Chương 4: Tìm kiếm thuốc giải

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Saitou sau giây phút những con người thân thương không một lời tiễn biệt mà rời khỏi thế gian quên để cả xác ấy đã quyết tâm lục tung mọi ngóc ngách để tìm lại những gì anh yêu thương. Yamazaki tương tự.

[Mọi người đâu hết rồi –z?]

[Rốt cuộc mọi người ở đâu – z?]

Vâng, vẫn là cách nói dùng giấy viết quen thuộc.

Tất nhiên họ không đi tìm một mình mà có hẳn một siêu sao kèm sau lưng – tiên sư... à nhầm, giáo sư Gengai thiên tài.

– Một thằng có miệng như không có đi kèm một lão già điên đi chu du khắp nơi làm cái gì vậy?

Gintoki, người lấm lem người sau khi hoàn tất công trình "sửa chữa" nhà tắm công cộng và đang trên đường về nhà, tình cờ gặp hai người quen. Gengai hô lên:

– A, nhãi ranh Gintoki.

– Yô ông già, Jimmy-kun, sói xù-kun! Làm gì ở đây vậy?

Yamazaki: – A Danna! Anh đến đúng lúc lắm.

– Mày vẫn bố láo như ngày nào...

Gengai phàn nàn. Trong khi đó, Saitou ghi chi tiết ra giấy tường thuật về vụ tai nạn. Yamazaki cũng nói ra mọi sự tình. Tiếp nhận thông tin qua mắt và tai, anh chàng mắt cá chết nổi xung, dùng chân đạp một phát lên lão già hói nọ.

– Cả hai đứa kia luôn sao?!

[Ừm, cả Shinpachi-kun và cô bé kia cũng biến mất.]

– Khi nào?

– Ừm... Sáng nay, tầm 9h sáng. Một chiếc xe tải đã đụng trúng họ. Khi tôi xuống xe cảnh sát, tất cả đã biến mất không vết tích.

– Khoan đã, xe tải...

Nhớ lại chuyện này có gì đó quen quen, Gintoki xoa cằm hồi tưởng. Anh giật giật lông mày liếc sang lão già cơ khí kia, miệng cứng ngắc.

– Tiến sĩ, chẳng lẽ ông...

Gengai cảm nhận được ánh mắt nghi ngờ của cậu trai tóc bạc, cười lớn.

– Chính xác!

Ông ta ngay lập tức bị quăng vào cái thùng rác gần đó.

– Chính cái c*t! Bảo sao sáng nay tôi không thấy ma nào đến! Thì ra là do ông!

Saitou viết ra giấy thay lời muốn nói.

[Tiến sĩ! Ông đã bị bắt tội bắt người trái phép và tội phát minh ra những thứ có hại]

Gengai giơ tay ngăn cản phát đạp của hai thanh niên sức dài vai rộng tính dạng vào ông lão nhỏ yếu là mình. Vừa túm áo Yamazaki như muốn bắt phao cứu sinh, bất chợt cậu lấy còng tay trong túi áo ra, keng một phát, chiếc "vòng tay xinh đẹp" đã nằm yên trên đôi tay tài năng của lão.

Mặt cậu trai 1m69 cười như không cười, tuyên bố.

– Tiến sĩ Gengai. Mời ông về đồn cùng chúng tôi hợp tác điều tra.

Gengai tiến sĩ hốt hoảng giải thích.

– Đợi đã... Ta có thể giải thích! Đừng bắt ta vào tù! Đó chính là phát minh mới nhất của ta... Máy làm nguội.

Rồi ông ta lôi Saitou và Gintoki vào nhà máy nhà mình, chỉ vào một cỗ máy kì dị y chang máy thời gian của Doraemon chỉ khác có cái ống kính như cái lồng bàn. Ông giải thích.

– Thế này nhé... Giả sử ta có một tô cơm vừa mới nấu. Ta rất muốn dùng bữa ngay, nhưng khổ nỗi ta không thể chạm lưỡi vào miếng cơm nóng được. Do vậy, muốn ăn ta chỉ cần...

Ông ta từ trong nồi cơm điện xới ra một chén cơm nóng hổi, cho vào lồng kính rồi đậy nắp lại.

– Chỉ cần thao tác cỗ máy một chút...

Dưới thao tác của Gengai, các cỗ máy lập tức hoạt động, khởi động dây chuyền mang dòng điện khởi chạy tất cả bộ phận máy móc. Một phút sau...


– Và đây ta có thành quả. Đây chính 30 phút sau, một tô cơm nguội ngắt!

Gin đạp thẳng đầu lão tiến sĩ "thiên tai" vào tường.

– Có vậy thôi mà cũng chế ra được! Thay vào đó sao không nhét thẳng vào tủ lạnh đi cho nhanh?!

– Ờ... Ha.

Gengai thản nhiên tiếp nhận sự thật bị lãng bỏ. Gintoki nổi xung.

– Rồi rốt cuộc... Cái quãng thời gian ông lắp đặt trong vụ tai nạn sáng nay... Là bao giờ?

– Hình như là...

– Khi nào?

– 11 năm trước.

Một con quạ kêu aho aho đi ngang qua.

Gintoki thề bản thân đã dùng mọi tinh lực để kiềm chế dung nham trong lòng, thứ đang thúc đẩy anh cần phải trói lão tiến sĩ lại và ném ra biển Nhật bản. Gengai thở dài.

– À về chuyện này... Vì máy đang trong giai đoạn thử nghiệm, nên tôi không thể reset lại được. Đồng nghĩa tôi không thể mang bọn họ về ngay lúc này.

Gintoki, Yamazaki và Saitou, cái con người lúc nào cũng trầm tĩnh, đang muốn cầm đao giết người. Nên đòi lão bồi thường bao nhiêu tỉ yên đây?

– Nhưng mà... Thời gian xuyên không chỉ kéo dài quá lắm là 4 tuần. Khi bị kéo về, nhân vật trong quá khứ sẽ không còn ký ức gì về họ. Tôi có cái bộ đàm ở đây, liên lạc thử xem...

Gengai giơ lên chiếc bộ đàm hình quả d** cho Gintoki xem. Anh giật nó về tay mình, bấm nút on.

– Oi, Shinpachi, Kagura...

Rẹt... Rẹt...

– Này... Có ai ở đó không? Alo 1,2,3,4...

Một giọng nói từ bộ đàm vang lên.

– Giọng nói này quen quen...

Một bóng người tóc cam chĩa thẳng vào màn hình bộ đàm. Không phải Kagura thì còn là ai? Kagura 11 năm trước nhận diện được người đàn ông bên kia khung hình, hét lớn.

– A Gin-chan! Cứu chúng em với. Tụi em bị "bọn anh" thời quá khứ bắt nạt nè-aru!

– Cái gì vậy Kagura-chan? Đây là...

– Không phải d**, là động cơ Neil Amstrong siêu Amstrong phản lực.

Shin day trán bất lực. - Cũng chỉ là pe*** trá hình.

Gin cau mày. – Bọn anh thời quá khứ?

– Gin-san? – Giá để kính lên tiếng. – A, đúng rồi, là Gin-san thời hiện đại đấy. Chúng ta liên lạc với bên kia rồi mọi người ơi.

Otae: – Thật ư? Tốt quá!

Gin: – Không ai bị thương chứ?

Shinpachi: – Vâng. Tụi em vẫn ổn, vừa được quân lính các anh cứu về từ chiến trường.

Chưa kịp vui mừng vì hai đứa con nuôi bình an vô sự, Gintoki đứng hình trước cụm từ Kagura vừa nói ra. Đừng nói là...

Một giọng nói sến súa cất lên. Xác nhận được đối phương đúng là Sakata Gintoki, chủ nhân giọng nói đó nhìn màn hình với gương mặt đỏ ửng.

– Gin-san đúng không? Ôi Gin-san... Em nhớ anh nhiều quá. Anh biết không Gin-san? Em đã phát hiện ra bí mật "huy hoàng" của anh đấy. Thật không ngờ... Không ngờ tuổi 16 của anh lại đẹp trai lai láng như vậy. Nhưng mà không sao đâu. Ngay cả khi em làm việc cho Mạc phủ, anh là cựu Nhương di huyền thoại đi chăng nữa, vì tình yêu to bự cho Gin-san, em sẵn sàng bỏ qua tất cả, chỉ cần chúng ta tổ chức đám cưới và...

Bíp!

Gintoki mắt cá chết ngắt máy. Xem ra anh lo lắng quá thừa.

– Hừ... Ông già... Coi như hôm nay Gin-san đang có tâm trạng vừa có tiền nên sẽ không tẩu ông một trận.

– Cậu định đi đâu?

– Tôi có việc ở nhà.

Vứt xong câu đó, anh rảo bước. Trong đầu anh tràn ngập hình ảnh tên tóc đen dài. Không biết tình trạng bệnh "Khát ái" đó thế nào? Có nên mua cho hắn cái gì đó giải nhiệt không? Anh cũng không biết, vì anh chỉ muốn về thật nhanh để xác nhận cậu chàng vẫn còn ổn, vẫn còn gọi tên anh được. Anh mong cậu được hạnh phúc, trở về thành một con người não tàn ngu si như ban đầu.

Zura, cậu rất mạnh mẽ, cậu đơn thuần, đơn giản nhưng quả cảm như rừng tre vậy. Cậu hãy đừng vì tên khốn Mayonaise đó mà trở nên thay đổi. Cậu vẫn còn Gin-san, còn bọn nhóc luôn đón chào cậu ở Yorozuya.

– Cậu đi theo tôi làm gì, Sói xù-kun?

Gintoki khó chịu. Biết là Katsura bị tên Hijikata vấy bẩn, nhưng không thể không nói Shinsengumi cũng chịu trách nhiệm một phần vì đã để cho hành động bẩn thỉu đó xảy ra ngay song sắt. Việc đó đồng nghĩa là, anh hiện tại không vừa mắt với bất cứ ai trong Shinsengumi.

Saitou không chú ý đến biểu cảm khó chịu của Gintoki, viết ra giấy.

[Nhiệm vụ của đội trưởng là phải nghe theo lệnh của cục phó, cục trưởng-z. Hiện tại cục phó cục trưởng không có ở đây, Shimaru Saitou tôi không có nhiệm vụ để làm-z]

– Cậu là đội trưởng đội 3 không phải sao?!

[Tôi là kẻ cô độc – z]

Chậc! Xém quên là cái đội 3 chả có ai ngoài hắn cả... Gintoki vò đầu. Cũng tại cái tên này vừa khép kín, cái điệu cười thuộc hàng phản diện boss, bảo sao không ai dám lại gần.

– Xì... Cậu về nhà đi, Sói xù-kun. Gin-san có việc quan trọng cần phải về gấp.

Nói xong anh về thẳng, không để Saitou kịp lên tiếng (à mà ảnh có nói được đâu)

Về đến quán rượu...



(Phần này có H nhẹ. Nếu muốn xem tiếp mời các bạn độc giả yêu truy cập vào trang web nhà của mình. Pass ghi đầy đủ hết nên không có gì phải lo hết)


– Ô, ra là Zura sao? Haha, nhớ quá.

– Không phải Zura, là Katsura. Mà sao cậu đến đây?

– Chỉ là tiện chút việc thôi mà. Kintoki đã "triệu hồi" tôi xuống đây để lo cho chiến hữu.

Sakamoto đang nói, Elizabeth từ cửa xuất hiện giơ bảng.

[Katsura-san, ngài ổn chứ?]

Zura tạm gạt đi tâm tư bất an và tủi nhục, cố nở nụ cười.

– Mọi người đến đây đông đủ quá! Otose-dono, hôm nay quán bà sẽ đắt khách lắm đây.

– Ờ, tao cũng mong vậy... – Rít điếu thuốc, bà chủ quán cười thở dài.

– Được rồi, tôi cũng ổn thỏa rồi. Gì vậy sao mặt mọi người cau có vậy? Có phải nay muốn làm một chén quá rồi đúng không? Kìa, chúng ta về thôi Elizabeth.

Katsura dắt tay Elizabeth toan rời đi thì bị Sakamoto nắm chặt tay lại.

– Khoan đã Zura!

– Không phải Zura là Katsura. Chuyện gì?

– Cậu về thì chúng tôi biết đường nào mà tìm cậu lúc cần?

– Vậy thì cứ gọi cho tôi. Gintoki có số của Elizabeth.

Katsura trả lời, môi giương một nụ cười. Cơ thể cậu lại khó chịu rồi, tâm thần cũng dần không vững. Cậu không muốn để ai phải lo lắng, nhất là Gintoki. Nhưng Sakamoto, người luôn tinh ý trong việc quan sát người khác, lại thấu nhìn tất cả sự gượng dậy trong phong thái hoạt động của cậu cũng như cái điệu cười đầy đáng ghét kia. Nó quá giả tạo. Gã kéo cậu lại, vô tình khiến Katsura ngã nhào về đằng sau, đập thẳng đầu vào người Sakamoto.

Sakamoto vẫn trưng biểu cảm cười, nhưng ở góc độ không ai thấy, Katsura thấy rõ thần thái tức giận kèm lo lắng đằng sau đôi kính râm đó.

– Zura, cậu hiểu rõ tình trạng của mình, vậy mà không lo điều trị hết bệnh của mình hả?

– Đó có phải bệnh đâu, hơn nữa tôi ổn thật mà.

– Trẻ nói dối sẽ bị sét đánh đấy. Cái điệu cười của cậu chẳng có chút gì thật hết.

– Có ở lại, mọi người cũng đâu có cách nào điều trị cho tôi.

– Vậy thì đi bệnh viện. Tôi sẽ lấy danh dự của mình thuê hẳn một phòng cho cậu, được chưa? – Saka hào phóng rút ra tấm thẻ tín dụng.

Catherine cảm thán: – Đúng là có bạn thân làm đại gia có khác.

Gintoki trong lòng cực kỳ không thoải mái. Cớ sao tên Sakamoto và Zura lại tựa sát dí nhau, Zura gối đầu vào ngực anh, tay Saka còn cầm tay Zura thế kia?

Máu ghen trong người nổi lên, anh lại gần, tách Zura khỏi thằng gian thương.

– Ôi, tôi chả quan tâm cậu đang làm cái qq gì, nhưng mà đây là nơi công cộng đấy!

– Hahaha! Cậu ghen sao Gintoki?

Không ai phát hiện, trong lời nói trêu chọc của vị thương nhân giàu có ấy có mang chút đắng cay. Gintoki không kịp nhận thức, vội dành lấy Zura khỏi tay người đàn ông kia. Katsura hơi chút ngỡ ngàng, rất nhanh bình tâm lại giải thích.

– Hiện tại trong bệnh viện Edo đang có tay chân Mạc phủ.

– Cái gì?

– Sau vụ nổ nhà kho bến cảng, phía Amanto đã rất tức giận, yêu cầu Mạc phủ điều tra cho rõ ngọn ngành. Họ không biết tôi là hung thủ, nhưng họ đang hướng đến nghi ngờ đến những phe đảng Nhương di đang hoạt động sôi nổi gần đây nhất. Họ đang giăng bẫy tại bệnh viện để xem có ai bị nhiễm thứ chất đó không, từ đó sàng lọc để tìm ra thủ phạm. Nếu tôi đi, chắc chắn sẽ bị bắt.

Rồi Zura vạch một phần kimono ra, để lộ phần vết bớt hình bụi hoa oải hương cho họ thấy.

– Đây là bằng chứng cho thấy tôi bị nhiễm thuốc "Khát ái".

– Thì ra là vậy...

Gã đàn ông mắt cá chết gãi đầu. Mutsu ngẫm nghĩ một hồi, nói.

– Vậy có thuốc giải không?

– Hả?

– Thường thì khi sáng chế một thứ virus nguy hiểm như vậy, dược sĩ chắc chắn phải chế ra đồng thời thuốc giải. Nếu là thứ bột "Cầu ái", tôi có nghe trong băng hải tặc Chidori ngày trước có kể, thứ bột chứa virus này xuất xứ từ chủng tộc Shinra, vốn ý định ban đầu là để giải quyết tình hình sinh nở quá thấp ở hành tinh mẹ. Nhưng sau này, sau khi đã quá tải số trẻ em, thứ bột này trở thành chất cấm, và bọn họ đã nhờ Chidori phân phát thứ thuốc giải này cho cư dân hành tinh họ. Lãi suất là 10% cho công một ngày giao, tăng lên 1,5% sau khi hết một ngày, đảm bảo ship tận nhà...

Gintoki hét to: – Không ai nhờ cô kinh doanh vay lãi cắt cổ đâu!

– Nhưng gay go là... Lúc đó là thời kỳ bố tôi, tôi thì lại quá nhỏ nên cũng không biết nhiều thông tin về thứ thuốc giải đó. Cái tên xen sọt (censor) kia thì cũng đi bán muối...

Elizabeth giơ bảng.

[Hiện tại phía Mạc phủ vẫn chưa có nhiều thông tin về chuyện này. Virus này vốn dĩ là vũ khí sinh học trong trận chiến Nhương di giai đoạn cuối nên mới có thuốc giải.]

Cô gái thuyền phó kết luận. – Hiểu rồi. Vậy là phải lần ra tung tích từ tàn dư trận chiến Jouishishi từ 13 năm trước đổ lại. Chỉ sợ lâu quá mà chúng ta không kiếm được...

– Nói về tộc Shinra và quá khứ, thì... tôi có cách rồi.

Gintoki nhớ ra trong quá khứ, đội của anh chàng từng đấu với một đội toàn những tay Amanto tộc Shinra. Xảy ra vào 11 năm trước, có manh mối rồi.

Tay giơ lên chiếc bộ đàm hình con ***, bật nút On và giơ lên trước 6 con người (có tính Elizabeth?). Tama ngơ ngác

– Cái gì đây?

Giọng nói từ bộ đàm vang lên, nhưng không phải của Kagura.

– 16 tuổi hồi đó, anh còn đang là kiếm sĩ lạc trôi trẻ trâu đi thách thức các võ quán miền quê và bị anh Kondou đánh cho khóc ra đấy Hijikata-san. Lúc ấy người ta đã đi chinh chiến sinh tử rồi. Học tập Danna và Katsura đi.

– Mắc mớ gì bảo ta học theo hắn!?

– Không có gì phải xoắn đâu. Nếu anh có hi sinh, tôi sẽ làm lễ tưởng niệm cho anh trước toàn thể Shinsengumi, tiện thể lên chức Cục phó luôn.

Catherine: – Ôi, moshi moshi...

Tiếng tên Mayo lại cất lên.

– Này, hình như ta vừa nghe thấy tiếng moshi...

– Hijikata-san, anh vừa nằm đè lên cái bộ đàm nối thông hiện tại đúng không?

Nghe thằng S nói xong, Cục phó giật nảy mình đứng dậy, bất chợt bị Okita đẩy phát cho ngã đập mặt xuống. Cậu cười tỉnh bơ.

– À tôi quên. Cái bộ đàm đang ở sau lưng tôi.

– Thằng ranh con...

Đã quá quen với sự cãi nhau giữa hai thằng hoàng tử Tân đảng, Gintoki không quên vấn đề chính, gọi hồn họ.

– Ôi, Oogushi-kun, Souchirou-kun, Gin-san có việc nhờ mọi người nè.

– Là Sougou.

Hijikata cáu gắt hét vào bộ đàm.

– Thì ra là mi hả, Yorozuya?! Đợi cho ta quay về thực tại đi, ta sẽ đích thân tống cả lò nhà mi vào tù.

Gintoki móc lỗ tai, châm biếm

– Vậy thì ngon thử quay lại đi. Coi như phương pháp để quay về ta không biết gì đâu nhé.

– Ngươi...

Nghe Yorozuya nói đến "phương pháp", Hijikata giật nảy mình. Gintoki không muốn chú ý đến kẻ đã hãm hại người yêu mình, nghi vấn.

– Lũ Kagura đâu?

Okita: – Con Tàu và nữ đội trưởng đội Bách Ho hỗ trợ bác sĩ băng bó cho chiến sĩ bị thương. Gorilla-san và cô gái ninja nhận việc đem chiến sĩ ra ngoài phòng y tế đến phòng chung tịnh thương. Thằng nhóc bốn mắt và nhóc Yoshiwara thì đi ngựa cùng samurai mua vật dụng cần thiết, quần áo và bông băng ở ngôi làng nhỏ cách đây 7 cây số. Dù gì mới tí tuổi đầu, người ta sẽ không nghi ngờ thân phận cậu ta được. Có làm mới có ăn, không làm chỉ có ăn mưa và c** chim trên trời rơi xuống, Shiroyasha-danna 16 tuổi bảo thế đấy.

Gin: – ... Anh không sai hai chúng mày làm gì à?

Nói đến việc sai vặt và gieo nghiệp, Gin tự tin mình sẽ không tha cho bố con nhà thằng nào

– Tôi bị lũ Amanto bắn một liều thuốc tê mạnh vào bụng, đến hôm sau mới hết tác dụng nên được miễn. Còn Hijikata-san thì đang bị đám Nhương di nghi ngờ về độ trung thực trong việc khai báo nên phải ở đây. Túm lại, coi như chúng tôi đang làm con tin.

Cánh cửa kéo mở ra, một thân ảnh tóc tím liếc nhìn lạnh lùng vào trong.

– Đang làm gì thế? Đừng tưởng bản thân không làm gì là được phép tùy ý xằng bậy.

Sougou cười như không cười, đánh mắt sang gã Cục phó Ác quỷ. Takasugi sau khi thua trong trò chơi kéo búa bao với các Thiên vương khác, không còn cách nào khác ngoài việc chấp hành nhiệm vụ giám sát cặp đôi Shinsen. Dù là bất đắc dĩ, vốn trời sinh mưu kế đầy mình, y rất nhanh nhận ra bọn người xuyên không có mùi nguy hiểm

– Bàn chút chuyện về tình yêu đôi lứa với s*x thôi. Đúng không Hijikata-san?

Phụt!

Hijikata lau miệng.

Sougou nằm ngoài dự đoán không hề biết chuyện gì xảy ra giữa tên khủng bố và thằng già lớn hơn mình tận 9 tuổi. Cậu nói dối không chớp mắt.

– Có chuyện gì mà ngài Tổng đốc lại nổi hứng ghé thăm đám con tin tụi tôi vậy?

Takasugi nhíu mày, có quá nhiều khả nghi xung quanh hai nam nhân kia. Y muốn tra khảo bọn chúng nhưng chỉ đành dằn lòng.

– ... May cho các ngươi là cậu ấy đã dặn không được đụng vào bất kì ai. Nhưng đừng quên... Dám đụng vào cậu ấy, ta sẽ giết hết.

Nói hết một câu cảnh cáo lạnh lùng, y rời đi, để lại hai tên thuộc hạ ngồi canh cửa.

Sakamoto bên kia bộ đàm: – Hà ha há! Takasugi-kun chẳng thay đổi gì. Cả về tính cách và chiều cao.

– Im đi! Đừng tưởng cao nhất Joui4 thì được lên tiếng.

Gintoki xéo mắt cảnh cáo thằng hâm, có chút suy tư về Takasugi.

Hồi còn nhỏ, có thể không ai để ý, Gintoki từ lâu đã phát hiện tên Chibi thực chất cũng có tình ý với Katsura. Mỗi lần anh đến bắt chuyện, làm việc, tập luyện cùng cậu, y như tên Bonbon đó sẽ xen vào, tạo nên tình huống rất-tình-cờ mà tên tóc dài hồi nhỏ không hề nhận ra. Từ nhỏ đến lớn, ngay cả trong trận chiến Nhương di đều như vậy.

Chỉ khác là, Gintoki dần cảm nhận được sự khác lạ của Sakamoto trong phong thái đối xử với chủ tướng. Nó không khó chịu như tên tóc tím, bù lại có sự vừa muốn gần vừa rời xa.

Có lẽ nào...

(tình địch của anh Gin quá là nhiều rồi (▔∀▔)

Thôi kệ đi. Dù thằng Zura có bao nhiêu ong bướm vây quanh đi chăng nữa, hắn vẫn chỉ thuộc một mình anh.

– Này Okita-kun, Gin-san nhờ một việc được không?

– Chuyện gì vậy, Danna?

– Tình hình là... Mọi người rơi rớt vào quá khứ vào ngày tháng nào vậy?

– Danna hỏi làm gì?

– Cứ trả lời đi.

Okita hướng mặt về phía quân lính ngoài cửa, rồi cậu trả lời.

– Hiện tại của quá khứ là ngày 15 tháng 9 nhé, Danna.

– Được! Chuẩn men rồi. Này Souchirou, khi nào tụi Kagura về, nhờ mày nhắc với bọnnó thế này...



Dạo này mình đang bị mấy đứa bạn cùng lớp "sờ gáy" acc wattpad của mình, lại thêm cái không biết nói gì-ing nếu sự thật mình mê pỏn gay bị tiết lộ cho cả lớp biết nên thành ra mỗi khi chỉnh sửa fic toàn phải lên wordpress (mặc dù nó đơ ** gì đâu). Khi đăng watt thì chỉ việc copy lại paste là xong.

Thông cảm cho bí mật nhỏ của au và tặng au một vote nhé <3


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net