CCBT 151-200

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 151: Cô cảnh sát xinh đẹp

Dịch: Tepga

Nguồn: Sưu Tầm

Sở Phàm ôm Trầm Mộng Lâm chậm rãi đi ra ngoài quán bar. Mọi người trong quán thấy Sở Phàm đi ra, một lúc sau cũng lục tục theo chân đi ra khỏi quán bar Lam Điều.

Lâm Phi Dật không đi ra. Gã đi tới gian phòng mà Sở Phàm kéo Lâm Phong vào. Vì vẫn chưa thấy anh họ mình đi ra nên gã phải đi vào xem tình hình anh họ mình rốt cuộc thế nào rồi.

Sở Phàm vừa mới ôm Trầm Mộng Lâm đi ra khỏi quán bar thì phía trước vang lên tiếng còi rú của xe cảnh sát. Một lúc sau, ba cái xe cảnh sát chạy đến, mở cửa ra, tạo thành hình chắn ngang toàn bộ con đường trước mặt Sở Phàm. Sau đó, mười mấy cảnh sát mặc đồng phục lục tục từ trong xe đi xuống.

-Đều dừng lại hết cho tôi! Không được nhúc nhích!

Một sĩ quan cảnh sát to lớn vạm vỡ lớn tiếng quát với cả đám nam thanh nữ tú đang chạy nháo nhác trước cửa quán bar.

Sở Phàm dừng chân lại, nhưng thần sắc vẫn rất bình tĩnh.

-Sở đại ca, cảnh sát tới đây rồi. Liệu họ có bắt anh không? Nhị tiểu thứ kéo áo Sở Phàm, khẽ hỏi.

-Dù sao vẫn phải có một, hai người bị bắt đi thẩm vấn, tôi chính là một trong số đó. Hơn nữa, tôi sớm đã định đến sở cảnh sát ngồi rồi.

Sở Phàm cười nhạt, nói.

-Hả? Anh điên à? Không có việc gì làm hay sao lại định đến sở cảnh sát mà ngồi làm gì chứ?

Tô Phỉ mở to hai mắt, tức giận nói.

-Chuyện này cô không hiểu đâu.

Sở Phàm nói rồi cười một cách khó hiểu, đồng thời hắn xịt mũi hít nhẹ một cái, cảm thấy có luồng hương thơm phảng phất, trong lòng thầm nghĩ, "Hình như là có mỹ nhân sấp xuất hiện". Vừa nghĩ đến đó thì một cô cảnh sát đã xuất hiện từ phía sau lưng của anh chàng sĩ quan to cao vạm vỡ kia. Cô đi một đôi bốt cảnh phục bóng loáng, bộ đồng phục có mặc trên người được cắt may vừa vặn, cân đối đến từng chi tiết, làm tôn lên những đường cong hoàn hảo của cô. Mặc dù nói là cảnh phục rộng thùng thình, nhưng hai bầu vú của cô nàng cứ như muốn phá tan cả quần áo mà vượt ra vậy. Bầu ngực sung mãn đầy sức sống, đôi chân thon dài với đường cong mê người. Không nghi ngờ gì, đây rõ ràng là một cô cảnh sát vô cùng khêu gợi.

Lúc này Sở Phàm mới nhìn tới gương mặt của cô cảnh sát này. Mặc dù đội một cái mũ cảnh phục nhưng cũng không thể che giấu được vẻ đẹp mỹ miều đáng kinh ngạc của cô. Trên khuôn mặt trắng ngần trong suốt như ngọc thạch lại có một vẻ lạnh lùng, nghiêm nghị. Một đôi mắt mùa thu linh hoạt, sắc bén, nhìn qua rõ ràng là một nữ cảnh sát rất lạnh lùng.

-Quán bar xảy ra ẩu đả có phải không?

Đôi mát lạnh như băng của cô cảnh sát xinh đẹp nhìn thẳng vào Sở Phàm, lạnh lùng hỏi.

-Đúng!

Sở Phàm trả lời rất ngắn gọn.

-Hai bên đánh nhau là ai?

Cô cảnh sát xinh đẹp dường như có phần không ngờ được rằng Sở Phàm lại trả lời thẳng thắn, rõ ràng như thế.

-Tôi là một bên. Con trai của Cục trưởng Cục Tài chính là Lâm Phong trước đó đã bố trí người trong quán bar muốn hại tôi. Tuy nhiên cuối cùng lại bị tôi đuổi đánh. Lâm Phong cũng chỉ bị ngất đi thôi.

Sở Phàm dửng dưng nói.

Nữ cảnh sát xinh đẹp nghe vậy thì hừ lạnh một tiếng, hình như không mấy tin tưởng vào lời nói của Sở Phàm. Nhưng anh chàng sĩ quan cao to lực lưỡng kia thì sớm đã nhếch mép cười. Bởi vì đương nhiên là anh ta biết rõ Lâm Phong - quý tử của Cục trưởng Cục Tài chính Lâm Vĩ. Chỉ có điều anh ta chưa từng nghe nói là Lâm Phong muốn hại một người mà ngược lại lại bị người ta hại lại. Cho nên anh ta đương nhiên là nhếch mép cười nhạt rồi. Trong thâm tâm, anh ta không tin những gì Sở Phàm nói.

Hơn nữa, hành động của Sở Phàm cũng khá là kỳ quặc. Làm gì có ai đánh người xong rồi lúc sau lại nói lại trước mặt cảnh sát??? Người ta còn sợ chuồn đi không kịp, thằng ranh này lại còn ở đây mà khoe khoang khoác lác được. Cái gì mà đánh cho Lâm Phong hôn mê? Rõ thật là tức cười.

Gương mặt cô sĩ quan xinh đẹp thì vẫn lạnh lùng như cũ. Cô nhìn Sở Phàm đang ôm Trầm Mộng Lâm trong lòng, hỏi:

-Cô ấy làm sao vậy?

-Cô ấy bị Lâm Phong cho uống nước G. Bây giờ vẫn còn chưa tỉnh lại.

Sở Phàm nói.

Vẻ mặt cô cảnh sát hình như có chút thay đổi. Cô nhíu mày, hỏi:

-Anh nói là nước G ư?

-Đúng! Đó là lý do vì sao tôi phải chặt gãy hai cái chân chó của Lâm Phong.

Sở Phàm thú nhận một cách thẳng thắn, trình bày lại sự thật trước mặt người đẹp.

"Hừ", anh chàng sĩ quan cao to lực lưỡng kia thì hừ mũi một tiếng, quay sang nữ cảnh sát xinh đẹp bảo:

-Cảnh sát Lạc, đừng để ý đến thằng ranh này nữa. Tôi nghĩ chúng ta nên đi vào trong xem sao.

-Anh nói thế là có ý gì hả? Sở đại ca nói đều là sự thật hết còn gì. Bạn tôi bị cái thằng Lâm Phong mặt người dạ thú ấy hạ thuốc mê.

Nhị tiểu thư ngứa mắt với thái độ của anh chàng sĩ quan kia, lớn tiếng nói.

Taysĩ quan cảnh sát nghe vậy thì ngẩn cả người ra. Lúc này, một người cảnh sát khác đi ra từ trong quán bar, đến bên cạnh cô sĩ quan xinh đẹp, nói:

-Trong quán bar đúng là đã xảy ra ẩu đả. Trong quán có hơn mười người nằm trên mặt đất, phần lớn là xương tay, xương chân, xương ức đã bị đánh vỡ. Trong đó còn có một người bị đánh gãy cả hai đầu gối rồi.

-Hả?

Cô sĩ quan xinh đẹp nghe vậy thì nhìn nhìn Sở Phàm rồi dặn dò đồng nghiệp:

-Gọi xe cứu thương. Những người ở đây không được chạy trốn. Đem tất cả những kẻ tình nghi có tham gia vụ việc này về sở.

Lúc này Lâm Phi Dật chạy ra, gã nhìn thấy Sở Phàm thì giống như lên cơn điên, lao tới rống lên:

-Chính là hắn, là hắn đã đánh gãy hai chân anh họ của tôi. Hắn đã đánh anh tôi đến hôn mê rồi.

Mấy người cảnh sát tiến đến khống chế Lâm Phi Dật. Anh chàng sĩ quan kia hỏi:

-Anh là ai hả? Ai đã đánh gãy hai chân của anh họ anh?

Lâm Phi Dật chỉ Sở Phàm, phẫn nộ nói:

-Tôi là Lâm Phi Dật. Cha tôi là Chủ tịch Tập đoàn Lâm thị. Anh họ tôi chính là Lâm Phong. Là thằng ranh khốn nạn này đã đánh anh tôi đến mức hôn mê. Cũng là hắn đã đánh gãy hai chân của anh ấy. Bây giờ còn không biết sống chết thế nào nữa.

Yên tâm đi, hắn vẫn còn sống. Tao đã nói rồi, tao chỉ muốn hai cái chân của nó thôi, không hơn. Sở Phàm bình tĩnh nói.

Anh chàng cảnh sát kia vô cùng khiếp sợ. Trước kia Sở Phàm nói rõ đầu đuôi thì anh ta còn cứ cười thầm trong lòng mãi, bởi vì không thể tin được. Bây giờ thì ngay cả Lâm Phi Dật, quý tử của Chủ tịch Tập đoàn Lâm thị cũng đứng ra khẳng định như thế thì chắc chắn chuyện này không thể là giả được rồi. Nghĩ vậy, anh này nhìn về phía Sở Phàm. Ánh mắt như đang nói với Sở Phàm: "Mày chết chắc rồi, dám động đến Lâm gia!"

Vẻ mặt của cô cảnh sát xinh đẹp thì càng thêm sắc lạnh. Mặc dù nói cô rất lạnh lùng, nhưng con mắt rất đẹp, nhìn Sở Phàm nói:

-Xem ra những lời lúc trước của anh đều là nói thật. Vậy thì tốt rồi, các người đều phải theo tôi về sở cảnh sát hết.

-Không, cô nhầm rồi. Chiỉ có tôi theo cô về sở thôi. Còn các cô ấy đều không có liên quan gì tới việc này cả. Các cô ấy là người bị hại. đặc biệt là cô bé này bị Lâm Phong cho uống nước G. Lâm Phong chỉ đánh nhau với một mình tôi thôi.

Sở Phàm nói.

-Không, Sở đại ca, tôi với anh cùng tới sở cảnh sát.

Gương mặt xinh đẹp thanh thuần của nhị tiểu thư đỏ lên, cô lớn tiếng nói.

-Tôi cũng đi. Tôi sẽ làm chứng cho Sở đại ca.

Tô Phỉ cũng nói.

Sở Phàm cười cười, bảo:

-Các cô đi làm gì? Tôi không phạm tội, đi làm chứng cái gì chứ. Các cô đưa Tiểu Lâm về nghỉ ngơi cho khỏe đi. Tiểu Lâm ngủ thẳng một mạch sang ngày mai là sẽ khỏe lại. Tôi đã gọi điện cho đại tiểu thư, cô ấy sẽ tới đây đưa các cô về nhanh thôi.

-Sở, Sở đại ca...

Nhị tiểu thư nghẹn ngào, đôi mắt đỏ lên. Nàng nhận thấy Sở Phàm đối xử với nàng thực là quá tốt. Chuyện gì cần có người gánh vác trên vai thì đều không để cho nàng phải mạo hiểm một chút nào.

-Có bé ngốc này, tôi bảo cô cười lên cái xem nào.

Sở Phàm dịu dàng cười nói.

-Tôi không cười, tôi không cười, hừ.

Nhị tiểu thư nghẹn ngào nũng nịu nói.

Tô Phỉ cũng gắt gao nắm chặt lấy áo Sở Phàm, dán mặt vào lưng hắn. Giờ phút này, cô không muốn rời hắn ra tí nào, chỉ muốn lấy thân mình ra chịu đựng thay cho hắn thôi.

Đúng lúc này, một chiếc BMW mui trần cao cấp màu xanh bảo thạch chạy tới. Chiếc BMW dừng lại, hai người phụ nữ cao quýxinh đẹp bước xuống xe. Một người trưởng thành quyến rũ, chính là dì Mi, một người tao nhã tuyệt vời, chính là đại tiểu thư. Nhưng tay cảnh sát bên cạnh lại cản đường hai người lại.

Sở Phàm thấy vậy, lớn tiếng nói:

-Để cho họ qua đây đi. Họ đến đón mấy cô em này đấy.

Nữ sĩ quan xinh đẹp nghe thế thì nhìn qua tay cảnh sát kia, gật đầu. Thế là đại tiểu thư và dì Mi chạy tới. Đại tiểu thư nhìn thấy Trầm Mộng Lâm đang hôn mê thì hỏi gấp:

-Sao lại thế này hả? Có chuyện gì xảy ra vậy? Cô ấy làm sao thế?

-Đại tiểu thư, không có gì đâu. Tiểu Lâm bị hôn mê bất tỉnh, trở về nghỉ ngơi một lúc là sẽ khỏe thôi.

Sở Phàm trấn an đại tiểu thư.

-Thế cảnh sát ở đây là sao? Xảy ra chuyện gì rồi?

-Không có gì đâu. Tôi vừa dạy bảo mấy thằng mất dạy ý mà. Đợi để về sở cảnh sát nói vài câu với họ là xong thôi mà.

Sở Phàm thản nhiên nói.

-Cảnh sát muốn đưa cậu về sở à?

Dì Mi thất thanh hỏi.

Sở Phàm nhìn vào đôi mắt gợi cảm quyến rũ của dì Mi, nói:

-Thì cũng phải về sở khai báo sự việc một chút chứ. Không sao đâu, các cô đưa Tiểu Lâm về nghỉ ngơi đi. Đại tiểu thư, dì Mi, hai người đưa nhị tiểu thư và các cô ấy về nghỉ đi. Không cần lo lắng cho tôi đâu.

Sở Phàm nói xong thì ôm Trầm Mộng Lâm đưa vào trong xe của đại tiểu thư. Quay lại nói:

-Các cô đi về đi nhé.

Rồi lại tiếp tục dỗ dành đẩy nhị tiểu thư với Tô Phỉ lên xe.

-Tiểu Sở, tôi đi với cậu đến sở cảnh sát.

Dì Mi nói.

Sở Phàm cười khổ một tiếng, bảo:

-Dì Mi, sở cảnh sát không phải là nơi người ta nói tới là tới được. Chuyện chẳng có gì, tôi đi được rồi, đừng để cô sĩ quan xinh đẹp kia phải chờ lâu.

Sở Phàm nói xong rồi đi tới trước mặt cô cảnh sát xinh đẹp, nói:

-Cảnh sát Lạc, đưa tôi đi thôi. Tôi sẽ khai báo thành khẩn. Đương nhiên, với điều kiện là cô thẩm vấn tôi.

-Anh biết tôi họ Lạc ư?

Cô cảnh sát ngạc nhiên hỏi.

-Tôi còn biết cô là bông hoa duy nhất trong sở cảnh sát nữa cơ. Đúng chưa?

Sở Phàm cười nhẹ, nói.

Nữ cảnh sát xinh đẹp không nói gì nữa. Có điều tâm hồn cô cũng có chút rung động. Cô lấy tay giữ hai tay Sở Phàm lại rồi đưa hắn ra xe cảnh sát. Lúc này, xe cứu thương đã tới, đưa những người bị thương trong quán bar lên xe, bao gồm cả Lâm Phong đã bị Sở Phàm đánh cho gãy cả hai chân.

Sau đó, cảnh sát đưa hơn mười nhân chứng tận mắt chứng kiến vụ việc về sở cảnh sát, muốn làm cho công tác điều tra được rõ ràng hơn. Vốn những vụ ẩu đả như thế này khống cần cảnh sát nhúng tay vào, nhưng hôm nay thì lại có chút không bình thường. Thứ nhất là. quý tử của Cục trưởng Cục Tài chính bị đánh cho gãy cả hai chân. Hơn nữa, trên mặt có nhiều chỗ thương tích, lưỡi bị bỏng nặng. Thứ hai, cảnh sát ra lệnh bắt đã lâu nhưng không ngờ tên Thanh Phong kia bao nhiêu lần trốn thoát được mà giờ lại rõ ràng bị đánh cho bất tỉnh nhân sự trong quán bar. Thật sự là chuyện này đã tạo điều kiện cho cảnh sát vô tình lập được công lớn mà không hề tốn tí sức lực nào.

Lâm Phong là ai chứ? Bối cảnh như thế nào? Những cảnh sát này đều biết hết, nhưng hôm nay gã lại bị đánh gãy cả hai chân, việc này tất nhiên là không thể coi như không quan trọng được rồi.

Đại tiểu thư thấy Sở Phàm bị đưa vào trong xe cảnh sát thì trong lòng cũng căng thẳng, lại có cả cảm giác đau lòng. Nàng khẽ hỏi:

-Dì Mi, Tiểu Sở... sẽ không sao chứ?

-Chúng ta cứ đưa mấy đứa Tiểu Vân trở về cái đã, về rồi nghe Tiểu Vân nói rõ đầu đuôi sự việc đêm nay rồi mới biết được là Sở Phàm có sao hay không.

Dì Mi trầm giọng bảo.

Đại tiểu thư suy nghĩ một chút, rồi gật đầu đồng ý, cùng dì Mi lên xe, chạy về biệt thự Lam Hải.

Chương 152: Cuộc thẩm vấn của cô cảnh sát xinh đẹp

Dịch: Vích

Nguồn: Sưu Tầm

Sở Phàm bị cô cảnh sát xinh đẹp mà lạnh lùng kia đưa lên xe cảnh sát tới đồn công an.

Trên đường đi, Sở Phàm thấy chức vụ của cô nàng này hình như cũng không nhỏ, cô lẽ cũng có vai vế trong tổng cục, nhưng cái kiểu làm ra vẻ lạnh lùng của cô lúc này khiến Sở Phàm cảm thấy không được tự nhiên cho lắm. Dù sao thì hắn vẫn nghĩ rằng mỹ nữ thì không nên tỏ vẻ lạnh lùng, mỹ nữ thì nên tươi cười, nên tạo thêm vẻ xinh đẹp ấm áp cho thế giới này, đấy mới là trách nhiệm của những người đẹp. Chứ nếu không làm được như thế thì đi làm một cô nàng xấu xí đi. Người ta sẽ không thèm quan tâm đến thái độ của một người xấu xí làm gì cả.

Sở Phàm rất ngứa ngáy muốn cải tạo lại vẻ mặt của cô cảnh sát xinh đẹp này. Nhưng ngay lập tức hắn tự nhận ra được rằng lúc này hắn là kẻ đang bị tình nghi, còn đối phương là cảnh sát, làm như vậy hình như có chút khiếm nhã. Lại nghĩ, hay là thôi đi, phụ nữ thế này cũng chẳng có mấy người. Một cô gái học cảnh sát, lại có thể đạt đến vị trí này thì ít nhất cũng có bản lĩnh đáng kể đấy.

Sở Phàm lại nghĩ đến Lâm Phong. Hai chân của gã đã bị hắn đánh gẫy, mặt, mồm, lưỡi đều bị thương. Thực ra việc này có thể là lớn. cũng có thể là nhỏ. Nói lớn là cũng đủ để chấn động cả thủ đô. Mà nói nhỏ thì Sở Phàm sẽ có thể được thả ra ngay với một lời tuyên bố vô tội.

Đối với việc đánh gãy hai cái chân chó của Lâm Phong, Sở Phàm cảm thấy vẫn còn chưa đủ. Thực ra, cũng vài lần hắn muốn một đao chém chết Lâm Phong đi luôn, nhưng cuối cùng vẫn phải nhẫn nhịn, kiềm chế. Bởi vì hắn không thể giết Lâm Phong trong quán bar được, không thể lấy mạng gã trước mặt bao nhiêu người được. Bằng không thì với thế lực của nhà họ Lâm, hắn cũng khó thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật, cho dù là Kỷ Thiên Vũ có ra mặt cũng chẳng cứu vãn được gì.

Sở Phàm nếu đã muốn giết gã thì chắc chắn sẽ không bỏ qua cho gã. Hắn đang đợi. Cái hẳn cần chính là một cơ hội, một cơ hội hợp lý không chê vào đâu được. Một khi cơ hội tới, hắn sẽ giải quyết Lâm Phong ngay. Hơn nữa, sẽ không để sót lại chút dấu vết gì để cho người nhà Lâm Phong không biết được là ai đã gây ra. Mà cho dù có nghi ngờ hắn đi chăng nữa thì cũng không có chút chứng cớ nào trong tay, chỉ biết lo lắng đến phát điên lên rồi đành bó tay chấp nhận thôi. Làm như thế, chẳng những là tự mình có thể thoát thân được, mà còn không làm liên lụy đến người thân bên cạnh mình, đặc biệt là đại tiểu thư và nhị tiểu thư. Cho nên Sở Phàm cũng chả sốt ruột gì. Hắn tin là rồi cơ hội cũng sẽ tới thôi.

Sở Phàm còn đang nghĩ ngợi thì xe cảnh sát đã dừng lại. Hai người sĩ quan hai bên, áp giải hắn vào trong phòng thẩm vấn của sở cảnh sát.

Sở Phàm lần đầu tiên tới sở cảnh sát, cũng là lần đầu tiên ngồi trong phòng thẩm vấn chờ xét hỏi, nhưng nhìn hắn thì chẳng có vẻ gì là lo lắng cả. Ngược lại, lại cứ thản nhiên như ruồi, thần sắc không biến đổi. Cứ như là sở cảnh sát là nhà riêng của hắn vậy.

Lúc này, cánh cửa phòng thẩm vấn 'loẹt quẹt' mở ra, cô cảnh sát xinh đẹp nhưng lạnh lùng cầm một tập tài liệu đi tới. Một phần tài liệu trong số đó vừa được chuyển đến tay cô. Cô xem qua thấy trên đó viết rõ ràng về những người bị thương trong vụ ẩu đả ở quán bar Lam Điều, mười hai người đều bị trọng thương với các mức độ khác nhau. Vài người bị gãy xương ngực và xương sườn, đây đương nhiên là kiệt tác của Kim Cương rồi. Trong đó có hai nhân vật quan trọng nhất là Thanh Long và Lâm Phong. Thanh Long bị thương nặng ở mặt và não, đang trong trạng thái hôn mê bất tỉnh. Còn Lâm Phong thì hai chân bị ngoại lực cứng rắn đập vào làm gãy, trên mặt cũng bị thương, cũng đang hôn mê bất tỉnh.

-Anh được lắm. Một người mà đánh bại được cả mười hai người. Mỗi người một mức độ thương tích khác nhau. Đây đúng là một tay anh gây nên thôi sao?

Cô sĩ quan xinh đẹp vừa hỏi vừa vứt xoẹt tập tài liệu lên mặt bàn.

-Đúng, là do một mình tôi gây ra. Điều này chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả. Trong khi ẩu đả, cái người ta sợ nhất chính là trạng thái không quản sống chết như của kẻ điên và sự xuống tay tàn bạo độc ác của những kẻ máu lạnh. Rất không may là cả hai điểm này tôi đều có. Cho nên tôi đã xông vào đánh điên cuồng mà không quan tâm việc bọn họ sống chết ra sao, đúng là đã đánh bại tất cả bọn họ.

Sở Phàm nói.

Cô cảnh sát xinh đẹp bật cười nhẹ, bởi vì sau khi kiểm tra thân thế thì cô đã biết được rằng trong số mười hai người bị thương lần này, trừ Lâm Phong ra thì mười một người kia đều là những nhân vật trong giới hắc đạo, không coi cái chết ra gì. Đặc biệt là Thanh Long, đã bị cảnh sát truy nã từ lâu. Những người này đều là nhân vật có bản lĩnh, sẽ không chỉ vì sự liều lĩnh và xuống tay tàn bạo của kẻ thù mà lo ngại, bởi vì bản thân họ cũng đâu có sợ chết, mỗi lúc phối hợp tác chiến thì lại càng không sợ chết hơn bất cứ ai. Cho nên cô nàng sĩ quan cảnh sát xinh đẹp không mấy tin tưởng vào lời nói của Sở Phàm.

-Anh cho là tôi sẽ tin anh sao? Khai ra đồng bọn của anh, mau đi.

Nữ cảnh sát xinh đẹp nói.

-Tôi cũng muốn khai đấy, nhưng thực sự là chẳng có ai để mà khai cả. Dù sao thì cô cũng không mong muốn tôi tùy tiện kéo vài người đến làm rộn chỗ này chứ? Mà đến sở cảnh sát thì cũng có phải là chuyện vẻ vang

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net