🌱🌱🌱 Chap 5: Thế giới mới 🌱🌱🌱 💟💟 Đoạn 14: Trở lại 💟💟

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Các bạn à, đối với hầu hết cả thể loại ngôn tình, nam phụ luôn là người chịu tổn thương bạn ko thấy sao. Bạn đã gặp qua Lý Ngư ở Sống ko dũng cảm uổng phí thanh xuân chưa, hay bạn đã gặp Lộ Tinh Hà ở Điều tuyệt vời nhất của chúng ta, hoặc khác nữa là Ngô Bách Tùng trong Gửi thời đẹp đẽ đơn thuần của chúng ta. Đó là 3 nam phụ mình yêu thích nhất.
Trong đó tôi luôn cảm thấy Lộ Tinh Hà đáng thương nhất, dành 10 năm để theo đuổi, quan tâm Cảnh Cảnh thế nhưng cô lại luôn chờ đợi Dư Hoài. Đau lòng hơn cả là cô trước mặt Dư Hoài cô lại nhận nhẫn cầu hôn của Lộ Tinh Hà chỉ để chọc tức Dư Hoài.
Cũng không biết bạn đã xem qua bộ phim My old classmate của Châu Đông Vũ đóng, để xem cô dâu trốn khỏi đám cưới. À ngoài bộ phim này ra thì mình nhớ là cũng có rất nhiều bộ có cô dâu chú rể trốn ngay khi đang tổ chức lễ cưới.
Vậy các bạn thấy Nghiêm Thế Phiên ở phiên bản ngoại truyện này có đáng thương bằng!?!?

Còn các bạn cho rằng Lục Dịch tự tử ư? Bạn cho rằng Lục Dịch là người ngắn nghĩ như vậy? Hay nói, người ta có thể làm những điều điên khùng vì tình yêu, thế nhưng tôi dám cá điều điên khùng như tự tử đó Lục Dịch sẽ không bao giờ làm. Còn vì sao, như nào thì hãy theo dõi để biết được đáp án nhá! 😉

___________💗___________

Vừa nghe tin Lục Dịch muốn tự tử, Kim Hạ đã không còn giữ được bình tĩnh nữa. Sau khi cô cầu xin sự tha thứ từ Nghiêm Thế Phiên, liền 1 mạch không nghĩ ngợi mà bỏ chạy. Lục Dịch, anh không được như vậy, không thể đối xử với bản như vậy. Hai hàng lệ cứ thế tuôn rơi, những giọt nước mắt vội vã đua nhau trào ra ướt nhòa trên má, chảy xuống thành dòng, thấm vào da thịt, gặp những cơn gió thoảng qua thoáng thấy chút gì đó mát mát lạnh lạnh.

Một cô dâu xinh đẹp kiều diễm trong bộ váy cưới trắng tinh khôi, đôi mắt long lanh những giọt lệ đang đứng trên phố. Một sắc đẹp làm lay động lòng người. Người người qua lại không hiểu điều gì khiến 1 cô dâu mĩ lệ như vậy lại đang khóc trong chính ngày vui của mình. Trông ánh mắt cô có vẻ như vừa lo lắng, vừa sợ hãi, lại thêm phần vội vã. Cứ như thể cô đang bỏ trốn khỏi đám cưới của chính mình. Ai nấy nhìn cô đều không khỏi lắc đầu xuýt xoa tiếc thương cho bông hoa ấy.

Kim Hạ đứng giữa dòng xe chỉ mong muốn bắt 1 chiếc taxi rồi nhanh nhất có thể đến nhà Lục Dịch. Cô thực sự hoảng loạn quá rồi, cô muốn gọi cho Lục Dịch để khuyên nhủ anh nhưng khi tìm điện thoại thì mới sực nhớ ra là ban nãy trong lúc vội vã cô đã quên không cầm theo.
Cuối cùng cũng bắt được taxi. Kim Hạ nhanh chóng lên xe, vội vã thúc giục tài xế mau chạy xe tới khu chung cư của Lục Dịch. Kim Hạ ngồi trong xe thấp thỏm lo lắng. Lục Dịch, ngàn vạn lần anh không được nghĩ quẩn, nhất định không được làm gì dại dột.

Chiếc taxi dừng lại trước tòa nhà của Lục Dịch, Kim Hạ cuống quýt mở cửa xe toan chạy ra, cô vội tới mức không nhớ tới việc trong người không có nổi 1 đồng tiền để trả tiền taxi.
- "Này cô, tiền taxi của cô chưa trả".
- "Ôi, xin lỗi, tôi xin lỗi. Bác tài, ở đây tôi không mang theo tiền....bác cầm hộ đôi bông tai này được không....bây giờ tôi rất vội....nếu còn chậm trễ có người sẽ chết mất....". Nói đoạn Kim Hạ nhanh chóng tháo đôi bông tai kim cương mà Nghiêm Thế Phiên tặng cho cô đưa cho tài xế.
- "....". Tài xế lái xe ngơ ngác còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì Kim Hạ đã chạy như bay vào trong.

Rất nhanh, Kim Hạ đã đến trước cửa căn hộ của Lục Dịch, nhanh chóng bấm mật khẩu mở cửa. Kim Hạ đã quá quen với mật khẩu nhà Lục Dịch, cô cũng không ngờ anh vẫn chưa đổi nó.
Kim Hạ đẩy cửa bước vào, hai tay cô túm chặt lấy chân váy. Nhìn 1 lượt căn phòng, trong phòng lộn xộn đầy những vỏ lon, vỏ chai bia rượu cũng mùi thuốc lá ám quanh quẩn. Anh sống bê tha, buông thả đến vậy sao.
Kim Hạ bước nhanh vào phòng ngủ của Lục Dịch. Cô thấy 1 người đàn ông đang an an tĩnh tĩnh nằm đó, mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt, phía trên đầu giường là 1 vài lọ thuốc vương vãi.

Trái tim của Kim Hạ như thắt lại, chết lặng hoàn toàn, anh thật sự đã nghĩ quẩn đến vậy, tại sao anh lại phải hủy hoại cuộc đời của mình chỉ vì em. Tất cả đều là lỗi của em, em xin lỗi, đáng lẽ ra ngay từ đầu em phải nói với anh, đáng lẽ ra em phải tin tưởng anh. Thế nhưng em lại ích kỷ giữ nó 1 mình rồi tự cho rằng sự hi sinh của em sẽ là lối thoát tốt nhất cho tất cả chúng ta.
Kim Hạ quỳ xuống bên giường của Lục Dịch, nắm lấy bàn tay anh, cô gào khóc thảm thiết.

-----
Đêm hôm trước.

Sau khi Dương Nhạc đưa Kim Hạ trờ về, trong lòng anh thực sự đau lòng thay cho cô em gái bé nhỏ của mình. Bình thường Kim Hạ hoạt bát vui vẻ như thế, vậy mà giờ lại trở nên như vậy. Có thể thấy tình yêu hai người dành cho nhau không hề ít, chấp nhận hi sinh vì người mình yêu như vậy quả thực đã khiến Dương Nhạc không kìm được lòng. Anh suy nghĩ 1 hồi rồi quyết định gọi cho Tiểu Lam.

Tiểu Lam sau khi nghe Dương Nhạc kể chuyện liền nhanh chóng tập trung cả đội 1 lại và lên kế hoạch.
Đầu tiên cả nhóm sẽ kéo nhau đến nhà Lục Dịch ăn uống bầy bừa tại nhà anh. Sau đó chuốc cho Lục Dịch uống thật say, để đảm bảo kế hoạch Tiểu Lam còn bí mật để Lục Dịch uống thêm 1 viên thuốc ngủ, rồi đưa Lục Dịch vào phòng ngủ. Bày 1 vài vỏ lọ thuốc lên đầu giường, sau đó tắt máy điện thoại của anh. Cả đám yên tâm rời khỏi đó.

Sáng hôm sau, khi nhận được tín hiệu của Dương Nhạc, Quân Hạo sẽ gọi điện cho Kim Hạ. Và thế là Kim Hạ thực sự đã đi đúng theo kế hoạch đã dự kiến. Tất cả hiện giờ đang ở dưới khu nhà Lục Dịch ung dung nhâm nhi cafe chờ đợi kết quả tốt nhất.

Bây giờ chỉ chờ sự thành thật của Kim Hạ và bản thân của Lục Dịch mà thôi. Hai kẻ si tình, 1 kẻ thì thà hi sinh cho người mình yêu chứ nhất quyết không mở lời, 1 kẻ thì luôn chấp nhận mọi quyết định của đối phương dù đó là quyết định thế nào đi chăng nữa. Đến nước này nếu họ còn không biết trân trọng tình yêu ấy thì chắc chắn không còn cơ hội hàn gắn lần thứ hai.

------
Kim Hạ không biết làm gì hơn ngoài việc khóc lóc và xin lỗi. Người đàn ông của vẫn nằm im đó bất động. Cô chợt nhận ra, phải nhanh chóng gọi điện cho cấp cứu, biết đâu còn kịp.
Kim Hạ nhanh chóng bật dậy muốn tìm điện thoại để gọi cứu thương. Cô vừa đứng dậy liền bị 1 bàn tay nào đó nắm lại.

Thì ra Lục Dịch đã bị Kim Hạ lay cho tỉnh từ lâu, thế nhưng anh lại cố tình nằm yên tại đó. Lục Dịch đoán chừng đây là kế hoạch của đám Tiểu Lam, hôm qua họ bỗng kéo nhau đến đây đòi uống rượu giải sầu chia buồn cùng anh. Vậy nhưng cũng tốt, nếu không phải họ thì có lẽ Kim Hạ giờ đã là người phụ nữ của Nghiêm Thế Phiên rồi. Rốt cuộc anh cũng nên cảm ơn họ 1 tiếng. Giờ nằm ở đây, trong lòng Lục Dịch không khỏi vui mừng.

Kim Hạ, em giỏi lắm, em cho rằng em làm như vậy thì anh sẽ có thể sống tốt hay sao. Em cứ giữ khư khư tất cả trong lòng, nhất quyết không mở lời với anh. Được lắm, Kim Hạ, để xem hôm nay Lục Dịch anh chỉnh em như thế nào.
Thế nhưng khi anh nằm đó nghe cô khóc lại cảm giác rất khó chịu, anh vừa thương cô, vừa giận cô, muốn ngay lập tức ôm cô vào lòng, dùng hơi ấm của trái tim này để an ủi cô. Tuy nhiên, anh phải cố kìm lòng, anh lúc này nhất quyết không được mềm lòng, anh phải cho cô biết thế nào là lễ độ, để xem lần sau cô còn dám như vậy không? Đến khi thấy cô đứng dậy thì anh không kìm được lòng nữa mà giữ chặt lấy bàn tay cô.

Điều này khiến Kim Hạ không khỏi giật mình hoảng hốt. Cô phải đứng hình mất mấy giây mới có thể định hình được chuyện vừa xảy ra. Lục Dịch không sao cả, anh ấy ngồi dậy, vẫn ổn, anh ấy đã tỉnh lại rồi.
Kim Hạ mừng rỡ lao vào lòng Lục Dịch, khóc nức nở.
- "Anh dọa chết em rồi, tại sao anh lại như vậy. Em đồng ý kết hôn với Nghiêm Thế Phiên đâu phải để anh trở nên như vậy. Nếu anh lỡ xảy ra chuyện gì, anh nói em biết phải làm sao?". Kim Hạ đem 1 lượt tủi hờn trong lòng vừa khóc vừa nói hết ra.
- "Anh xin lỗi, anh không cố ý. Anh...anh....em tha thứ cho anh sao?". Lục Dịch thấy trong lời nói của cô tuy có phần trách cứ anh nhưng đó cũng là lời khẳng định rằng cô rất yêu anh.
- "Em chưa từng trách anh, em....em...em chỉ không biết nên đối diện với anh thế nào? Em cũng không thể làm trái lời mẹ. Em không còn cách nào khác hơn. Em xin lỗi". Kim Hạ ở trong lòng Lục Dịch vẫn khóc nức nở. Nước mắt thấm ướt cả mảng áo trước ngực anh.

Lục Dịch không biết nói gì hơn, chỉ đành ôm cô trong lòng mình, nhẹ nhàng dỗ dành cô.

Kim Hạ khóc 1 trận đã đời cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Hiện tại bây giờ chính là làm sao mà trở về. Đám cưới vì cô mà hoãn lại. Nghiêm Thế Phiên chung quy cũng chưa từng bức bách cô, là cô tự nguyện đồng ý kết hôn với anh ta, rồi bây giờ lại trong đúng ngày cưới cô liền rời khỏi. Nên giải quyết ra sao, làm thế nào đây.
Kim Hạ buông lơi vòng tay ôm lấy Lục Dịch.
- "Anh hiện giờ cũng ổn rồi, em phải đi đây. Cô dâu chạy trốn trong ngày cưới của mình chẳng tốt chút nào. Có lẽ mọi người đang nháo nhác đi tìm em". Kim Hạ nở ra 1 nụ cười miễn cưỡng, cô buông tay anh đứng dậy.
- "Vậy bây giờ em muốn làm gì? Quay lại đó tiếp tục kết hôn với Nghiêm Thế Phiên ư? Kim Hạ rốt cuộc em muốn làm gì? Em muốn anh phát điên sao? Em bỏ đám cưới của mình để chạy đến đây với anh khóc lóc 1 hồi, khóc xong rồi liền muốn bỏ đi, lại bỏ anh mà đi? Em có nghĩ đến cảm nhận của anh không? Kim Hạ, em nói đi, em có yêu anh không?". Lục Dịch thực sự rất cáu giận rồi, hai tay anh giữa lấy bả vai Kim Hạ lắc lắc. Cô cứ như vậy anh điên mất.
- "Phải trở về hiện thực thôi. Anh biết mà, dù chúng ta có thế nào đi nữa mẹ em cũng sẽ không chấp nhận. Hơn nữa, Nghiêm Thế Phiên anh ấy cũng không có lỗi. Là do em tự lựa chọn. Em xin lỗi". Kim Hạ cúi mặt xuống, hàng mi khép lại, từng giọt nước mắt lại tuôn ra.
- "Anh chỉ cần biết là anh yêu em và em cũng yêu anh vậy thôi. Đã đến nước này rồi, em cũng chạy trốn khỏi đám cưới rồi, em còn định làm gì nữa". Lục Dịch càng lúc càng xiết chặt đôi tay đang nắm lấy vai Kim Hạ.

Kim Hạ lại ra sức lắc đầu. Cô không muốn nghe, càng nghe càng thêm đau khổ.

Bất ngờ Lục Dịch ghì chặt lấy Kim Hạ. Cô có thể cảm thấy toàn thân anh run lên, chắc chắn anh đang khóc, chỉ là anh không cho cô nhìn thấy những giọt nước mắt của cô mà thôi.
Kim Hạ cảm thấy bản thân thật trống rỗng, ngước mắt nhìn ra ngoài trời kia. Bầu trời trong xanh rộng lớn đến thế, vậy mà không có lấy 1 gợn mây, trống trải như trong lòng cô bây giờ. Không có định hướng, mọi thứ vô định, mất kiểm soát.

Khi Kim Hạ đang miên man suy nghĩ thì bỗng nhiên thấy làn môi mình bị thứ gì đó ươn ướt, mềm mềm chạm vào. Ban đầu là cảm giác ướt át, sau đó cô thấy nó hơi lành lạnh. Làn môi của cô bị đôi môi của Lục Dịch giữ lấy, ngăn không cho tiếng nấc phát ra. Anh nhẹ nhàng xoay vần, nụ hôn từ lạnh lẽo ướt át dần trở nên ấm áp mềm mại. Hơi thở hai người quyện vào nhau, Kim Hạ không còn tự chủ được nữa, mắt nhắm nghiền, phó mặc tất cả cho Lục Dịch.
Nụ hôn từ xa đến gần, từ phơn phớt nhẹ nhàng đến trở nên cuồng nhiệt nóng bỏng. Từ mơn trớn bên ngoài, Lục Dịch kéo nó đ sâu vào bên trong. Chiếc lưỡi của anh nhiệt tình chiếm hữu lấy khoang miệng của Kim Hạ, càn quấy trong đó, quấn quýt lấy chiếc lưỡi mềm mại của cô. Đôi môi anh mút mát cánh môi mềm mại của cô.
Nụ hôn mang hương vị của nước mắt, mặn mặn, chát chát. Giống với tình yêu của chính họ đang trải qua.

Nụ hôn ấy chỉ kết thúc khi cả hai đều đã không còn đủ dưỡng khí để hô hấp. Đôi môi rời khỏi nhau.
- "Kim Hạ, anh rất yêu em. Nếu không có em bên cạnh, thực sự anh rất cô đơn, trống trải. Kim Hạ, xin em hãy tin tưởng anh, được chứ. Anh sẽ cố găng, chắc chắn anh sẽ khiến mẹ em hiểu được tình yêu chân thành của chúng ta. Anh sẽ bù đắp tất cả lỗi lầm của cha mẹ mình đã gây ra".

Kim Hạ nhìn anh gật đầu, cô muốn thử thêm 1 lần nữa, thực sự cô không không muốn rời xa anh. Cô nhận ra càng lúc cô càng thêm yêu anh hơn. Thiếu vắng anh cuộc đời của cô chắc chắn sẽ rất lạnh lẽo vô vị.

Lục Dịch nắm chặt lấy bàn tay Kim Hạ, trao cho cô ánh mắt kiên định. Dặn dò cô ngồi yên đó chờ đợi anh. Lục Dịch nhanh chóng giúp cô lau đi những vệt nước mắt rồi sau đó bản thân mới đi rửa mặt cạo râu thay quần áo.
Kim Hạ bên ngoài sốt ruột chờ đợi, không biết anh định làm gì. Cô chợt nhớ đến mẹ mình, lấy chiếc điện thoại di động của Lục Dịch ngay đó, mở lên gọi cho mẹ.

Mẹ Viên trước đó đã được Dương Nhạc trấn tĩnh nên cũng không quá lo lắng sốt ruột. Thế nhưng thấy cô gọi điện về cũng không thể kìm lòng mà mắng mỏ vài câu. Đứa con này của bà thật không ngờ lại si tình đến vậy. Giờ đây, quá khứ trong bà cũng đôi chút nguôi ngoai, nguội lạnh. Bà không thể vì quá khứ bà tiếp tục đẩy đứa con gái duy nhất của mình khỏi hạnh phúc của nó.
Bà ngẩn đầu, ngước mắt nhìn lên bầu trời.
‐ "Kiến Thành ông hãy tha thứ cho tôi, cũng xin ông đừng trách cứ Kim Hạ, nó chịu quá nhiều đau khổ rồi. Tôi không thể tiếp tục ngăn cản chúng. Hãy để chúng được tự do nhé". Những giọt nước mắt từ khóe mắt theo những vết chân chim chảy xuống.

Lục Dịch xong xuôi liền nắm tay kéo Kim Hạ đi. Trên đường đi, cả hai đều im lặng, đôi bàn tay Kim Hạ nằm gọn trong bàn tay ấm áp của Lục Dịch. Anh lái xe đưa cô đến 1 nơi rất đặc biệt.

Kim Hạ trong bộ váy cưới xinh đẹp đứng trước phần mộ của mẹ Lục Dịch. Cô nhìn người phụ nữ trong đi ảnh, quả thực bà rất đẹp, nụ cười ấm áp nhẹ nhàng.
- "Mẹ, bao năm qua mẹ đã rất day dứt phải không. Tai nạn năm đó đã khiến tất cả chúng ta đều phải chịu đựng nỗi đau giằng xé. Mẹ, đây là Kim Hạ, người con gái con yêu, cũng chính là nạn nhân của vụ tai nạn năm đó. Mẹ à, cô ấy nói cô ấy sẽ không hận chúng ta đâu, cô ấy sẽ tha thứ cho mẹ....". Lục Dịch quỳ phục xuống phần mộ của mẹ mình khóc.

Kim Hạ đưa tay chạm vào phần mộ của bà ấy.
- "Bác gái, hãy yên nghỉ".

Chỉ một câu nói thôi nhưng dường như tất cả gánh nặng xung quanh đều trở nên tan biến. Lục Dịch nhìn cô mỉm cười hạnh phúc.
Từ trong túi quần anh lấy ra sợi dây chuyền cùng chiếc nhẫn, đeo trở lại chiếc cổ trắng ngầng của Kim Hạ. Anh nắm lấy bàn tay cô, đứng trước phần mộ của mẹ mình, kể cho bà nghe về tình yêu của hai người.
Kim Hạ nhìn anh dịu dàng nở nụ cười. Hai người không khóc nữa. Tuyệt đối sẽ không khóc nữa.

--------------💗--------------
Hết đoạn 14!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net