Chương 42: Quỷ biếng ăn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Cái gì, trên lưng của tôi có một đứa bé trai đang nằm. . ."

Dương Thiên Thiên mặt mũi trắng bệch, không kiềm nén được quay đầu nhìn lại, nhưng nàng lại không thấy gì cả.

Đôi mắt của tên mắt kiếng đảo đảo, cười nói :"Ông chủ Bạch quả nhiên là cao nhân, thật sự là không dám giấu, gần đây Dương tiểu thư gầy rộc hẵn đi, cả ngày không ăn không uống, tình trạng cơ thể càng ngày càng suy nhược, công ty chúng tôi thật sự là rất lo lắng, nếu như ông chủ Bạch có thể. . ."

"68.000!"

Bạch Thường cắt lời, mĩm cười.

"Không thành vấn đề, chỉ cần anh có thể đuổi tiểu quỷ này đi, ta sẽ cho anh 100.000!"

Dương Thiên Thiên run sợ nói, Bạch Thường nhìn nàng với sắc mặt lạnh lùng, quay đầu đi thẳng vào phòng bếp.

"Một món xào, một món canh, một món suop, còn có một phần bánh muffin thịt chà bông, chờ một chút đi."

Nhìn thấy Bạch Thường bận rộn ở trong phòng bếp, Dương Thiên Thiên đứng ngồi không yên, đảo mắt nhìn xung quanh.

"Dương tiểu thư, xem ra tên đầu bếp này thật sự là có chút bản lãnh, nhưng nếu như đuổi con tiểu quỷ này đi, sợ rằng đối với sự nghiệp của cô sẽ gặp bất lợi đó !"

Tên mắt kiếng gọng vàng nheo mắt nhìn Dương Thiên Thiên, nở một nụ cười miễn cưỡng.

Dương Thiên Thiên lắc đầu: "Tôi không quan tâm! Anh không nghe hắn nói sao, trên lưng của tôi có một con tiểu quỷ đó, cái này chưa đủ đáng sợ sao. Nếu như còn tiếp tục như vậy, tôi sẽ bị nó hành đến chết đó."

"Nhưng mà Dương tiểu thư, nếu như vậy thì mọi cố gắng của chúng ta từ trước tới nay không phải là uổng phí hay sao. . ."

"Chẳng lẽ anh muốn thấy tôi chết sao, như vậy thì có lợi ích gì cho anh sao?"

Nhìn Dương Thiên Thiên nổi giận, tên mắt kiếng gọng vàng chỉ cười khan, không nói.

Ở trong giới Showbiz, việc nuôi tiểu quỷ thì không có gì lạ, nhưng phải hoàn tòan bí mật, mặc dù Dương Thiên Thiên có điều kiện kinh tế không tệ, nhưng thứ nàng thiếu lại chính là vận khí. Vì vậy, để có thể ký được hợp đồng với công ty, nàng đã phải bỏ ra một số tiền rất lớn.

Năm ngoái, vào thời điểm này, người đại diện của nàng, Đường Cát, cũng chính là tên mắt kiếng gọng vàng này, không biết từ đâu ôm về một cái bình bằng đất sét bọc vải đen, thần thần bí bí giao cho Dương Thiên Thiên.

Lúc đó, Dương Thiên Thiên nghĩ đây chắc chắn là nuôi tiểu quỷ, nhưng vì nóng muốn nổi tiếng, nàng cũng không suy nghĩ nhiều, vì vậy dựa theo lời của Đường Cát thì cứ cách bảy ngày, dùng máu ở đầu ngón tay của mình nhỏ vào trong bình để nuôi tiểu quỷ.

Không bao lâu, thì vận khí của nàng có chuyển biến tốt, liên tiếp nhận được hai vai diễn. Sau đó bộ phim lại được đánh giá cao, nàng cũng dần dần nổi tiếng theo.

Nhưng vài ngày trước, nàng xuất hiện triệu chứng lo lắng, hoảng sợ, dẫn đến bệnh kén ăn, ăn uống không hợp khẩu vị, trọng lượng cơ thể cũng tuột không phanh, cả người bắt đầu uể oải, không muốn vận động, đi khám biết bao nhiêu là bác sĩ cũng không có tiến triển gì.

Cho nên, khi nghe được danh tiếng của quán cơm họ Bạch, nàng liền đi tới đây. Nàng muốn chữa trị chứng bệnh kén ăn của mình, nhưng không ngờ Bạch Thường nhìn sơ qua đã có thể vạch trần được chân tướng, tất cả đều là do tên tiểu quỷ kia đang tác oai tác quái.

"Này! Thức ăn của các người đây."

Bạch Thường bưng mâm đi tới, bày từng món ăn ra trên bàn, Dương Thiên Thiên nhìn những món ăn này, trong lòng có chút dao động.

Quả nhiên là khác người, những thức ăn này mặc dù nhìn thì không có gì đặc biệt, nhưng lại vô cùng tinh xảo, nhất là món soup Tuyết Liên Phù Dung, chẳng những màu sắc phối hợp hết sức hoàn mỹ, lại còn khiến cho người ta thèm nhỏ dãi, hơn nữa ở trên soup Phù Dung còn một đóa tuyết liên hoa.

Dương Thiên Thiên không nhịn được cầm thìa lên muốn ăn, Bạch Thường liền đưa tay ngăn cản nàng.

"Cô không thể ăn!"

"Tại sao?"

Dương Thiên Thiên sững sờ, Bạch Thường ngẩng đầu, giọng ôn nhu nói với tên tiểu quỷ sau lưng nàng.

"Ngươi chắc là đói bụng lắm phải không, ăn nhanh đi, đây là ta chuẩn bị cho ngươi đó."

Dương Thiên Thiên lạnh cả sống lưng, vội vàng xoay đầu, chỉ thấy ánh mắt của Bạch Thường từ từ nhìn xuống, giống như là đang nhìn một người ngồi xuống ghế vậy.

"Đây ... đây là cái chuyện gì vậy, những món ăn này. . ."

Đường Cát cũng trợn tròn mắt, không thốt ra tiếng, Bạch Thường bỗng nhiên quay đầu lườm bọn họ. Khẽ lắc đầu một cái, tỏ ý là bọn họ không cần nói.

"Những món ăn này không phải là cho cô ăn, mà là cho nó ăn, bởi vì nó đang rất đói đó."

Bạch Thường lùi lại hai bước, nhìn chằm chằm vào cái bàn.

Dương Thiên Thiên ngơ ngác nhìn theo, nói :"Là có ý gì, nó đang rất đói?"

"Không sai, là nó đang rất đói."

Lúc này trong mắt Bạch Thường là một đứa bé trai tầm ba bốn tuổi, đang vội vã trèo lên bàn, chộp lấy thức ăn, nhét vào trong miệng.

Nhưng mà, đứa bé trai này rất gầy, sắc mặt xanh xao, cứ như là bị thiếu dinh dưỡng trầm trọng, còn không thì là bị bỏ đói trong thời gian dài.

Bạch Thường cũng không có nói cho Dương Thiên Thiên về lai lịch của đứa bé trai này, thật ra nó là một con Quỷ Biếng Ăn.

Trong Bách Quỷ Chí Dị có ghi lại, loại Quỷ Biếng Ăn này hết sức bi thảm, nó được đặt tên là biếng ăn, không phải là do nó không cần đồ ăn, mà là vì nó không được ăn dẫn đến ốm yếu như là người biếng ăn.

Lúc còn ở địa ngục, Quỷ Biếng Ăn cả ngày đi lang thang kiếm ăn, nhưng nó vất vả lắm mới tìm được dòng nước suối, vừa muốn uống thì nước liền cạn, vừa tìm được trái cây rừng thì trái cây liền hư thối. ..

Có thể nói, loại quỷ này so với Quỷ Đói còn thảm hơn, cho dù chuyển thế đầu thai đi nữa thì cũng sớm chết yểu.

Dương Thiên Thiên dùng loại tiểu quỷ này để đổi vận, đúng là cũng có chút tác dụng, nhưng nếu nuôi trong thời gian dài, huyết khí không đủ để cấp dưỡng thì sẽ khiến nó càng ngày càng suy yếu.

Đương nhiên, kí chủ, cũng chính là Dương Thiên Thiên, cũng sẽ lâm vào tình trạng giống như nó. Biểu hiện rõ ràng nhất là chứng chán ăn, từ từ tiêu hao huyết khí, cuối cùng là chết.

Khi Quỷ Biếng Ăn bắt đầu suy nhược, nó sẽ cắn trả kí chủ, lấy kí chủ làm thức ăn, cho nên Dương Thiên Thiên gầy rộc đi như vậy, thật ra là do con Quỷ Biếng Ăn đang ăn huyết nhục của nàng.

Đối phó với loại Quỷ Biếng Ăn này chỉ có cách duy nhất là tiêu diệt, khiến nó hồn phi phách tán.

Nhưng mà riêng con Quỷ Biếng Ăn này thì lại có vận khí rất tốt.

Trong thiên hạ, chỉ có quán cơm họ Bạch mới có thể làm ra món mà Quỷ Biếng Ăn có thể ăn được.

Nhìn con Quỷ Biếng Ăn ăn như hổ đói, quét sạch cả bàn thức ăn, Bạch Thường khẽ mỉm cười, đưa tay ra, xoa xoa ngón tay cái cùng ngón trỏ, nói: "Đã xong việc! 68.000."

"Cái gì mà đã xong việc? Anh đã đuổi tiểu quỷ kia rồi sao?" Đường Cát vội vàng hỏi.

Bạch Thường khịt khịt mũi, hướng về phía tiểu quỷ mà phất phất tay, tiểu quỷ nở ra nụ cười quái dị, bò lại lên người của Dương Thiên Thiên.

"Các người đó, lợi dụng người ta xong liền muốn đuổi người ta đi, có còn nhân tính hay không?"

Bạch Thường khinh thường nói, Dương Thiên Thiên kinh ngạc hỏi :"Anh không đuổi nó đi, vậy nó ở đâu, nó đã ăn đồ ăn chưa?"

Nàng tò mò nhìn bàn thức ăn, trong mắt của nàng thì những món ăn kia không hề chuyển động, chẳng qua là màu sắc có chút thay đổi, mùi thơm của thức ăn cũng đã trở nên ôi thiu.

"Cô không cần phải để ý, cô chỉ cần biết, chứng kén ăn của cô đã được chữa, sau khi trở về muốn ăn cái gì thì ăn. Còn nữa, sau này đối xử với nó tốt một chút."

"Tại sao?"

"Bởi vì, nó chỉ là một đứa bé rất đáng thương đó."

Dương Thiên Thiên còn muốn hỏi cho ra nhẽ thì bỗng nhiên bụng của nàng kêu lên ọc ọc, khiến cho nàng đỏ mặt, nói: "Tôi ... tôi hình như là hơi đói. . ."

Bạch Thường khẽ mỉm cười :"Cô không phải là hơi đói đâu mà cô đã đói rất lâu rồi đó."

Thấy chứng bệnh của Dương Thiên Thiên được chữa khỏi, Đường Cát hí ha hí hửng lấy ra mấy xấp tiền giấy, cúi người nói :"Hôm nay đã phiền đến Ông chủ Bạch rồi, đây là 100.000 đồng, mong ông chủ Bạch đừng từ chối."

Bạch Thường mỉm cười :"Không cần cám ơn, tôi không có từ chối đâu. Nhưng mà tôi phải nhắc nhở anh, nuôi tiểu quỷ thì phải nuôi cho tới cùng, nếu như sau này còn phát sinh tình huống như vậy, thì hãy đem nó đến đây."

"Ý của anh ... anh là ... sau này sẽ còn phát sinh tình huống như vậy?"

"Trong thời gian ngắn thì không đâu, lần này nó đã ăn rất no rồi."

Bạch Thường ngẩng đầu nhìn tiểu quỷ trên lưng của Dương Thiên Thiên vui vẻ, nở một nụ cười tủm tỉm.

Dương Thiên Thiên cảm thấy khó chịu, do dự nói :"Tôi bây giờ rất muốn ăn, anh có thể làm cho tôi một chút đồ ăn không?"

" Xin lỗi, tiệm cơm đã đóng cửa, muốn ăn thì lần sau xin tới sớm."

Bạch Thường không chút khách khí hạ lệnh đuổi khách, hắn không có thời gian để phục vụ vị đại tiểu thư này, Dương Thiên Thiên suy nghĩ một chút, lấy ra một tấm danh thiếp đưa tới, nhoẻn miệng cười, nói :"Nếu như vậy, chúng tôi cũng không quấy rầy nữa, lần này cảm ơn anh đã giúp đỡ, sau này nếu có chuyện gì, cứ việc đến tìm tôi."

Bạch Thường thờ ơ nhận lấy tấm danh thiếp, cho vào túi. Vừa mới tiễn hai người ra cửa, thì bỗng nhiên có một người xuất hiện ở sau lưng hắn, phát ra tiếng cười quái dị.

Bạch Thường quay đầu nhìn lại, người đứng ở phía sau hắn lại là Đại Hoàng. . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC