Chap 4: tức gịân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

SÁNG HÔM SAU - TẠI LÔI GIA
     *****   ★   *****
Cô  đang  nằm  trên  giừơng  bỗng  cựa  mình  tỉnh  gíâc, ánh  sáng  chói  lóa  khíên  mắt  cô  nhòe  đi, một  lúc  sau  cô  mới  nhận  thức  đựơc  chuỵên  gì  đang  xảy  ra. Kỳ  Di  ngồi  dậy, bỗng  cảm  thấy  cô  ngừơi  ôm  mình  lìên  quay  mặt  cúi  xúông  nhìn. Y  như  rằng  máu  nóng  dồn  lên  mặt  Kỳ  Di, là  anh  đang  nằm  ngay  cạnh  cô, mái  tóc  rủ  xúông  mắt  che  đi  bờ  lôi  mi  cong  dài. Cô  cứ  ngồi  đó  nhìm  anh. Đừơng  nét  khuôn  mặt  của  Thiên  Phong  rất  hài  hòa, đôi  môi  mỏng  hơi  hồng  hồng, gò  má  góc  cạnh  khíên  khuôn  mặt  anh  trông  trẻ  trung  và  rất  sóai  ca  a~… Kỳ  Di  đưa  tay  định  chạm  vào  má  anh  thì  địên  thọai  đổ  chuông, là  máy  của  cô. Cô  xúông  giừơng  bứơc tới  lấy  chíêc  địên  thọat  đặt  trên  bàn. Là  Mễ  vy  gọi, cô bứơc  ra  lan  can  nghe  máy:
- alô.
- Di Di, sao  cậu  tự  dưng  lại  thôi  học??! Aizz, cậu  nỡ  để  tớ  hôm  nay  tự  làm bài  kỉêm  tra  tóan  sao. Ý  mà  kể cậu nghe  nè  Lôi  mĩ  nam  cũng  bỗng  dưng  nghỉ  rồi, thật  tình, dạy  còn  chưa  đựơc 1 ngày  mà!!!!!!
- tớ bíêt tớ bíêt..
- what?! Cậu  bíêt? Cậu  đây  ở  trừơng!!?
- không  ở  trừơng  nhưng  cũng  bíêt!
- sao  bíêt??! Mau  kể  cho  tớ  nghe  đi!
- dài  lắm.
- dài  cũng  kể!!?
Vậy  là  cô  đành  phải  kể  từ  đầu cho  Mễ  vy  nghe, cô  nàng  nghe  xong  bất  giác  hét  lên  một  tíêng, gịong  không  gíâu  nổi  sự  ngạc  nhiên  vui  mừng:
- tỉêu  Di, cậu  thật  may  mắn  ha  ha, đựơc  Lôi  mĩ  nam  sủng  ái, lại  còn  có  thân  phận  như  vậy  nữa, thạt  ngữơng  mộ  nhaaaaa!
- xì! Vy vy  cậu  cũng  là  thiên  kim  tỉêu  thư  tập  đòan  PJ  còn  gì  nữa!!

- đâu  bằng  tập  đòan  nhà  Trương  đựơc. Là  do  cậu  không  bíêt  thôi, chứ  tập  đòan  Trương  Mịch  thâu  tóm  gần 95% tổng  số  cổ  phíêu  và  tài  sản  của  tòan  châu  á  đấy, những  tập  đòan  như  nhà  tớ  nghe  có  vẻ  to  nhưng  thực  ra  chỉ  là  tôm  tép  với  tập  đòan  nhà  cậu.
Cô đíêng  ngừơi, từ  trứơc  tới  nay  cô  luôn  hâm  mộ  gia  cảnh  Mễ  Vy, ai  ngờ  bây  gìơ  lại  ngựơc  lại  như  này. Cô đành  ậm  ừ  cho  qua, rồi  kể  luôn  cho  Mễ  Vy  thân  phận của  thiên  phong. Cô  nàng  rất  háo  hức  nghe  cô  kể  chuỵên. Trứơc  khi  cúp  máy,Mễ  Vy  hẹn  cô  cúôi  tùân  tại  Lumina plaza. Vậy  là  còn  cách  hôm  nay 5 ngày  nữa. Kỳ  Di  đòng  ý  rồi  cúp  máy. Cô  bứơc  vào  trong  thì  thấy  trên  giừơng  trống  không. Cô  đành  nhún  vai  rồi  ngồi  vừa  vào  đầu  giừơng  lứơt wed. Đang  chăm  chú  đọc  báo  thì  có  tíền  mở  cửa. Cô  ngứơc  lên, thấy  Thiên  Phong  từ  phòng  tắm  bứơc  ra, anh  chỉ  quấm  tạm  chíêc  khăn  tắm  ở  dứơi, cơ thể  hòan  mĩ  của  anh  phô  bày  ra  trứơc  mắt  kỳ  Di. Cô  không  khổ  núôt  ực  một  cái. Cơ  bụng  anh  rất  săn  chắc, dáng  ngừơi cao lớn không  chút mỡ  thừa, làm  da không  tì  vết  khíên  con  gái  như  cô  còn  ghen  tị. Mái  tóc  đen  ứơt  rủ  xúông khuôn  mắt  lấm  tấm  hơi  nứơc  của  anh  trông  rất  gợi  cảm. Cô nhất  thời  cứ  ngồi  đó  nhìn  anh  không  chớp  mắt.... Còn có thể gọi là cô bị "Đơ". Thiên  Phong  ngứơc  lên, thấy  cô  đang  ngồi  nhìn  mình  không  chớp  mắt  lìên  bứơc  đến  bên  cô. Cô  định  lùi  mình  ra  nhưng  anh  đã  nhanh  hơn, một  tay  anh  chống  xúông  giừơng, tay  kia  đưa  qua  eo  cô  mà  kéo  cô  lại  gần  mình. Làn  da  trắng  bóc  của  cô  ửng  đỏ, ánh mắt  để  lộ  sự  bối  rối, đôi  môi  nhỏ  nhắn  căng  mọng  hơi  hé  mở, anh  không  bíêt  ma  xui  quỷ  khíên  như  thế  nào mà không  kìêm  chế  đựơc  dục  vọng bản  thân. Anh  cúi  xúông  ngậm  lấy  đôi  môi  của  cô  mà  mút  mà  cắn, anh  bá  đạo  độc  chíêm  lấy  khoang  mịêng  của  cô. Hơi  thở  anh  nặng  dần, đôi  mắt  anh   nhụôm  màu  lửa  tình. Thiên  phong  nhấm  nháp  dịch  ngọt  của  cô  như  thể  đó  là  một  lọai  rượu  quý  chỉ  mình  anh  có, úông  là  mê  mẩn. Anh  thả  bờ  môi  cô  ra, Kỳ  Di  thở  hổn  hển, khuôn  mặt  cô  đỏ  bừng, đôi  mắt  đầy  ái  mụôi. Thứ  dũng  mãnh  của  anh  đã  thức  tỉnh, cũng  may  anh  thả  cô  ra  kịp  thời, nếu  không  chắc  cô  đã  là  một  bữa  ăn  cho  anh  rồi. Kỳ  Di  mệt  nhọc  nói:
- Anh... Vô  sỉ..
Thiên  Phong  thấy  cô  phản  ứng  vậy  lìên  cừơi thành  tíêng. Anh ngồi  xúông, tay  anh  bế  bổng  cô  lên  đặt  cô  ngồi  lên  đùi  mình. Kỳ  Di  tựa  đầu  vào  lồng  ngực  vững  chãi  của  anh, tim  không  ngừng  đập  mạnh.
- yên  tâm, anh  tạm  thời  chưa  ăn  thịt  em  đâu. Đừng  sợ..
- em  đâu  sợ...
Cô  ấp  úng  trả  lời, mặc  dù  trong  lòng  cô  đang  rất  lo  lắng. Thiên  Phong  gác  cằm  lên  đỉnh  đầu  cô, nhẹ  nhàng  dụi  dụi  mấy  phát. Kỳ Di bật  cừơi  vì  hành  động  trẻ  con  của  anh. Cô  lấy  tay  mân  mê  vẽ  vời  trên  ngực  anh. Cảm  giác  có  người  thương  mình  thật  hạnh  phúc.Thiên  Phong  cúi  xúông  nhìn  cô  dịu  dàng, anh  cưng  chìêu  cô  như  báu  vật, nếu  còn  để  mất  cô  lần  nữa, chắc  chắn  anh  sẽ  lật  tung  cả  trái  đất  để  tìm  lại  cô. Thiên  Phong  đứng  dậy, đặt  cô  lên  bàn sách rồi  nói :
- em  ở  yên  đây, nhắm  mắt  vào, để  anh  thay  đồ.
Kỳ Di ngắc  ngứ  gật  đầu  rồi  nhìn  anh  bứơc  lại  gần  tủ  áo. Chíêc  khăn  tụôt  xúông.. "Đùng", cô  không  nghĩ  Thiên  Phong  lại  thay  quay  ngòai  phòng, cô  lúng  túng  vớ  lấy  quỷên  sách  chắn  trứơc  tầm  mắt  của  mình.
Một  lúc  sau, anh  bứơc  tới  cạnh  cô, lấy  tay  gỡ  quỷên  sách  xúông. Cô  nhìn  anh  không  chớp  mắt, anh  đã  mặc  vào  một  bộ đồ  công  sở , quần  âu  đen, sơ  mi  trắng, nhìn  có  vẻ  bình  thừơng  nhưng  lại  không  hề  bình  thừơng. Chất  vải  này  là  vải  híêm, rất  ít  có đồ  nào  đựơc  may  lên  từ  vải  này. Nếu  có  thì  cũng  rất  đắt. Cô  trợn  tròn  mắt  nhìn  anh. Trông  Anh  quá  đỗi  đẹp  trai  và  trẻ  trung.
- nếu  nhìn  anh  có  thể  khíên  cho  em  yêu  anh  thù  cứ  nhìn  thỏai  mái.
Cô  bị  anh  cạy  khóe  lìên  đỏ  mặt  đưa  tay  đập  vào  lồng  ngực  anh  vài  cái  cho  bõ  tức. Cô  nhảy  khỏi  bàn, bứơc lại giá  treo  đồ  thì  bỗng  Anh  cản  cô  lại:
- quần áo em đã đựơc mua rồi,  tất cả đều là quần áo mới, gia nhân đã treo nó ở phòng em,  múôn đi xem chứ?  Cô  ngạc  nhiên  nhìn  anh  với  vẻ  không  tin  đựơc:
- đồ  mới  của  em  ư?!
- ừ, đi  theo  anh  nào.
Kỳ  Di  theo  Thiên  Phong  ra  khỏi  phòng.  Hai ngừơi rẽ sang trái, đi một đọan thì dừng lại.  Anh đưa tay vắn nắm cửa rồi dẫn cô vào.  Cô kinh ngạc,  căn phòng rất đẹp,  rất hợp theo ý cô nữa. Màu chủ đạo là tím trắng. Căn phòng có nội thất rất đắt tìên,  nhìn qua là bíêt phải đáng giá hơn vạn nhân dân tệ. Anh dẫn cô đến trứơc tủ gỗ màu trắng,  chíêc tủ đựơc chạm khác tinh xảo khíên ngừơi ta có cảm giác rất ngữơng mộ ngừơi nào đã khắc họa chi tíêt lên nó. Nó dài tận 3m5 và có tới 5 cánh cửa to, 3 cánh cửa nhỏ.  Anh mở cánh thứ 2 ra,  một lọat bộ đồ thỏai mái để mặc nhà hịên ra ngay truớc mắt Kỳ Di. Cô há mịêng không thốt nên lời,  tòan của các hãng nổi tíêng zara, ofin, YiPai  v...v..
Thiên  Phong  vỗ  nhẹ  vào  má cô:
- em  cứ  thong  thả  chọn  đồ, anh  sẽ  ở  ngòai  cửa  chờ  em.
Thiên  phong  nói  rồi  cúi  xúông  hôn  chụt  lên  má  cô. Kỳ  Di  mỉm  cừơi  vúôt  nhẹ  mặt  anh  rồi hứơng  sự  chú  ý  tới  cái  kho  tàng  thời  trang  khổng  lồ. Mãi  rồi  cô  mới  chọn  cho  mình  một  chíêc  quần  đùi  bò  đen, áo  nỉ  thể  thao xám và  một  chíêc giày  xăng  đan  đen  đế  cao. Cô  đi  ra  ngòai  phòng, Thiên  Phong  nghe  thấy  tíêng  động  bèn  quay  ra  nhìn. Anh  hơi  ngỡ  ngàng  khi  thấy  cô  rồi cũng  nhanh  chóng  lấy  lại  vẻ  bình  thừơng. Chíêc  quần  đùi  cạp  cao  làm  tôn  lên  đôi  chân  thon  dài  và  làn  da  trắng  mịn  của  cô, áo  nỉ  dài  phủ  qua  mông vẫn  không  che  hết  các  đừơng  cong  hòan  hảo  của  Kỳ  Di. Mái  tóc  óng  mựơt  thả  xõa  dài  tới  chóp  lưng  khíên  cho  cô  vừa  nữa  tính  vừa  năng  động.
Anh  mỉm  cừơi  đưa  tay  ra cho  cô  khóac. Hai  ngừơi  đi  xúông  dứơi  sảnh  bịêt  thự  để  ăn  sáng. Mùi  thơn  ngào  ngạt  tỏa r  chíêm  lĩnh  hết bầu  không  khí. Cô  buông  tay  anh  ra  rồi  chạy  vào  bếp, cô  rất  thích  ăn, mùi  thơm  còn  như  này, ai  nhịn  đựơc  chứ!!
Vừa  bứơc  chân  vào  cửa  bếp, sắc  mặt  Kỳ  Di  đã  tái  đi  phân  nửa, ngồi  trong  bàn  ăn  ngòai  Dịêu  Phương  ra  còn  có  thêm  một  cô  gái  nữa. Ngừơi  này  cũng  rất  đẹp, nhìn  rất  quýên  rũ, trông  qua  là  bíêt  con  nhà  gìau. Cô  gái  đó  ngứơc  lên, nở  một  nụ  cừơi  rất  tươi  với  Kỳ  Di  nhưng  cô  lại  cảm  thấy  nụ  cừơi  đó  không  bình  thường. Đúng  lúc  đó, Thiên  Phong  bứơc  vào, ánh  mắt  anh  lứơt  qua  cô  gái  xinh  đẹp  đó  khộg  chút  cảm  xúc. Anh  kéo  ghế ra  hịêu  cho  Kỳ  Di  ngồi  xúông. Đợi  cô  ngồi  xúông  rồi, anh  mới  lạnh  nhạt  hỏi:
- Kìêu Tâm, em  qua  đây  làm  gì?
Kỳ  Di  rất  ngạc  nhiên  khi  nghe  gịong anh  nói. Gịong  anh  rất  lạnh  lùng, dừơng  như  là  âm  độ. Cô  không  thấy  một  chút  cảm  xúc  nào  trong  âm  địêu  của  anh  cả. Kìêu  Tâm  cúi  mặt  nói  với  gịong  đựơm  bùôn:
- Thiên  Phong, em  là  hôn  thê  của  anh, em  lẽ  nào  không  thể  sang  thăm  anh  sao?!
- hôn  thê?! Nực  cừơi, là  cô  tự  nhận, chứ  tôi  chả  bao  gìơ  thích  nổi  lọai  ngừơi  mưu  mô  quỷ  kế  như  cô.
Mắc  kìêu  tâm  rưng  rưng, Dịêu  Phương  ngồi  cạnh  cũng  không  nhịn  đựơc  mà  nói:
- Anh  hai!, chị  ấy  yêu  Anh  lâu  như  vậy, tình  cảm  cảm  của  chị  tâm  không  bằng  tình  cảm  của  Trương  tỉêu  thư  anh  vừa  tìm  đựơc  sao??! Anh  đừng  quá  đáng  quá!
- em  nói  Anh  quá  đáng! Là  em  quá  đáng! Anh  đã  nói  Anh  không  yêu  ai  ngòai  Thần Nhi( là  Kỳ  Di  đó) thế  mà  em  cố  mai  mối làm  nũng  bố  mẹ  để  rồi  bây  gìờ  lọan  hết  như  này! Là  em  tự  cho  cô  ta  hi  vọng ! Chứ  không  phải  anh!
Thiên  Phong  đùng  đùng  nổi  gịân  hét  lên. Dịêu  Nhi  và  Kìêi  Tâm  sững  ngừơi, anh  chưa  bao  gìơ  mất  kỉêm  sóat  như  vậy. Anh  luôn  là  một  ngừơi  lạnh  lùng  bíêt  kìêm  chết  cảm  xúc  thế  mà  vì  chuỵên  này... Anh  tức  gịân  như  vậy.. Không  ổn  rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC