Chương XV

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Gả cho ta!"

Nàng đẩy hắn ra, rồi nheo mắt nhìn cho rõ khuôn mặt lạnh lùng mà đo đỏ của hắn. Nói thật chứ muốn làm ngầu với Shiho nàng không dễ dàng đâu, hắn lạnh một thì nàng lạnh mười cho hắn biết mặt. Nàng hơi cúi mình xuống, không phải e ngại nhưng cảm giác vô cùng phức tạp, thấy chàng ta vẫn chăm chăm nhìn nàng. Miệng nàng cười méo mó, rồi cúi đầu :

- Thân phận của ta như vậy! Rõ không xứng với ngài thưa quan thanh tra!

Chàng ta thấy nàng đẩy mình ra, lòng có chút bồn chồn, cũng chút buồn khôn tả nơi khoé mắt đọng lại. Chàng càng muốn tiến, nàng lại thoái lui, nhưng chàng có lẽ biết bản thân mình vội vã, chàng ngập ngừng :

- Ta....

Nàng đưa ngón tay trỏ lên, che lại miệng chàng với những câu từ dang dở, nàng nhẹ cười vì biết rõ thành ý của vương gia. Chỉ đến đây chưa lâu, nhưng được người tận tình giúp đỡ quả rằng là diễm phúc, nhưng rồi nàng lại chỉ nhẹ cười với chàng trong cái không khí e thẹn đó :

- Ta và người thậm chí còn chưa rõ tên nhau, há chăng ngài quên rồi sao?

Shinichi đôi khi am tường sách lược nhiều quá, khổ luyện nhiều quá mà quên đi cả cách nói chuyện với nữ nhân. Không biết bao lần thấy chàng ta cứ có cảm giác hổ thẹn vì ngồi cạnh nàng, sợ bị nàng móc méo đi những câu nói hay như thế này đây! Chàng xoa xoa vầng thái dương tội nghiệp của mình, rồi thì thầm :

- Ta... Kudo Shinichi!

Nàng nghe tên chàng, có đôi lúc cảm giác như quen thuộc. Có lẽ theo một cách nào đó nghe tiếng Shinichi lại thấy thân thương vô cùng, vậy mà nàng thậm chí không nhớ nổi một khoảnh khắc gì về nó. Nàng kéo tay chàng ra bộ bàn ghế gỗ nơi vườn trúc, vì thiết thấy chàng hoàn thành công vụ, nên lôi chàng ra đó đàm đạo vừa nay nắng thanh thanh gió thoảng hương trà Bích Loa Xuân điệp điệp đâu đây, nhã hứng cao một chút, tiện thể cũng muốn chàng ta mở lòng mình.

Ayumi đặt trên bàn ấm trà Bích Loa Xuân thượng hạng cùng với ít bánh nếp, rồi cúi đầu nhìn hai người họ rồi rời lui. Shiho đưa tay rót cho mỗi người một tách trà, nàng đẩy nó về phía Shinichi, miệng hỏi :

- Ngươi có thích ta không, Kudo đại nhân?

Chàng tính nói luôn gì đó, nhưng thôi. Tay chàng lấy ra từ trong áo một cây trâm cài tóc rồi hướng nó về phía nàng, có lẽ đã từ lâu rồi, Shinichi chàng mới có lại cảm giác biết thẹn thùng, biết e ngại. Chàng nhìn nàng rồi đưa tay trỏ gãi gãi bên má của mình, miệng khẳng khái :

- Ta, vương gia ta không thích nàng!

"Ta chỉ yêu nàng thôi!"

- Vậy mà người đòi ta gả cho? Phi lý!

Nàng không nhìn vào cây trâm chàng đưa ra. Một cây trâm bạc với hai viên lưu ly xanh thẳm, hệt như mắt nàng. Chúng sáng lên, nhưng không phải vô tình, mà nàng cố tình không ham muốn để tâm!

Lúc xưa, vị huynh trưởng có dạy chàng là nữ nhân vô cùng khó hiểu, nói thứ gì với họ cố lấy lời dễ hiểu nhất, dễ thuyết phục nhất mà bày ra. Chả hiểu sao nay Shinichi chàng hết bài, nên thôi không dở chiêu tủ được thì thử nghe lời vị huynh trưởng kia xem sao.

- Chuyện là ta được ngự ban hôn, sắp sửa thành thân với đại tiểu thư Morie Ran! - chàng nhìn vào Shiho, khuôn mặt lại cau lại và thở dài - Nhưng ta không muốn, khi tể tướng nắm ta trong tay, ông ta sẽ mưu hại đến ta, thậm chí là cả hoàng đế!

- Vậy người muốn ta thay thế nàng ta? - Shiho khẽ cười, hơi gục đầu nhìn xuống, rõ ràng là như nghe tiếng hoa rơi, nay lại thành tiếng mưa phùn - Ân đức của người ta xin nhận, nhưng thứ lỗi ngài với thân phận bần nữ thấp hèn, ta không dám!

Shinichi nhìn vào Shiho, chàng đã nói hết điều chàng mong muốn. Và tất nhiên nàng cũng nghe xong, có lẽ thứ cả hai không ai để ý chính là thứ tình cảm đối phương đang hướng tới, cây trâm phúc phận của chàng, có lẽ đưa ra nàng cũng khó lòng nhớ được. Còn mong muốn của Shinichi, chàng nói thẳng thừng như vậy e rằng khiến nàng nghĩ suy khác, nghe chàng nói không khác nào nàng là kẻ thế thân cho sự nghiệp chàng, là bia đỡ đạn cho vương thất trong triều nhưng đồng thời cũng là kẻ thù tất yếu của thừa tướng và đại tiểu thư kia hay sao. Nàng chạnh lòng, hơi đau nhói mà ôm nhẹ ngực trái, hoá ra phận nữ nhi sống bao năm đơn giản chỉ như vậy, quả thực chỉ lúc cần mình mới thành kẻ hữu dụng trong lòng người chứ có bao giờ chính bản thân đạt được điều gì đâu!

Nàng vội đứng dậy, rời khỏi chiếc ghế gỗ trầm khi còn chưa hỏi xong những điều bản thân mình muốn hỏi. Nàng vội cúi đầu, khoé mắt co lại rồi cay cay, tiếng trúc ngoài kia có lẽ cũng nghe được tiếng lòng vô cùng giận dữ, vô cùng bi thương của nàng.

Chân tình rốt cuộc, không bao giờ tồn tại!  

- Ta mệt rồi! Thất lễ cáo lui trước!

Nàng chạy vào phòng mình, đóng sầm cửa. Ánh sáng không chen chúc vào đây, chỉ chính lúc đó nàng mới có thể suy nghĩ và hồi tâm lại tất thảy mọi chuyện.

Ôm lấy đầu mình, ngồi bên một góc giường cùng với một chén thuốc. Do dự sẽ là thứ giết chết nàng nhưng ngay lúc này nó đang duy trì mạng sống cho nàng, ngày hôm ấy mọi chuyện đã rõ ràng, Kaito sống hạnh phúc bên cạnh phu nhân mới. Còn hiện giờ một nữ nhân không đáng một cắc lẻ đối với hắn, vẫn đang ngồi đây tự lẩm nhẩm đời mình đen bạc, đã vậy, Nàng cười trừ bản thân mình một hồi lâu, rồi khẽ thở dài trong đêm tĩnh mịch.

Nàng trót thương hắn! 

Nếu cái chết có thể giúp nàng thay đổi số mệnh, nàng quyết chọn cái chết để trả thù những kẻ khiến nàng phải bán mạng bán lương tâm.

____

Shinichi ngồi đó, chàng buồn lòng vì nàng không nhớ chiếc trâm này. Có lẽ âu lúc đó nàng còn quá nhỏ, không thể nhớ được bất cứ điều gì. Nhưng thứ chàng vẫn đang day dứt, là khi nghe nàng nói bản thân nàng ta là kẻ thế thân. Chàng không muốn nói như vậy, chỉ muốn cho nàng một lí do chính đáng khi nàng bảo thân mình không xứng, nhưng sự thật có lẽ là như vậy, chàng muốn nàng giúp chàng thoát khỏi điều đó, mọi thứ thực rõ ràng, nhưng trong đôi mắt nàng, thứ mờ ảo nhất là mối lương duyên ăn sâu vào huyết mạch.

Chàng vuốt mặt mình, đôi tay run run vì nhớ đến khuôn mặt ban nãy của nàng. Khoé mắt đọng lại là tàn dư của cuộc tình dang dở, là uất ức đớn đau sâu tựa biển, thịnh nộ ngất trời như đang dâng nhưng lại kiềm chế! Đã bao lâu rồi chàng không còn cảm giác quan tâm ai, nhưng khi lần đầu quan tâm nàng như vậy thì nàng lại một mực phủ định. Chàng nghiến răng mình nhẹ, đủ bản thân mình nghe thấy rồi quay mặt đi khỏi bàn trà. Một Shinichi là quan thanh tra tuyệt đối không động lòng nữ nhân, một Shinichi quyết vì bách tính mà từ bỏ tất thảy. Chàng lại hướng mình về phương tâm của cuộc đời, nếu chàng có thể bước đi cùng nàng, có thể cạnh bên mà không có gì ngăn cản.

Rốt cuộc thì ngay từ lúc đầu, nàng cũng chọn bước đi trước. Là nàng cố tình quên, hay nàng đang đưa ra sự lựa chọn?

Không một điều gì nữa, tận trung của chàng đang bị đe doạ, lòng thành của chàng đang bị mọi người chê trách. Tim chàng đang đau đớn, khoé mi co lại rồi y như rằng khóc không thành tiếng. Chàng bực bội bước về phòng mình, đập hết đồ đạc mà chàng trân quý, những chiếc bình với những mảnh vỡ nghe tiếng loảng xoảng đầy đáng sợ, từng bức gương nát ra rồi vỡ tan, nô bộc sợ đến run người, chàng đang không say vì rượu mà cuối cùng lại say vì tình. Chàng lắc đầu mình, chàng ôm lấy nó rồi đập nó vào tường điên loạn, chàng biết nàng, biết nàng muốn gì nhưng cuối cùng chàng không đáp ứng được cho nàng. Miệng chàng cứ luôn lẩm bẩm như kẻ điên cuồng, nhưng câu từ thốt ra không hiểu sao lại đớn đau khôn cùng.

"Rốt cuộc, nàng vẫn còn yêu hắn, thương nhớ hắn! Shiho!"

MIN

____
P/s của Min: nếu trong chap này mọi người đọc thấy nó khá cấn và khó hiểu thì lí do là vì hai nhân vật này đang nói chuyện mà khum ai hiểu ý ai! Mí mem tự tưởng tượng cho vui hén!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC