chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu ý: truyện lệch nguyên tác, phi logic, đây nếu là NOTP của bạn xin mời thoát, đừng để lại những lời cay đắng.

_______________________________________

"Kokonoi...Kokonoi...KOKONOI!"

"..là mày à Mochi.. mày đến đây khi nào thế?"Koko

"mày thiệt tình! Mày ngủ mà như chết ấy làm tao cứ tưởng mày chết rồi cơ!"Mochi

"Tao nghe mày gọi tao dậy liền mà, sao mà như chết được?"Koko

"má, có ai ngủ mà có ít máu chảy ở mép miệng, làn da trắng bệch thiếu sức sống như mày không chứ? Nếu ko phải vì biết mày đang bệnh thì có lẽ tao bê mày vô hòm rồi>:(("Mochi

"mày ác mồm quá Mochi, tao vẫn chưa chết được đâu... chỉ là chưa thôi"Koko

"hôm nay đến lượt tao canh mày, mày cần gì không?"Mochi

"Có! đưa tao lên cái xe lăn là được rồi, còn lại tao sẽ tự làm"Koko

...

"Mochi.. có lẽ tao cũng sắp rời đi rồi/khụ/.. 1 tuần, 5 ngày, hay thậm chí là vào ngày hôm nay tao có lẽ sẽ chết, nhưng tao lại không muốn chết theo/khụ/ kiểu như thế này chút nào.."Koko

"Kokonoi, nếu mày thích được chết theo kiểu mày muốn, thì mày hãy cố gắng sống, sống cho đến khi mày hoàn thành được mong muốn chết đi, rời xa cõi trần này bằng một cách thoải mái như mày mong muốn chứ không phải là một cái chết đầy đau đớn như thế này hiểu chưa vậy nên hãy sống cho cái chết của mình đi."Mochi

"cảm ơn lời động viên của mày, tao đã từng mơ đến một cái chết giản dị nhưng nhẹ nhàng, đó là tao sẽ ra đi trong 1 ngày nắng ấm, trên một chiếc ghế khoảng 500 triệu yên../khụ/ dưới mái hiên của 1 ngôi nhà cấp 6 một tầng, nằm trên bãi cỏ rộng cạnh 1 cái hồ nhỏ.."Koko

"...Chết thôi cũng sang ghê ha(-_-'')"Mochi

"Nhưng đó chỉ là giấc mơ thôi, chứ hiện tại đối với tao, cái chết đó/khụ/ cũng ko phải là cái chết tao muốn nhất.."Koko

".. mày định chết bằng cách bị đóng băng ở Hawai vào ngày hè à?"Mochi

" chân tao đến đứng còn ko được, huống hồ là bước chân đến 1 vùng đất đẹp tao đã đi hàng chục lần để tự đóng băng ở đó?"Koko

"haha,Tao chỉ đùa thôi mà:)) còn nơi nào mà mày chưa đặt chân đến đâu, nhưng bây giờ mày lại ko thể đi được vậy nên cố mà khỏe lại đi, tao sẽ dẫn mày đến khu anh đào của Phạm Thiên mà mày đã gián tiếp làm ra nó"Mochi

"cảm ơn mày nhiều, tao không biết cách tao chết sẽ như thế nào, ngày tao chết sẽ là ngày nào, nhưng thật sự hiện tại thì tao mong muốn được chết vì cháy.."Koko

"Kokonoi,... tâm lý mày đang không được ổn định, mày đừng nghĩ đến cái chết đau đớn và dính líu đến hỏa hoạn nữa-.."Mochi

"Tao biết, nhưng tao lại muốn được trải nghiệm cảm giác đó một lần, nó thật sự rất thu hút tao, tao không thể ngừng tưởng tượng ra cái viễn cảnh mình sẽ chết trong một cơn hỏa hoạn nào đó, xung quanh bao trùm tao là biển lửa nóng phừng phực, cháy bỏng lên chỉ để chực nuốt tao vào đó, và rồi mọi thứ sẽ nhấn chìm tao và tao sẽ chết/khụ//khụ/..Mochi, tao biết mày và mọi người đều lo cho tao nhưng đây là bệnh tâm lý tao biết về căn bệnh này và nguồn gốc bắt đầu của nó, nó ám ảnh tao từ nhỏ rồi chỉ là bây giờ mới phát hiện ra thôi/khụ/"Koko

"Kokonoi tạm thời thì giờ mày nên nghỉ ngơi và cố gắng quên đi những điều tiêu cực ấy đi, mày không được chết cho đến khi mày thấy được thành quả và công sức của mày cống hiến cho Phạm Thiên nhiều như thế nào, đấy là lệnh của boss"Mochi

"haha, mày biết đánh vào tâm lý tao ghê"Koko

"tối rồi mày nên đi ngủ đi"Mochi

"cũng được, dù gì tao cũng xong hết nhiệm vụ hôm nay rồi"Koko

/cạch/ tiếng đóng cửa

"/khụ//khụ//khụ//khụ/, chưa bao giờ mình cảm thấy ghét hoa cẩm tú đến vậy,/khụ//khụ/, chậc, máu nhiều quá, thật buồn, mình không muốn chết trong hoàn cảnh này, ngực mình đau quá..mình cảm thấy mình ko thể trụ được quá hai ngày nữa với cái tiến trình như thế này..."Koko

"... mình cần đi ngủ.."Koko

Koko tiến lại gần chiếc tủ cạnh giường, cầm lấy một hộp thuốc kẹo ngủ và cho vào miệng 3 viên.

"giờ thì ngủ được rồi, hôm nay mình ko muốn thức nữa"Koko

[12:11PM]

Mochi hiện tại đang ngồi dựa vào tường cạnh phòng của Koko. Cảm thấy bất an, Mochi mở mắt ra thì thấy đang có 1 ống laser rọi vào mình, ngay lập tức có tiếng súng, với kinh nghiệm lâu năm Mochi may mắn thoát được nhát chém của tử thần.

"chậc, gián điệp à? bọn này chán sống rồi"Mochi lấy điện thoại ra gọi cho vài đồng nghiệp và tay sai đến hỗ trợ vì có lẽ bọn lần này khá đông.

Nhanh chóng Takeomi và bọn tay sai được Mikey cử đến đi cùng với Mochi đi trừ khử bọn tạo phản ngay tức khắc. Mochi cũng có để vài tên vệ sĩ ở lại trông chừng nhà cậu và cậu.

Nhưng không một ai biết rằng đã có hai tên tạo phản lẻn được vào nhà của cậu.

Cậu bị thuốc làm cho không thể dậy được, khiến cho hai tên tạo phản nghĩ rằng không có ai mà ung dung vào giết vệ binh và trộm tài sản.

Cảm thấy không còn gì để lấy, chúng định bỏ đi thì 1 tên lên tiếng nghĩ ra một việc không thể lường trước được, hắn muốn phóng hỏa cả ngôi nhà.

"mày điên à, nếu vậy thì mang tội đã nặng còn nặng thêm hơn tạo phản nữa"2

"trong nhà này hiện không có ai hết, mấy tên mà mình giết đều ở trong đó hết rồi, bọn mình chết để lộ sơ hở và nhiều bằng chứng trong này quá, nếu để vậy bọn Boten sẽ tìm ra chúng ta, nên phóng hỏa thiêu rụi mọi thứ là tốt nhất"1

Và rồi chúng đã phóng hỏa ngôi nhà...

/khụ//khụ/

chuyện gì xảy ra vậy? mình không nói được/khụ/ cháy rồi! tại sao lại có cháy ở đây?/khụ/

Khó thở quá...

nằm trên giường cảm nhận cái chết đang đến gần cũng thật tuyệt, từng thớ da thịt trên người mình đang bắt đầu nóng ran, cảm nhận sự bỏng rát đến từ phía trên mặt, cơ thể mình đang thúc đẩy mình hãy chạy đi, chạy khỏi nơi này, hãy sống, nhưng biết làm sao đây cơ thể mình ko thể cử động được.

đây hẳn có lẽ là cảm giác mà chị đã phải đối mặt đúng không, chị Akane-san?

Mọi thứ bùng cháy lên làm em lại nhớ lại cái khoảng khắc đó, cái khoảng khắc mà cả căn nhà ngập trong biển lửa đỏ, em lúc đó chỉ mới là đứa tiểu học nhưng gan bằng trời, em không màng mọi người can ngăn mà chạy vào đó để cứu chị, nhưng em lại nhầm lẫn thành Seishu chị ạ, khi em biết được rằng người em cứu là Seishu mà không phải chị, em đã rất sốc.

sau ngày hôm đó khi biết được số tiền cao như núi để cứu chị, em đã trở thành một kẻ tội đồ mà dấn thân vào con đường giang hồ, hố đen của xã hội. Em đã lao đầu vào kiếm tiền như một kẻ điên, không chừa cho mình một đường thoát, nhưng rồi sự cố gắng của em đều đổ biển, chị đã rời xa khỏi gian thế rồi.

Em sốc, em khóc, em tuyệt vọng, nhưng em chưa bao giờ hối hận khi cứu Seishu, em hận chính mình, em không thể cứu chị, em xin lỗi. 

Và em cũng muốn xin lỗi vì, người em yêu không còn là chị nữa, em yêu Seishu.

ngày hôm nay, chính là ngày mà em phải đền tội, em biết tội lỗi của mình rất lớn, ko thể kể được, nhưng ít nhất trong khoảng khắc này, em muốn cái chết của em bây giờ sẽ đền tội cho mạng sống của chị, đền cho lời thất hứa mà em đã hứa với chị.

"Inupe..xin lỗi.."Koko

-

-

[12:10PM]

  Inui lúc này đang ngủ thì giật mình tỉnh giấc, không hiểu vì một lí do nào đó mà trong lòng anh đang có dự cảm không lành, anh đang cảm thấy lo lắng như sắp thể sắp đánh mất 1 thứ gì đó, anh không thể chìm vào giấc ngủ nữa, trong lòng anh hiện tại đang rất bất an và lo lắng.

  Trong đầu anh mơ hồ tự tạo ra một ảo giác, có một người con trai tóc trắng đang đứng giữa một khoảng không đen tối, xung cậu ta tỏa ra một màu u ám, sau đó là đột nhiên sáng chói lên, bỗng người đó quay mặt lại về hướng của anh và rồi ánh sáng trên người cậu vụt tắt, thay vào đó là một ánh sáng của lửa, là lửa, người cậu đang bốc cháy, cậu đang khóc, nhưng môi vẫn cười và rồi cậu tan vào hư vô.

"Inupe..xin lỗi.."

"KOKO!" anh ngồi bật dậy, người thì nhễ nhại mồ hôi lạnh.

Anh bây giờ không quan tâm đến những gì cậu đã gây ra cho anh trong quá khứ, giờ linh tính anh mách bảo anh cần gặp cậu, anh muốn gặp cậu, anh lo cho cậu. Vội vàng khoác chiếc áo khoác da hàng ngày, anh nhảy lên con xe moto của mình mà vặn ga chạy đến hướng nơi sống của cậu.

Trên đường đi, anh gặp 1 chiếc xe cứu hỏa đang chạy cùng hướng, làm nỗi lo trong anh đã lớn nay còn lớn hơn và căng thẳng hơn gấp nhiều lần. Nỗi lo lắng đã vượt quá giới hạn khi anh đến được nhà cậu... và cùng với chiếc xe cứu hỏa. Trước mặt anh bây giờ là 1 ngôi nhà đang bị bao bọc bởi biển lửa.

"KOKOOOO!"
 

(Đã chỉnh sửa)





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net