Chương 51: 200.000 của Thiệu Vô Ưu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Người xuất hiện cứu nguy vào thời khắc quan trọng này lại chính là Thiệu Vô Ưu.

Chính là cái tên bị đụng xe sau khi mang "Thôi Vận Phù" của Bạch Thường, nhưng mà cũng có chút may mắn là não của hắn chỉ bị chấn động nhẹ.

Hắn nghiến răng ken két, hận Bạch Thường đến thấu xương, cảm thấy chắc chắn là mình đã bị lừa rồi, má nó ... cầm trong tay "Thôi Vận Phù" rồi mà còn bị tông xe, thế là thế nào?

Nhưng sau khi nghe thư ký khuyên một hồi thì hắn cũng suy nghĩ lại, thư ký nói cũng đúng, cái này người ta gọi là trong cái rủi có cái may, nếu như Bạch Thường không cho mình cái "Thôi Vận Phù" này thì không chừng bây giờ chắc mình đã mồ kia xanh cỏ lấp thân mẹ rồi.

Nói như vậy thì quả nhiên cái "Thôi Vận Phù" này thật là thần kỳ mà....

Cho nên hôm nay hắn mang người tới với danh nghĩa là kiểm tra tiến trình của món Tiên Nhân Chỉ Lộ đã chuẩn bị tới đâu rồi, nhưng mục đích thật sự của hắn là đến xem coi Bạch Thường có còn món đồ chơi nào vui vui để hắn mua hay không.

Kết quả là khi tới Bạch quán thì chả có ai, nghe mấy bà hàng xóm nói mấy quán ăn ở hẻm Cẩu Bất Lý đang tỷ thí với nhau, nghe có trò vui hắn liền 3 chân 4 cẳng chạy qua tham gia cho đủ tụ.

Hắn vừa vào tới cửa thì thấy Bạch Thường đã làm xong món lươn chui đậu hủ, theo sau là một đám người vây quanh điên cuồng tranh giành cái nồi lươn, lại nghe Cát Hắc Tử la lên cái mẹ gì mà canh Trường Sinh, nhất thời 2 con mắt của hắn sáng rực cả lên.

Không chờ hắn lên tiếng, đám đàn em xung quanh tự hiểu phải làm gì, lập tức hét lớn nhưng không thể khiến đám người kia im lặng được, nên đám đàn em đành phải rống cổ hét nhiều hơn nữa, rốt cục thì đám người cũng dừng tay, phát hiện đứng ở cửa là một công tử mặc đồ màu trắng đang đứng cạnh một chiếc siêu xe, theo sau còn có 3 4 tên đàn em.

Ông bà ta vẫn có câu :"Người đẹp vì lụa, ngựa tốt vì yên". Loại công tử nhà giàu như Thiệu Vô Ưu ở cái con hẻm Cẩu Bất Lý này có tìm quanh năm suốt tháng cũng không thấy được người thứ 2. Sự xuất hiện của hắn khiến cho mọi người lập tức dừng lại, đưa mắt sang nhìn.

Đám fans hâm mộ của Bạch Thường chủ yếu đều là nữ sinh mới lớn, mê trai là đặt lên hàng đầu, nên tạm thời phải dừng cuộc chiến lại để ngắm Thiệu Vô Ưu một chút.

Thiệu Vô Ưu hé mắt nhìn đám người, đối với loại tôn thờ ngưỡng mộ này thì hắn đã quá quen thuộc rồi, nhưng mà có thể cướp được danh tiếng của Bạch Thường thì đây mới chính là niềm hạnh phúc không sao tả được.

Trong ánh mắt chăm chú của mọi người, Thiệu Vô Ưu hai tay đút túi đi tới trước mặt của Bạch Thường, lấy tay gỡ miếng vải trên trán xuống rồi nói :"Chào ông chủ Bạch, món ăn hôm trước tôi đặt đã chuẩn bị ra sao rồi?"

"À! Thì ra là Thiệu công tử. Món ăn mà anh đặt đang được chuẩn bị, anh cứ yên tâm, nhất định sẽ không lỡ tiệc rượu ba ngày sau của anh đâu."

Bạch Thường vừa nhắc đến tiệc rượu liền nhớ đến Khâu Tiểu Điệp đang ở thành phố Âm, trong đầu thầm nghĩ món ăn này chắc chắn là sẽ làm được nhưng còn cô dâu kia thì chỉ sợ là ngươi không thể lấy được đâu.

"Tốt lắm ông chủ Bạch, thật ra thì hôm nay tôi có việc đi ngang đây nên sẵn ghé qua, một là hỏi tiến độ của món ăn kia, hai là sẵn tiện cám ơn anh mấy hôm trước đã giúp tôi thoát chết."

"Ềy! Đừng nhắc tới chuyện này. . . mấy cái này có là gì đâu, Thiệu Công Tử không cần phải khách khí, chỉ là tiện tay thôi."

Thật ra Bạch Thường cũng chả đoán ra ý định của hắn là gì, nhưng mà nhìn thái độ của hắn, với cái băng vải đang quấn trên đầu thì chắc chắn là Xui Vận Phù đã có hiệu lực.

Nhưng theo lý mà nói thì hắn phải tìm mình tính sổ mới đúng chứ, sao mà bây giờ lại quay qua cảm ơn?

"Ông già tôi nói, ông chủ Bạch đây đã cứu tôi một mạng nên đối với tôi thì đây quả là một ân đức vô cùng lớn, cho nên tôi nhất định phải cám ơn anh mới đúng."

Thiệu Vô Ưu vừa nói vừa bái tạ cảm ơn Bạch Thường.

Mặc dù đây chỉ là khom người tỏ ý, nhưng cũng đủ khiến cho mọi người kinh hãi tột độ.

Đây là một công tử nhà giàu, cao cao tại thượng, kiêu ngạo lái một chiếc siêu xe đã vậy còn mang theo cả đàn em, vậy mà lại cúi đầu trước Bạch Thường, con mẹ nó ... đây là tình huống gì vậy?

Trong tiệm cơm nhỏ nhất thời vang lên những tiếng bàn tán xôn xao, nhưng câu nói tiếp theo của Thiệu Vô Ưu càng làm cho tất cả mọi người muốn té xỉu hơn.

"Ồ đúng rồi ông chủ Bạch, ông già tôi có chuyển lời là món ăn trị giá 2 triệu kia nhất định anh phải chuẩn bị thật tốt đó."

Cái...Cái quái gì?

Một món ăn mà trị giá đến hai triệu?

Lần này, mọi người đều sợ hãi quỳ sụp xuống, ngay cả Triệu Tứ cũng không ngoại lệ.

"Tổ Sư Gia của tôi ơi! Hóa ra cái tên Bạch Thường này ở bên ngoài tùy tiện nấu một món ăn mà đã có giá là 2 triệu, sớm biết hắn trâu bò như vậy thì có đánh chết ta cũng không dám tỷ thí, lại còn nói khoác không biết ngượng là sẽ đuổi hắn ra khỏi con hẻm Cẩu Bất Lý này nữa chứ."

Thật là tức chết ta rồi. ..

Đừng nói những người này, ngay cả Mã Dao Quang cũng không khỏi kinh ngạc, không dám tin vào những gì mình vừa nghe được.

Cái tên vương bát đản này đã hứa hẹn làm món ăn gì mà lại có giá tới 2 triệu?

Chỉ sợ không phải là chuyện tốt lành gì. Bạch gia nổi tiếng lấy quỷ làm thức ăn, nói không chừng là lại đi giúp cái tên Thiệu công tử này làm món ăn để hại người.

Thật ra thì hồi nãy cái tên Thiệu Vô Ưu này có nhắc đến ông già của hắn, vậy chắc chắn người mà hắn nhắc đến chính là chủ tịch hội đồng quản trị Thiệu Thiết Trụ.

Bởi vì lão tin cái mạng của Thiệu Vô Ưu là do Bạch Thường lụm về, cho nên ngay khi Thiệu Vô Ưu xuất viện, lão bắt hắn phải lập tức đến quán cơm họ Bạch để nói lời cám ơn.

Thiệu Thiết Trụ đã chinh chiến thương trường bao nhiêu năm, tài sản không thể nào đếm hết, nhưng lão vẫn biết trên cõi đời này có một loại người tuyệt đối không bao giờ được đắc tội, cho nên lão dặn đi dặn lại Thiệu Vô Ưu lúc nói cám ơn nhất định phải khách khí với loại người này một chút.

Nếu không mới vừa rồi dễ gì Thiệu Vô Ưu chịu cúi người trước Bạch Thường như vậy.

Nhưng trong lời đối thoại vừa rồi, Thiệu Vô Ưu cũng có chút sắp đặt để có thể giữ lại chút mặt mũi cho mình.

Dù sao thì hắn từ nhỏ đến lớn cũng chưa bao giờ phải cúi mặt trước bất kỳ ai nói chi là trước mặt nhiều người như vậy.

Hắn cố ý nhắc tới món ăn giá 2 triệu chủ yếu là vì khoe khoang thân phận của mình mà thôi.

"Thiệu công tử cứ yên tâm, món ăn kia chắc chắn tôi sẽ làm cho ba của anh hài lòng." Bạch Thường mỉm cười nói.

"Được rồi, nếu không có chuyện gì nữa thì tôi xin cáo lui. Nhưng mà tôi thấy nồi canh này của anh không tệ, hay là anh ra giá đi, tôi muốn mua."

Vòng vo một hồi thì Thiệu Vô Ưu cũng nói ra mục đích của mình, Bạch Thường thầm cười trộm nhưng sắc mặt vẫn lạnh nhạt như bình thường, đưa ra hai ngón tay.

"Nếu Thiệu công tử đây cảm thấy hứng thú, vậy thì số này. . ."

Hắn vốn là muốn nói 20 ngàn, cái nồi canh lươn chui đậu hủ này mà có thể bán với giá 20 ngàn đã là chuyện không tưởng rồi, ấy vậy mà Thiệu Vô Ưu chỉ cười ha hả rồi nói ra một cái giá không ai ngờ tới :"Là 200 ngàn sao?"

"À ... à ... à ừ cũng được."

"Chuyện nhỏ thôi ... chuyện nhỏ thôi, do hồi nãy tôi đi ra ngoài gấp quá nên không có mang theo nhiều tiền mặt, cũng may là vừa đủ 200 ngàn."

Cái lề gì thốn! Tiền xài vặt thôi mà cũng tới 200 ngàn.

Tên đàn em lập tức đặt một chiếc cặp da có chứa 200 ngàn lên trên bàn, Thiệu Vô Ưu nhìn xung quanh cười đắc ý.

200 ngàn mua một nồi canh, con mẹ nó chứ ?

Bạch Thường không nói hai lời, lập tức đẩy nồi canh về phía Thiệu Vô Ưu.

"Thiệu công tử, nhận lấy đi, à cái nồi cũng cho anh luôn đó. . ."

Thiệu Vô Ưu liếc nhìn nồi canh rồi ngửi một cái, sắc mặt vô cùng khó coi.

Con mẹ nó, đây là cái mùi gì vậy?

"Ơ ông chủ Bạch! Canh này là. . ."

"Nồi canh này là đại bổ đó, tôi cam đoan đây là nồi canh độc nhất vô nhị trên đời, không có cái nồi thứ 2 đâu. Nhưng mà nồi canh này có chút đặc biệt, muốn uống được nồi canh này phải đi vào nhà tắm cởi hết quần áo, thắp ba nén nhang thì mới có thể uống. Cho nên, Thiệu công tử cứ từ từ cầm về nhà mà sử dụng. . ."

"Vậy cũng tốt. Nếu như vậy, tôi sẽ không khách khí nữa."

Thiệu Vô Ưu nghe Bạch Thường nói uống có một chút canh mà phải chú trọng nhiều như vậy, không khỏi cảm thấy kính nể, vội vàng ôm lấy nồi canh, không cho đám đàn em đụng vào chỉ sợ đám đàn em làm đổ.

"Ông chủ Bạch, đa tạ đã giúp đỡ, ba ngày sau, 3 ngày sau nhất định đích thân tôi sẽ tới đón anh."

Lời vừa nói xong, Thiệu Vô Ưu đã ôm nồi, dẫn theo đám đàn em hí ha hí hửng đi ra cửa.

Mọi người trong tiệm như bị hóa đá, Bạch Thường thấy đại công cáo thành, đưa tay cầm lấy cái cặp da 200 ngàn, hắn cười híp mắt hắng giọng nói.

"Hừm! Hừm! Tôi có mấy lời muốn nói, đầu tiên là tôi xin lỗi vì trước đây đã đắc tội với mọi người. Thật ra thì mọi người đều làm ăn trên cùng một con hẻm, có lẽ nên phối hợp với nhau một chút. Trước đây quả thật là tôi không đúng, vì làm thức ăn quá ngon mà đoạt đi mối làm ăn của mọi người. Bây giờ ở đây tôi có 200 ngàn, mọi người chứ nhận lấy coi như là tôi đền bù, sau này nếu có chuyện gì thì cứ đến Bạch quán tìm tôi. Hẹn gặp lại. . ."

Cái...Cái quái gì vậy?

200 ngàn cứ như vậy mà chia hay sao?

Tất cả mọi người trợn mắt há mồm, Bạch Thường thừa dịp đám người chưa kịp phản ứng liền lập túc xoay người chạy ra cửa. ..

Mã Dao Quang khôi phục tinh thần liền đuổi theo.

" Này này, đừng có chạy, ước hẹn của chúng ta còn chưa có xong đâu. . ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC