân nông cạn, mạch tượng của phu nhân đây thì bình thường. Thế nhưng thai mạch lại có chút kỳ lạ, lúc mạnh lúc nhẹ, ko đều, giống như có các mạch khác nhau vậy". Đại phu nói.
- " Vậy phải làm sao?". Lục Dịch sốt sắng.
- " Đại nhân, hiện tại phu nhân cũng ko có xuất hiện dấu hiệu nguy hiểm nào, nên lúc này cũng chỉ dùng thuốc an thai, kết hợp nghỉ ngơi tĩnh dưỡng mà thôi. Lão phu sẽ kê đơn cho phu nhân ngay".
  Thôi xong ta rồi, lại an thai,  lại tẩm bổ. Kim Hạ khóc thầm trong lòng.

  Đã qua 3 tháng đầu, bước sang tháng thứ 4 của thai kỳ, bụng Kim Hạ bắt đầu to lên trông thấy. Ai nấy cũng đều phải giật mình, bụng Kim Hạ lớn nhanh hơn, và to hơn nhiều so với những người mang thai bình thường. Kim Hạ cũng ko còn nghén như thời gian đầu, nàng ăn uống cũng tốt hơn do vậy tăng cân trông thấy. Da thịt hồng hào căng bóng, trắng nõn nà. Lục Dịch thấy vậy ko khỏi vui mừng, thi thoảng lại đặt tay lên bụng sờ sờ.
  Bây giờ thai nhi đã bắt đầu cử động, thi thoảng chồi lên 1 cái làm Kim Hạ giật mình, mỗi lần như vậy nàng lại xoa bụng mỉm cười.
- " Tiểu hài tử, con muốn ra ngoài sao? Đợi thêm nhé".
Lục Dịch rất thích những lúc hài tử trong bụng nàng cựa quậy, cái bụng căng tròn bị nhô lên lúc ngang lúc dọc, trông rất buồn cười. Mỗi lúc chỉ có 2 người ở với nhau, Lục Dịch sẽ ghé đầu vào bụng Kim Hạ nghe ngóng, sau đó thì thầm vào đó mấy câu như hài tử ngoan ko được đạp mẫu thân quá mạnh, hay như lúc mẫu thân ngủ con ko được phá giấc ngủ của người, đừng làm người mệt.....
  Kim Hạ thấy Lục Dịch như vậy phì cười, vẫn biết chàng là người ngoài lạnh trong nóng nhưng ko biết rằng có những lúc lại như thế này. Kim Hạ cảm thấy thực sự hạnh phúc.
- " Chàng đoán xem, hài tử trong bụng thiếp là nam hay nữ?".
- " Ta muốn 1 bé gái". Lục Dịch nhìn cái bụng tròn của Kim Hạ, tay xoa xoa.
- " Chẳng phải tất cả nam nhân vẫn muốn sinh con trai sao?".
- " Ta muốn 1 bé gái, như thế sẽ giống nàng, vui vẻ hoạt bát, thông minh, đáng yêu".
  Cả 2 lại nhìn nhau cười âu yếm.

  Chẳng còn mấy ngày nữa là Tết, Kim Hạ giờ  đã mang thai được 5 tháng, nàng nhàn nhã ôm chiếc bụng đi đi lại lại trong sân, tấm áo choàng lông trùm kín thân thể nàng trông rất đáng yêu. Lục Dịch hàng ngày đều về rất sớm, sau khi về nhà thì chỉ loanh quanh bên cạnh Kim Hạ.
  Kim Hạ đi lại ngoài sân, những bông tuyết trắng nhè nhẹ rơi xung quanh nàng, bỗng nhiên khiến Kim Hạ nhớ tới chuyện cũ. Ngày mà nàng đón Lục Dịch từ cửa chiếu ngục cũng là 1 ngày tuyết rơi. Ngày hôm đó nàng đã đứng rất lâu dưới trời tuyết, lâu đến nỗi 2 chân cứng đờ, lạnh buốt, cả người tê dại. Nhưng dù trời có mưa tuyết thế nào, có lạnh đến đâu, thì trong lòng nàng vẫn rất ấm áp.
  Rồi nghĩ lại bao nhiêu biến cố xảy ra trước kia, cảm thấy nó như 1 vòng xoáy, 1 vòng xoáy của số phận đẩy 2 người đến với nhau. Nếu như.....chẳng có nếu như nào cả, là hắn đã chọn nàng, là nàng đã chọn hắn, vậy nên dù có nếu như quay lại thì ắt hẳn chúng ta vẫn sẽ tìm đến nhau. Số phận chúng ta đã gắn vào nhau, chẳng tách rời.
  Kim Hạ đang suy nghĩ vẩn vơ thì có tiếng Lục Dịch gọi.
- " Lục phu nhân, nàng đang suy nghĩ gì mà thất thần vậy?".
- " Phu quân, chàng về rồi". Kim Hạ thấy Lục Dịch liền cười vui vẻ.
- " Trời tuyết đang rơi, nàng muốn bị cảm lạnh sao, mau vào nhà nào". Giọng nói Lục Dịch vừa dịu dàng vừa nghiêm khắc.
- " Chàng có nhớ khoảng thời gian này năm ngoái ko?".
- " Đương nhiên ta nhớ, nhớ ko bao giờ quên. Thời gian ấy đã xảy ra bao nhiêu biến cố, bao nhiêu đau khổ, nhưng cũng đầy hạnh phúc. Ta hạnh phúc vì biết rằng, dù chuyện gì có xảy ra, nàng vẫn ko bỏ rơi ta". Lục Dịch vừa ôm Kim Hạ trong lòng, ngửa cổ nhìn lên bầu trời tuyết trắng rơi.
- " Thiếp ko bao giờ rời bỏ chàng". Kim Hạ nhìn Lục Dịch mà nước mắt rưng rưng.
- " Thôi nào, mau vào trong, đại phu sắp tới rồi".
.
..
- " Đại nhân, chúc mừng ngài, chúc mừng ngài".
- " Đại phu Kim Hạ làm sao?". Lục Dịch chưa hiểu chuyện gì.
- " Là phu nhân đây đã hoài song thai".
- " Song thai?!?!". Cả Lục Dịch và Kim Hạ đều ngạc nhiên.
- " Đúng vậy, trước đây tiểu nhân xem mạch cho phu nhân luôn cảm thấy có dòng mạch khác nhưng ko rõ. Giờ thì thấy rất rõ ràng rồi".
  Lục Dịch vui sướng đến độ ngồi ngay xuống giường ôm Kim Hạ. Ko thể ngờ Kim Hạ lại mang song thai, bảo sao bụng nàng lại to như thế, thì ra là có 2 hài tử bên trong.
- " Mạch tượng của thai nhi giờ đã ổn, mạch đập khỏe, theo kinh nghiệm của tiểu nhân chắc chắn là 2 vị tiểu công tử".

  Viên mẫu từ lúc biết nàng mang thai đôi, liền tăng cường tẩm bổ. Lục Dịch thì bảo nàng nghỉ việc ở Lục Phiến môn để ở nhà tiện chăm sóc. Một người bắt ăn, 1 người bắt nghỉ, Kim Hạ ở nhà đến phát chán.
  Lục Dịch vẫn luôn ôm ấp thì thầm với cái bụng lớn của Kim Hạ, yêu thương trìu mến vô cùng.
- " Là 2 đứa con trai, chàng vẫn thích chứ?".
- " Là trai hay gái cũng đều là con của ta và nàng, đều là kết tinh của tình yêu 2 ta, ta ko có lý do gì để ko thích". Nói rồi Lục Dịch hôn lên môi Kim Hạ.
- " Vậy sau này thiếp nhất định sẽ sinh cho chàng 1 đứa con gái". Kim Hạ ôm cổ Lục Dịch nói.

  Thoắt cái đã sắp đến ngày sinh của Kim Hạ, trời đã là mùa hè, Kim Hạ với cái bụng tròn xoe kềnh càng đi lại càng ngày càng khó khăn, mệt mỏi vô cùng. Bụng nàng căng tròn, to tới mức Lục Dịch ôm cả vòng tay mới hết cả nàng.
  Bụng to cộng thêm nóng nực, khó chịu khiến mấy ngày nay Kim Hạ ko chịu ăn gì, chỉ toàn uống nước. Điều này khiến Lục Dịch ko khỏi lo lắng, hắn thậm chí còn sai người làm liên tục mang nước đổ lên trên mái nhà nhằm làm không khí xung quanh Kim Hạ trở nên mát mẻ hơn.

  Hôm nay, dì Lâm cùng Cái Thúc từ dược cốc sẽ tới, bởi người dự tính này sinh của Kim Hạ đoán chừng khoảng 10 ngày nữa thì sinh do vậy muốn đến đây chăm sóc nàng đến khi đầy tháng đứa trẻ sẽ quay trở về.
  Biết tin hôm nay dì Lâm sẽ đến, Kim Hạ sốt ruột bê cái bụng trống ra ngoài cửa để ngóng.
 
  Đang loanh quanh đi lại, bỗng nhiên Kim Hạ thấy bụng đau thắt, chịu ko nổi mà khụy xuống. Từng cơn đau thúc xuống, bụng dưới nóng ran, đau tới nỗi cảm tưởng như sắp vỡ ra. Nước ối từ bên trong vỡ ra chảy ướt hết chân váy. Kim Hạ hoảng loạn sợ hãi, túm lấy nha hoàn thều thào nói.
- " Mau đi gọi đại nhân".
  Nha hoàn cuống quýt gọi mọi người sau đó liền 1 mạch chạy ra cổng bảo nô dịch nhanh chóng tìm đại nhân về, còn mình thì đi mời đại phu và bà đỡ.
  Viên mẫu lúc đó nghe ồn ào chạy tới.
- " Chết rồi, sắp sinh rồi. Mau, mau đưa Kim Hạ vào phòng.
  Kim Hạ nãy giờ vẫn đau đớn, cơn đau này thật khó diễn tả, đau hơn nhiều so với việc bị thương, thậm chí đau hơn cả khi nàng bị Nghiêm Thế Phiên dùng cụ hình Ái biệt ly để hành hạ nàng.
 
  Kim Hạ nằm trên giường đau đớn la hét. Được 1 lúc thì bà đỡ đến, ngay sau là dì Lâm.  Lâm đại phu và Cái Thúc vừa đến cổng phủ đã thấy trong phủ náo loạn, hỏi nha hoàn mới biết Kim Hạ vừa vỡ ối, sắp sinh rồi, vội vàng chạy theo.

  Ở Bắc trấn ty phủ, Lục Dịch đang ngồi xem 1 vụ án mới thì có sai dịch hốt hoảng chạy vào.
- " Đại nhân, ko xong rồi, ko xong rồi....". Hắn vừa nói vừa thở.
- " Sao?". Lục Dịch nhíu mày.
- " Sắp....sắp....sắp sinh rồi, phu nhân.....phu nhân sắp sinh rồi.....!!!!!!".
  Lục Dịch vừa nghe 2 tiếng phu nhân liền quăng hết mọi thứ xuống, tức tốc phi ngựa về Lục phủ. Vừa đi hắn vừa lo lắng ko yên, ko biết nàng thế nào, có đau đớn nhiều ko. Lông mày hắn nhíu chặt, tay cầm dây cương ngựa nắm chặt, móng tay cắm vào lòng bàn tay phát đau.

  Về đến phủ, Lục Dịch chạy thẳng về phía phòng. Chưa vào đến cửa đã nghe tiếng Kim Hạ la hét. Chạy thẳng vào phòng thấy Kim Hạ mặt mũi trắng bệch, tóc tai đẫm mồ hôi rối bù, mặt nhòe nước mắt. Chỉ nhìn thôi đã kiến Lục Dịch đau đớn xót xa.
- " Sao còn chưa sinh?". Vừa vào Lục Dịch đã hỏi
- " Chưa sinh được, dạ con còn mở chưa đủ, Lục Dịch ngươi mau ra ngoài để ta kiểm tra cho Kim Hạ". Lâm đại phu nói.
  Lục Dịch quỳ xuống chân giường, nắm lấy tay Kim Hạ, hôn lên trán nàng.
- " Nàng sẽ làm được thôi, cố lên, ta chờ nàng ở bên ngoài". Nói rồi Lục Dịch đứng lên đi, ánh mắt vẫn hướng về phía nàng.
 
  Bên ngoài, Lục Dịch người như lửa đốt, đi đi lại lại ko yên, mồ hôi hắn túa ra, chảy ròng ròng. Chưa bao giờ thấy hắn mất bình tĩnh như vậy, hai bàn tay nắm vào nhau vò vò, mặt mũi tái dại. Không cần sinh nữ nhi nữa, như vậy là quá đủ cho nàng rồi, giá mà để ta chịu đau đớn thay nàng thì tốt biết mấy. Lục Dịch ngồi thụp xuống vò đầu. Bỗng nhiên hắn 1 mạch chạy thẳng đến từ đường, hắn lấy nén nhang thắp cho phụ mẫu hắn cầu xin người phù hộ cho mẫu tử Kim Hạ bình an vô sự. Vái xong 3 vái, Lục Dịch ngay lập tức chạy về cửa phòng xem tình hình.

  Phía trong phòng, Kim Hạ vẫn đau đớn ko nguôi, từng cơn từng cơn đau tới thúc vào bụng dưới nàng, hai tay nắm chặt lấy thành giường. Cả người ướt đẫm mồ hôi.
  Cả Viên mẫu và Lâm đại phu đều sốt ruột.
- " Nhanh lấy nước ấm, sắp được rồi". Bà đỡ nói.
.
..
- " Kim Hạ cố lên, rặn đi con. 1 2 3...lại nào 1 2 3.....".
  Một tiếng la thất thanh. Một tiếng oa oa của tiểu hài tử mới chào đời.
- " Ra rồi, là 1 tiểu công tử.....Là thai đôi, còn đứa nữa. Phu nhân làm lại lần nữa...."
  Kim Hạ cả ngươi ướt đẫm, thở hổn hển.

  Lục Dịch bên ngoài nghe tiếng la hét của Kim Hạ sốt ruột tới mức muốn xông ngay vào phòng. Cả người toát mồ hôi đầm đìa ướt sũng.
  Một tiếng oa oa nữa cất lên.
- " Thêm 1 tiểu công tử nữa".
  Nha hoàn lại rửa cho 2 đứa bé rồi bế ra ngoài cho Lục Dịch xem. Lục Dịch vừa nhìn 2 đứa trẻ, lông mày hắn vừa mới giãn ra 1 chút thì trong phòng có tiếng quát lớn.
- " Đại nhân, vẫn còn!!!!". Bà đỡ thét lên.
- " Là tam thai, ko phải song thai, nhanh, nhanh lên, đứa trẻ ngạt mất".
  Tất cả mọi người cuống cả lên. Kim Hạ gần như kiệt sức.
- " Kim Hạ, có lên con".
 
  Kim Hạ dùng hết sức bình sinh. Tiếng la thất thanh của Kim Hạ khiến Lục Dịch phát hoảng.
- " Là 1 tiểu thư. Xong rồi, phu nhân, xong rồi".
- " Là 1 nữ nhi, nữ nhi sao". Lúc này cả cơ thể căng cứng của Lục Dịch mới được thả lỏng. Khóe mắt Lục Dịch giờ ươn ướt, cay cay. Nhìn lên bầu trời hoàng hôn đỏ thẫm, trải dài như 1 miền đất đỏ, đẹp đẽ vô cùng.
- " Lục Yên, con bé tên là Lục Yên". ( hoàng hôn đỏ).
- " Kim Hạ, Kim Hạ nàng sao rồi?". Lục Dịch sốt ruột muốn vào trong.

  Nha hoàn nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ sau đó mới mở cửa phòng cho Lục Dịch, hắn trong tay ôm tiểu bảo bối Yên Nhi bước tới phía Kim Hạ. Ngồi xuống cạnh nàng, nhìn nàng mà đau xót.
  Kim Hạ lúc này thở rất yếu ớt, Lâm đại phu bắt mạch cho nàng, sau đó dặn nha hoàn đi nấu cho nàng 1 bát canh thuốc.
  Kim Hạ lờ mờ mở mắt, thấy Lục Dịch bên cạnh. Yếu ớt nói.
- " Chàng đặt tên cho con chưa ?".
- " Đây là Lục Yên, là tiểu bảo bối Yên Nhi". Khóe mắt Lục Dịch cay cay.
- " Vậy còn...?"
- " Ta chưa nghĩ ra".
- " Chưa gì chàng đã thiên vị".
.
..
- " Lục Dịch, lần sau ko cho chàng uống canh tẩm bổ nữa. Đau chết tiểu gia ta rồi".
- " Được, ko uống, ko bao giờ uống nữa".
  Cả 2 nhìn hạnh phúc ngập tràn.
 
---------------------⚘----------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net