Chương 58: Lão đang ở đâu?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Đây rốt cuộc là chuyện gì?"

Bạch Thường xoay người nhìn A Nguyễn hỏi.

"Chuyện này... Ân nhân xin thứ lỗi, tôi cũng chỉ là phụng mệnh mà hành sự thôi."

"Rốt cuộc là cô đã nghe theo lệnh của ai, là ai bắt cô phải làm như vậy, cái này vốn không phải là rước dâu mà đây chính xác là cưỡng đoạt dân nữ nhà lành đó."

Tới tận bây giờ, Bạch Thường mới hoàn toàn biết vụ quỷ rước dâu này chỉ là một cái cớ dùng để dọa người, bởi vì những quỷ xa kia đều là hình xếp, còn đám quỷ thì là Khôi Lỗi Thuật, cả đoàn rước dâu chỉ có 1 con quỷ duy nhất chính là A Nguyễn.

Người đứng sau tất cả mọi chuyện chắc hẳn là muốn làm cho người ta tưởng rằng mình đã gặp phải quỷ rước dâu, sau đó len lén cướp lấy hồn phách, cứ như vậy thì thần không biết quỷ không hay, cho dù có bị người trong nghề phát hiện thì cũng không thể nào đoán được chân tướng.

"Này! Cô đã hại nhiều người rồi đó, nói thật ra đi!"

Bạch Thường lớn tiếng quát, A Nguyễn lập tức quỳ sụp xuống, mặt đầy hoảng sợ nói :"Một năm trước, sau khi rời khỏi tiệm cơm, A Nguyễn đã đi phiêu bạt khắp nơi. Nhưng mới tháng trước, A Nguyễn vô tình gặp phải một người đạo pháp cao cường, người đó đã bắt A Nguyễn lại, hắn nói hắn có thể giúp A Nguyễn mau chóng tu thành Quỷ Tiên, A Nguyễn biết mình không phải là đối thủ của hắn, không còn cách nào khác hơn là đành phải quy phục hắn. Từ lúc dùng cách này A Nguyễn đã câu được hồn phách của 2 Thuần Âm Xử Nữ, nàng hôm nay là người thứ 3, không nghĩ tới là có thể gặp lại ân nhân, A Nguyễn thật sự là tội nghiệp mà..."

Bạch Thường nhíu mày nói :"Này! Bây giờ câu hồn phách người khác mà còn phải vất vả như vậy sao?"

A Nguyễn đáp :"Vốn dĩ là không cần phải rắc rối như vậy, nhưng câu mỗi hồn phách không là chưa đủ, người kia còn bắt A Nguyễn phải mang được cả thân xác về nữa. Bởi vì người kia nói, gần đây trong thành phố có rất nhiều cao nhân đang tụ tập lại, cho nên làm việc gì cũng hết sức cẩn thận, tốt nhất là giả làm quỷ rước dâu thì mới che mắt được thiên hạ."

Lời nàng nói cũng đúng, bởi vì khi cao nhân gặp phải quỷ rước dâu cũng sẽ không suy nghĩ hay nghi ngờ gì cả.

"Vậy người kia là ai, cô cứ nói đi, tôi sẽ không trách cô nữa."

"Người kia là ai... A Nguyễn cũng không biết nữa, bởi vì người kia lúc nào cũng mặc 1 cái áo choàng đen che kín cả khuôn mặt, cả người tràn ngập quỷ khí, nhưng có một lần A Nguyễn nghe được người kia nhắc đến 2 chữ Âm Sơn."

"Âm Sơn... Âm Sơn môn, là Âm Thập Cửu sao?"

Bạch Thường lập tức nhớ ngay tới bộ dáng của Âm Thập Cửu, không phải lão cũng áo choàng kín người, tràn ngập quỷ khí hay sao?

Không nghĩ tới mọi chuyện lại là do người này âm thầm giở trò, thực sự là thương thiên hại lý mà, đúng là chú có thể nhịn thím thì không thể nhẫn mà!

Nhưng lão lấy hồn phách của Thuần Âm Xử Nữ để làm gì chứ?

"Nghe nói hình như người kia đang làm việc cho một người nào đó, nhiệm vụ là đi thu thập hồn phách của Thuần Âm Xử Nữ để luyện chế một vị thuốc."

Nghe A Nguyễn nói ra mấu chốt của vấn đề, Bạch Thường gật đầu tiếp tục hỏi :"Vậy lão có nói là cần bao nhiêu hồn phách của Thuần Âm Xử Nữ không?"

"Cũng không nhiều lắm, tổng cộng là cần 9 cái. Nhưng A Nguyễn đã tìm cả 1 tháng trời rồi, những người có thân thể Thuần Âm thì rất nhiều, có điều ... nếu xét về độ trinh trắng thì mới chỉ tìm được 3 người thôi..."

Khương San ở bên nghe mà run sợ, cả người không ngừng run rẩy.

Bạch Thường nhìn nàng, lòng thầm nghĩ :"Nếu bắt buộc phải đi kiếm một cô gái vừa xinh đẹp vừa trong trắng như Khương San thì haizzz ... đúng là khó thật."

Nhưng mà nữ bây giờ hiếm tới vậy sao?

"Được rồi, lão đang ở đâu, nói cho tôi biết." Bạch Thường vừa nói vừa xắn tay áo lên.

"Cái này ... Thật ra thì mỗi lần A Nguyễn gặp người kia đều là ở bãi tha ma Tây Sơn."

Bạch Thường gật đầu, bãi tha ma Tây Sơn sao? Chỉ cần biết nơi lão đang trốn là tốt rồi.

Âm Thập Cửu, để xem lão còn chạy đường nào!!

Thật ra thì Bạch Thường cũng không dám chắc là mình có thể đối phó được với Âm Thập Cửu, bởi vì mỗi một môn phái trong Âm Dương Bát Môn đều có sở trường riêng cả, nhìn Bạch gia mở tiệm cơm nhỏ sống qua ngày nhưng thật chất đây chỉ là cái nghề phụ để che mắt thiên hạ thôi, đâu ai biết được trăm năm trước Bạch gia đã từng kiêu hãnh như thế nào, tất cả đều là nhờ vị Bạch Lão Thái gia kia đã truyền lại những món đồ chơi hết sức là bá đạo, nhờ vậy mà Bạch gia mới có thể sống sót qua đợt vây công của mấy đại môn phái.

Nhưng sau trận chiến đẫm máu ngày đó, Bạch Lão Thái Gia đã cố ý để cho Bạch gia từ từ quy ẩn giang hồ, chỉ truyền lại công thức nấu ăn cho đến tận bây giờ, cho nên Bạch Thường ngoại trừ làm đồ ăn ra thì tất cả những gì liên quan tới Âm Dương Đạo Thuật hắn biết cũng không nhiều.

Nhưng cái lão Âm Thập Cửu kia chẳng những biết pháp thuật mà còn biết cả Triệu Hoán Thuật, Bạch Thường so với lão thì quả thật là giống như 1 người chơi nghiệp dư đang đối đầu với 1 phù thủy da đen cường đại vậy.

Bạch Thường biết giữa mình và lão bây giờ đã kết thâm cừu đại hận, coi như mình không đi tìm lão thì sớm muộn cũng có một ngày lão cũng sẽ tìm tới mình mà báo thù.

Vậy thay vì ngồi chờ chết, không bằng thừa dịp bây giờ mình với Mã Dao Quang liên thủ với nhau tiêu diệt mối họa ngầm này.

"A lô A lô, họ Bạch kia, các người đã bàn tán xong chưa? Mấy thứ cản đường kia tôi đã tiêu diệt hết rồi, bây giờ chúng ta đánh nhau đi!"

Hà Vũ Thần đứng nghe 2 người nói chuyện mà trong lòng vô cùng sốt ruột, tiếp tục hối thúc Bạch Thường chiến đấu với nàng.

"Pleaseeeee! Cô không thấy là chúng tôi đang bàn chuyện quan trọng hay sao, quyết đấu cái con khỉ á!" Bạch Thường tức giận nói.

"Này! Nếu như anh không dám quyết đấu vậy thì anh cứ nhận thua đại đi, rồi nhường cái vị trí thứ 6 của Âm Dương Bát Môn cho tôi."

"Này này ... Cô thèm vị trí chưởng môn đến mức hóa điên rồi à, cô phí nhiều sức lực vậy làm gì, sao cô không đi tìm cái môn phái đứng thứ 8 mà khiêu chiến á, không phải sư phụ của cô nói chỉ cần thay đổi thứ hạng là được hay sao, lão cũng đâu có nói là đi lên hay đi xuống đâu mà cô lo."

"Xùy xùy .... Trát Thải Môn ngàn năm truyền thừa, lịch sử lâu đời, làm sao có thể suy bại đến tận đáy như vậy được chứ, chưa kể cái môn phái thứ 8 cái gì mà Không Môn gì đó không biết đã bỏ chạy đi đâu rồi. Mà thôi bớt nói nhảm! Hôm nay anh có thích cũng phải quyết đấu, mà không thích cũng phải quyết đấu!"

Bạch Thường trên trán đổ đầy mồ hôi, lòng thầm nghĩ :"Cô em này đúng thật là trâu bò mà, trong đầu lúc nào cũng chỉ biết quyết đấu, quyết đấu cái con mẹ nhà cô đó?".

Bỗng Bạch Thường nảy ra 1 ý tưởng, nhướng mày nói.

"Được rồi, nếu như cô thích quyết đấu như vậy thì tôi sẽ thành toàn cho cô, nói đi, cô thích đấu văn hay đấu võ?"

"Là .. là anh có ý gì?"

"Nếu như đấu văn thì chúng ta phải thể hiện bản lĩnh của mình, cô làm đồ cúng bằng giấy, còn tôi thì làm đồ ăn, sau đó chúng ta tìm 1 người đức cao vọng trọng phán xét thắng bại. Còn nếu như cô muốn đấu võ thì chúng ta tìm 1 mục tiêu, xem ai có thể đánh cho hắn đái cả ra quần trước thì người đó chiến thắng."

Hà Vũ Thần gãi gãi đầu thắc mắc hỏi :"Không đúng, đấu võ không phải là hai người chúng ta đánh nhau hay sao, tại sao lại phải đi đánh người khác?"

Bạch Thường hừ một tiếng nói :"Nói nhảm, Trát Thải Môn chỉ còn mình cô, Ngũ Tạng Môn cũng chỉ còn lại 1 mình tôi, nếu như 1 trong 2 chúng ta có chuyện gì thì chẳng khác nào là diệt môn. Chưa kể bây giờ cả 2 chúng ta đều không có con trai, vậy đến lúc đó ai sẽ thừa kế tổ nghiệp đây?"

"Nói bậy nói bạ, tôi lấy anh hồi nào mà có hay không có con trai... Nhưng mà anh nói cũng đúng, nếu như tôi đánh chết anh thì Ngũ Tạng Môn chắc chắn sẽ diệt môn, sư phụ tôi có nói, tha cho ai được thì nên tha, không nên quá cố chấp làm gì. Thôi được rồi! Anh nói mục tiêu đi, 2 chúng ta sẽ đánh ai?"

Bạch Thường mém chút nữa là cười ầm lên, cô em này quả nhiên là thật thà, nhưng Trát Thải Môn cũng mắc cười thật ... làm sao lại đi chọn 1 người ngốc nghếch như vậy làm truyền nhân cơ chứ?

"Rất đơn giản, hồi nãy cô cũng nghe chúng tôi nói chuyện rồi đó, mục tiêu chính là tên Âm Thập Cửu của Âm Sơn Môn xếp hạng thứ 5, bây giờ 2 chúng ta cùng đi đánh hắn, ai đánh gục hắn trước thì người đó có tư cách lên hạng thứ 5, cô thấy thế nào?"

"Không được không được, anh và hắn đều là người xấu, lỡ như lúc đó anh giở trò thì tôi biết phải làm sao?"

"Vậy thì... Cho dù bất kỳ ai đánh gục được hắn thì hạng thứ 5 vẫn là của cô, được chưa?"

Bạch Thường nghiêm trang nói, Hà Vũ Thần nghiêng đầu suy nghĩ, vỗ tay nói :"Cái này còn tạm được, thôi cứ quyết định như vậy đi."

Thật ra nàng cũng âm thầm tính toán trong đầu rồi, Trát Thải Môn hiện đang đứng thứ 7, cho dù có đánh bại Bạch Thường đi chăng nữa cũng chỉ lên được thứ 6.

Nhưng nếu bây giờ có thể liên thủ đánh bại tên Âm Thập Cửu kia, thì cả 2 đều có thể lên cấp, đến lúc đó Âm Thập Cửu sẽ rớt xuống thứ 7, Trát Thải Môn thì thăng lên thứ 5, còn Bạch Thường cho dù có lăn bò ăn vạ thì vẫn là thứ 6, ừ .. đúng rồi đúng rồi, cái này quả thật là quá có lợi cho mình mà.

Hà Vũ Thần nghĩ tới đây đã cười híp cả mắt, giống như 1 tiểu hồ ly vừa mới bắt được gà con vậy.

"Một lời đã định?"

"Đúng! Một lời đã định!"

2 người đập tay giao ước.

"Ân nhân, còn cô gái kia phải làm sao bây giờ?" A Nguyễn chỉ chỉ Khương San, nói :"Lần này không thể bắt được nàng, người kia nhất định sẽ còn quay lại, thuộc hạ của hắn cũng không phải chỉ có 1 mình A Nguyễn. Hơn nữa, hơn nữa..."

A Nguyễn bỗng nhiên quỳ xuống khóc không ra tiếng :"Người kia đã hạ Quỷ Cổ lên A Nguyễn, nếu như A Nguyễn không nghe lời, không mang Thuần Âm Xử Nữ về cho hắn thì sẽ phải chịu trừng phạt rất đáng sợ, thậm chí là hồn phi phách tán... Van xin ân nhân hãy cứu A Nguyễn."

"Nếu cô đã nói như vậy thì..."

Bạch Thường ánh mắt xoay động nhìn về phía Hà Vũ Thần, quan sát nàng từ trên xuống dưới mấy lần, nở 1 nụ cười nguy hiểm.

"Này này này ... ngươi ... ngươi muốn làm cái gì vậy?" Hà Vũ Thần theo bản năng che ngực lại, lui về phía sau hai bước.

"Hí hí, không có gì, tôi chỉ muốn hỏi cô một chút... Cái đó .. à không .. cô đó, có phải cô vẫn còn là một Xử Nữ đúng không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC