🌱🌱🌱 Chap 5: Thế giới mới 🌱🌱🌱 💟💟 Đoạn 3: Oan gia ngõ hẹp 💟💟

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Mấy đoạn đầu thấy hơi khô khan nhỉ. Nhưng mà từ đoạn sau, khi hai người bắt đầu làm việc chung chắc là sẽ đỡ hơn. Còn con đường đi tới xôi thịt thì chắc là từ từ mọi người nhớ 🤣🤣🤣

---------------🌺--------------

  Ở hai nơi khác nhau, Kim Hạ và Lục Dịch cùng bị tỉnh giấc, cùng cảm thấy giấc mơ vừa rồi có phải bị sai quá không. Có lẽ vì bản thân đã quá mong mỏi muốn thấy được hình bóng trong mơ ấy của mình vậy nên mới bị như vậy. Người trong giấc mơ hàng đêm không thể nào là kẻ đó được. Đặt bàn tay lên ngực, tại sao trái tim mình lại đập nhanh như vậy. Tay vô thức đưa lên mặt xoa xoa cho tỉnh táo, lúc này mới phát hiện ra trên khuôn mặt mình ướt ướt, hình như là nước mắt. Tại sao bản thân lại rơi nước mắt trong mơ khi nhìn thấy kẻ đó. Tiếng nói quen thuộc cứ thế vang lên, tại sao?
--------

  Kim Hạ lắc lắc đầu, không thể tin được mình lại mơ thấy hắn. Cái tên mặt lạnh đó đúng là âm hồn bất tán, đã cướp công của mình rồi, bây giờ còn ám cả vào giấc mơ của mình nữa. Kim Hạ thoáng rùng mình khi nhớ đến khuôn mặt đó. Người trong mộng của ta ôn nhu, dịu dàng, giọng nói ấm áp như thế làm sao lại trở thành có khuôn mặt diêm vương ấy. Tim đập nhanh quá, chậc, lại rơi cả nước mắt, chắc chắn là do quá sợ hãi rồi, chắc chắn rồi. Đồ diêm vương! Xùy, xùy! Kim Hạ bật dậy chạy vội vào nhà vệ sinh, vệ sinh cá nhân rồi nhanh chóng thay trang phục để chuẩn bị đi làm.

  Cùng lúc đó, phía bên này Lục Dịch cũng ngồi trên giường đưa tay lên trán day day, thở dài thườn thượt. Cô ta còn dám cả gan bước chân vào giấc mơ của hắn, giỏi thật. Tại sao lại có thể loại nữ nhân như vậy chứ, lại còn đòi làm cảnh sát. Đúng là bại hoại môn phong. Lục Dịch hừ lạnh 1 tiếng, trống ngực tại sao vẫn đập mạnh như vậy, ngay cả nước mắt cũng rơi. Vì sao khi thấy khuôn mặt đó trong mơ mình lại rơi nước mắt chứ. Kỳ lạ! Bỏ đi, cũng không liên quan gì đến cô ta nữa. Nghĩ vậy, Lục Dịch ngay lập tức rời khỏi giường tiến vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo rồi chuẩn bị đi làm.
-----

- "Con sao vậy, hôm nay mệt à? Chẳng phải sáng hôm qua còn nói đã hoàn thành vụ án phức tạp nào cơ mà, phải vui chứ". Mẹ Viên thấy Kim Hạ hôm nay không được tươi tỉnh như mọi khi liền hỏi.
- "Mẹ, mẹ mà gặp diêm vương thì mẹ sẽ không thể vui được đâu. Haizzz, đúng bộ mặt diêm vương luôn". Kim Hạ nằm bò ra bàn, hai tay ôm đầu, than thở.
- "Con bé này chỉ toàn luyên thuyên, diêm vương nào chứ. Ăn nói chẳng kiêng dè gì cả, cẩn thận vạ miệng". Mẹ Viên vừa mang đồ ăn sáng ra cho Kim Hạ vừa trách mắng cô.
- "Mẹ không hiểu đâu, hắn không phải diêm vương thật nhưng hắn ta thực sự mang bộ mặt của diêm vương đó, con mới nhìn thấy hắn mà tim con muốn rớt ra ngoài luôn kìa". Kim Hạ chu mỏ biện minh.
- "Trời đất, thần thánh phương nào mà tài giỏi vậy cơ chứ, khiến cho tiểu tướng cướp nhà chúng ta sợ hãi đến mất mật vậy. Nếu có dịp mẹ vẫn nên đến gặp để thỉnh giáo". Mẹ Viên vừa cười vừa đùa Kim Hạ khiến cô tức chết mất.
- "Mẹ, con có phải con gái mẹ không". Kim Hạ cực kì ấm ức, cô đã bực còn bị mẹ trêu nữa.
- "À, mẹ bảo này, con bây giờ cũng tốt nghiệp rồi, sắp là nhân viên chính thức rồi, cũng nên....kiếm bạn trai đi chứ". Mẹ Viên cười cười ngồi xuống nắm tay Kim Hạ, ánh mắt nịnh nọt yêu chiều cô.
- "Trời ơi, mẹ....Có phải mẹ muốn con tức chết không. Con gái mẹ vừa mới tốt nghiệp mẹ đã ngay lập tức muốn đuổi ra khỏi nhà ư. Chẳng phải lúc trước còn còn đi học mẹ vẫn luôn dặn con chưa được yêu đương sớm đó sao, sao bây giờ lại đột ngột đổi ý nhanh vậy". Kim Hạ vò đầu, cực kỳ khó chịu.
- "Con ấy, không hiểu gì hết. Trước đây mẹ không cho con yêu đương sớm là vì muốn con tập trung học tập cho tốt. Bây giờ học hành cũng xong rồi, công việc chẳng mấy chốc là ổn định, kiếm thêm tấm chồng nữa là xong. Con nói có vậy có phải không?". Mẹ Viên từ tốn khuyên nhủ Kim Hạ.
- "Con không nói nổi mẹ rồi. Con đi làm đây không là muộn mất". Nói rồi Kim Hạ xách túi nhanh chóng chạy 1 mạch ra cửa.
  Đằng sau vọng lại tiếng nói.
- "Mới ăn có 1 chút, mang đến cơ quan ăn tiếp Kim Hạ. Cái con nhỏ này, như vậy thì lấy chồng làm sao.....".

  Kim Hạ cuối cùng cũng chạy được xuống dưới sân. Bên dưới thấy Dương Nhạc đã ngồi ở ghế chờ. Hai nhà Dương - Viên sống trong cùng 1 khu tập thể cán bộ công chức từ xưa, khi bố của Kim Hạ và Dương tiền bối được nhà nước cấp nhà. Họ đã sống ở đây hơn 20 năm, tất cả khung cảnh đều cũ kỹ nhưng lại mang đầy ắp kỉ niệm vui buồn của mọi người. Vì thế dù có lâu bao nhiêu, cũ kỹ như nào cả hai nhà cũng quyết định gắn bó với nó.
- "Hôm nay em sao vậy, trông ủ rũ thế?". Dương Nhạc đã đứng chờ Kim Hạ được 1 lúc khá lâu.
- "Haizz, anh không biết được đâu, đêm thì gặp diêm vương, ban ngày thì gặp bà mẹ chỉ muốn gả con gái đi lấy chồng. Thật đáng sợ". Kim Hạ nghĩ đến mà rùng mình.
- "Diêm vương nào?". Dương Nhạc thắc mắc.
- "Chính là cái tên họ Lục hôm qua, anh có biết không, hắn ta ám cả vào giấc mơ của em đó". Kim Hạ phồng má chu môi.
  Dương Nhạc nghe vậy cười ha hả.
- "Có đến mức phô trương thế không vậy. Mà mẹ em muốn em lấy chồng á?".
- "Đúng vậy đó, thảo nào mấy hôm nay mẹ cứ kể mấy người bạn mẹ có con trai như này như kia, hóa ra chính là muốn giới thiệu cho em mà. Em chết mất thôi, Dương Nhạc cứu em....". Kim Hạ vừa đi vừa than trời kêu đất.
- "Ai mà xui xẻo quá vậy, đụng phải gia nhà chúng ta". Dương Nhạc nhịn không được bật cười thành tiếng.
  Kim Hạ đứng đó 1 tay chống nạnh, 1 tay ra sức véo vào người Dương Nhạc.
- "Anh chê em đó hả, chết này, chết này".
- "Aaaa, đúng rồi, hí hí Dương Nhạc ca ca, anh giúp em là đúng nhất. Hay chúng ta giả vờ như yêu nhau đi, mẹ em thấy thế sẽ không giục em lấy chồng nữa, cha mẹ anh cũng không phải bảo lo anh không lấy được vợ, hihi. Em cũng đành chịu thiệt 1 chút". Kim Hạ nảy ra ý định, liền nói với Dương Nhạc.
- "Hạ gia của ta ơi, hai tiếng ca ca vừa rồi ta nghe liền biết nếu nhận lời chắc chắn tấm thân này sẽ chịu thiệt. Em bỏ qua cho anh đi anh không làm chuyện lừa dối đó đâu. Nếu nhỡ hai nhà mà bắt chúng ta cưới thật, chẳng phải anh sẽ thiệt thòi cả đời sao". Dương Nhạc ôm đầu chạy trước.
- "Anh nói ai thiệt chứ, anh thiệt cái nỗi gì? Đứng lại cho emmmm". Kim Hạ chân ngắn ra sức chạy đuổi theo anh chàng Dương Nhạc cao lớn.

  Hai người cứ thế đuổi nhau ra đến bến xe buýt. Mọi người nhìn vào đều cảm thấy đây là 1 đôi trai gái xứng đôi vừa lứa nam thì cao lớn khôi ngô, nữ thì xinh đẹp tươi vui. Có vẻ rất hợp, rất hợp.
--------

  Tại C5.
  Lục Dịch đang thống kê lại toàn bộ dữ liệu điều tra trên USB mà Kim Hạ đưa. Dữ liệu được tổng hợp rất đầy đủ chi tiết, các mục được phân tách rõ ràng, nhìn qua cũng có thể thấy người làm việc này đặt rất nhiều tâm huyết vào nó. Cuối bảng báo cáo có tên người thực hiện "Viên Kim Hạ". Thì ra cô gái nhỏ đó tên là Viên Kim Hạ, tên cũng hay đó chứ, mặt mũi không đến nỗi nào, làm việc cũng khá tốt tuy nhiên chỉ có tính cách là không thể chịu được.
  Nhìn chiếc USB trong tay, Lục Dịch bất giác mỉm cười, một chữ Hạ được viết trên đó, bên cạnh vẽ 1 con Cá nhỏ xinh, rất thú vị. Lục Dịch ngẩn ngơ, ngón tay cái di di trên hình con cá. Từ bàn làm việc ngước nhìn ra cửa sổ, giờ đang là đầu mùa hè, nắng dịu rất đẹp. Nắng hạ - Kim Hạ. "Ta đợi chàng - Viên Kim Hạ". Hình ảnh vừa hiện lên trong đại não thật là làm Lục Dịch không khỏi giật mình. Lại nữa, hình ảnh cô ta lại xuất hiện lần nữa.
- "Đội trưởng, có vụ án mới". Sầm Phúc bước vào, mang theo 1 tập hồ sơ. Hôm nay hắn thấy đội trưởng của hắn rất là lạ, trông như đang suy nghĩ gì đó, chẳng hề tập trung. Từ sáng đã mấy lần Sầm Phúc bắt gặp Lục Dịch nhìn ra cửa sổ ngắm nhìn trời đất, tâm hồn treo ngược cành cây.
- "Lại vụ gì nữa?". Tiếng nói của Sầm Phúc kéo tuột tâm trạng của Lục Dịch trở lại.
- "Cục trưởng vừa đưa hồ sơ xuống, có vẻ như 1 hacker nào đó đã đánh sập hệ thống an ninh của 1 công ty chứng khoán. Để từ đó công ty ấy bị lộ ra hàng loạt các phi vụ trốn thuế, các cuộc giao dịch ngầm". Sầm Phúc thuật lại sơ qua 1 lượt về vụ án mới.
- "Vụ này lẽ ra nên giao cho bên kinh tế C2 hoặc bên an ninh mạng C11 chứ, sao lại giao cho C5 chúng ta, như vậy chẳng phải quá chồng chéo sao". Lục Dịch chau mày nhận lấy tập hồ sơ từ tay Sầm Phúc, hắn ghét nhất là làm các vụ liên quan đến kinh tế.
- "Công ty này sau đó lộ ra rất nhiều vụ việc đen của tên giám đốc liên quan đến các tội danh hình sự, vì thế mới chuyển qua bên chúng ta. Đội trưởng, cục trưởng còn nói, vụ này chúng ta phải kết hợp với C11 để điều tra về độ chính xác của thông tin. Vì những thông tin đưa ra chưa xác định được độ xác thực. Ngoài ra, vị giám đốc này cũng đã yêu cầu khởi kiện ngược lại hacker kia". Sầm Phúc giải thích cho Lục Dịch.
  Lục Dịch mở tập hồ sơ vừa xem vừa gật gật.
- "Sao lại lằng nhằng phức tạp vậy chứ. Mà lại phải dính đến C11 ư? Cục trưởng có trong phòng không, tôi đi gặp ông ấy?". Lục Dịch ngay từ đầu đã không muốn nhận những vụ án kinh tế, nay lại nghe đến C11 lại càng không muốn dính dáng vào.
- "Đội trưởng, không từ chối được đâu, lúc cục trưởng giao xuống tôi cũng đã từ chối nhưng ông ấy nói đội 2 và 3 đều đang có án rồi, hơn nữa ông ấy cho rằng chúng ta dù sao ở vụ trước cũng đã biết C11 nên lần này bắt buộc phải nhận". Sầm Phúc rất hiểu tính cách Lục Dịch nên có những việc Lục Dịch không cần nói hắn đã làm rồi.
  Lục Dịch bất lực nhìn đống hồ sơ, hai đầu lông mày cứ thế nhíu chặt lại.
------

- "Em không thể dùng sức hơn được sao, đấm mạnh lên". Dương Nhạc đang luyện võ cùng Kim Hạ.
- "Ây da.....Em....Em hết hơi đến nơi rồi.....mệt chết mất.....Dương Nhạc.....cho em nghỉ chút.....". Kim Hạ không còn sức mà tập nữa, cô nằm lăn ra sàn tập thở hồng hộc.
- "Anh trai à, em dù là cảnh sát thì cũng ngồi bàn giấy, ngồi máy tính chứ đâu có đánh nhau bắt trộm bắt cướp đâu". Kim Hạ than vãn.
- "Anh nói nhé, dù đặc thù của bên ta là ít phải trực tiếp đối đầu với tội phạm, thế nhưng cũng không phải là không có. Nếu có lúc em phải tham gia đội đi phá án thì không tránh khỏi. Lúc đó ai sẽ bảo vệ em, mà hơn nữa em còn có thể sẽ liên lụy đồng đội. Thôi tinh thần của em hôm nay không tốt, bỏ qua. Mà chẳng phải trước đây em chính là đại ca cả khu phố sao, bây giờ với sức này làm sao còn làm đại ca được nữa". Dương Nhạc cũng ra nằm bên cạnh Kim Hạ, vừa cười nói vừa nhớ đến những kỉ niệm vui vẻ khi hai người còn là trẻ con.

  Cả hai còn đang thao thao bất tuyệt ôn lại những kỷ niệm cũ thì điện thoại di động của Dương Nhạc đổ chuông.
- "Là cha. Alô, cha à. Vâng, con biết rồi". Dương Nhạc nghe điện thoại xong ngồi dậy quay qua giục giã Kim Hạ.
- "Nhanh, cha gọi, có vụ mới".
- "Thật ư!!". Kim Hạ nghe vậy tươi tỉnh hẳn lên.
  Hai người nhanh chóng thay rửa người ngợm rồi trở về cục.

  Kim Hạ và Dương Nhạc vừa mở cửa bước chân vào phòng Dương tiền bối liền nhanh mồm nhanh miệng gọi tiếng "Cha" mà không để ý bên bàn tiếp khách có hai tên mặt lạnh đang ngồi sẵn ở đó.
- "Cha nuôi, có vụ mới sao, hí hí, vụ gì vậy, con được tham gia á. Xong việc có được  thưởng không?". Kim Hạ nghe thấy có vụ án mới thì vô cùng hào hứng. Vừa vào phòng liền chạy tới trước bàn làm việc của Dương Trình Vạn để hỏi han, mà không để ý tới xung quanh.
- "Con bé này, vào phòng cũng không thèm để ý đến ai, qua bên kia chào hỏi đi". Dương Trình Vạn nhíu mày hướng tay về phía Lục Dịch.
  Lúc này Kim Hạ mới quay đầu nhìn ra phía sau. Trời ơi, như 1 tia điện xoẹt qua đầu cô, gương mặt Kim Hạ nhăn nhó tới mức khó tả. Miệng mấp máy mãi mới nói ra được mấy tiếng.
- "Lục...Lục Diêm vương". Huhu, Kim Hạ khóc trong lòng, tại sao âm hồn bất tán này lại quay lại đây, chả phải dữ liệu cô đã cho hắn hết rồi sao, còn quay lại làm gì chứ?!?!
  Lục Dịch ngồi đó sắc mặt hắn càng lúc càng đen lại, hai đầu lông mày dính vào nhau cực kì khó chịu. Hai chân vắt chéo lên nhau, 1 tay chống lên thành ghế sôfa, 1 tay để thoải mái trên đùi. Kẻ không muốn gặp nhất lại bị dính vào. Thật phiền toái.
- "Ăn nói cho cẩn thận. Vụ án này sở trưởng yêu cầu chúng ta kết hợp với C5 để điều tra. Cục trưởng đã chọn con rồi, nói rằng coi đây là thử thách cho con, Lục đội trưởng đây từ giờ sẽ trực tiếp chỉ huy con". Dương tiền bối vỗ vai Kim Hạ nói.
- "Á...". Kim Hạ bất lực kêu lên 1 tiếng, mặt nhăn mày nhó, tưởng tượng ngay ra những ngày u ám sắp tới.
  Sầm Phúc ngồi đó nhịn không được toan đứng lên nói Kim Hạ nhưng bị Lục Dịch ngăn lại.
- "Không biết Lục Dịch tôi có chỗ nào không được khiến Viên tiểu thư đây không muốn hợp tác đến vậy?". Lục Dịch nhìn thẳng vào mắt Kim Hạ, con mắt hắn sáng quắc lóe lên tia lạnh, nhếch miệng hỏi 1 câu.
- "Chỗ nào cũng thấy không ổn". Kim Hạ thẳng thừng đáp, rồi ngoay mặt đi không dám nhìn thẳng vào Lục Dịch.
- "Cô....". Sầm Phúc thực sự nhịn không nổi nữa. Hắn nghĩ, bây giờ còn chưa làm việc cùng nhau đã vậy, mấy hôm nữa cùng chung 1 đội với cô ta chắc hắn tức hộc máu mất.
- "Con bé này....." Dương tiền bối quả thật thấy con nhóc này bị chiều hư rồi. Đang định mắng thì Dương Nhạc xen vào.
- "Cha, con cũng muốn tham gia cùng, có gì con còn bảo vệ Kim Hạ".
  Dương lão gật gật.
- "Ta cũng sắp xếp cho con rồi, nhiệm vụ của con chính là trông chừng nó, đừng để nó quấy rối".
  Kim Hạ đứng bên cạnh bĩu môi.

  Lục Dịch nhận được vụ án cùng giấy triệu tập yêu cầu thành lập tổ điều tra từ sở, cảm thấy ngao ngán vô cùng. Hắn cùng Sầm Phúc ngay lập tức tới C11. Điều không ngờ nhất chính là cục trưởng của C11 lại cho hắn 1 cái tên Viên Kim Hạ này, còn nói rằng tuy cô ta mới là tập sự nhưng khả năng cực kỳ tốt, ngoài ra cũng mong đây là 1 cơ hội để thử thách cô ấy.
  Đúng, đúng là khả năng không tồi nhưng tính cách con người thì không thể tiêu hóa được. Không hiểu vì sao vừa mới gặp 1 lần mà Lục Dịch đã sâu sắc mà chán ghét cô ấy như vậy. Lần này thì hay rồi, còn chung đội, ông trời chắc đang chơi khó ta đây. Được, xem tôi chỉnh cô như thế nào.

  Dương lão yêu cầu được xem qua vụ án, Lục Dịch cũng không ngại mà đưa hồ sơ cho ông xem. Dương Trình Vạn xem qua hồ sơ rồi đưa cho Kim Hạ và Dương Nhạc cùng xem.
- "Haizz, vụ này lằng nhằng thế vừa liên quan đến kinh tế vừa liên quan đến hình sự. Vậy mà lại yêu cầu an ninh mạng chúng ta tham gia". Kim Hạ xem hồ sơ lắc lắc đầu.
- "Từ giờ con và Dương Nhạc sẽ thuộc tổ điều tra mới do đội trưởng Lục chỉ huy cho đến khi vụ án kết thúc. Hai đứa liệu mà làm việc". Dương lão nhìn hai đứa trẻ này mà chẳng biết nhắc nhở khuyên bảo kiểu gì.
- "Vâng, chúng con biết rồi". Kim Hạ và Dương Nhạc cùng đồng thanh. Giống như từ trước đến nay khi Dương lão nhắc nhở hay trách phạt cả hai người đều như vậy.

  Lục Dịch thấy vậy nhếch miệng cười khẩy, hai kẻ trước mặt đúng là xứng đôi vừa lứa.

  Sau khi xem qua hồ sơ vụ án, tất cả cùng rời khỏi phòng làm việc của Dương lão. Kim Hạ cùng Dương Nhạc đi phía trước, Lục Dịch và Sầm Phúc đi phía sau, cả bốn người cùng im lặng không nói câu nào. Đột nhiên Kim Hạ xoay người khó chịu nhìn Lục Dịch. Bốn mắt nhìn nhau không chớp. Bỗng nhiên cả hai cùng đồng thanh nói.
- "Đúng là oan gia ngõ hẹp".

-----------------🌺---------------

Hết đoạn 3 chap 5!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net