Chapter VI: Cũng không hẳn là ngây thơ (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


A'n: trời ơi thứ lỗi cho sự lười biếng của mình nhé ;;v;; cứ hứa hẹn mãi mà giờ mới chịu trồi lên up tiếp TvT 


Jin nói và ra hiệu cho người kia đi theo mình đến dãy hành lang trống ngăn cách giữa văn phòng của ông chủ và nhà bếp.

"Này đừng có mà đi theo tôi nữa. Nó làm tôi phân tâm lắm, tôi có cả tá chuyện để làm và-"

Jin nói thật nhanh cho đến khi bị taehyung cắt ngang.

"Ồ, vậy là em làm anh phân tâm sao? Như thế nào cơ?"

Jin nhìn Taehyung, bắt gặp ánh mắt xảo quyệt cùng nụ cười nửa miệng liền rùng mình.

Sao ở đây lại dùng đèn mờ thế? Và tại sao cậu ta đột nhiên đẹp trai dữ vậy?

Jin lại phân tam, chết tiệt.

"C-cậu... cậu làm tôi khó chịu bởi kiểu nói chuyện đó và..."\

Chẳng để người lớn hơn có cơ nọi hoàn thành câu nói, Taehyung dí sát mặt lại gần đối phương đến nỗi Jin thề rằng có thể ngửi được mùi nước hoa nhàn nhạt của cậu.

""Và nó làm anh lo lắng sao?"

"Ừ. KHÔNG! Ý tôi là không, không đời nào! Chỉ là sự hiện diện của cậu.."

"Khiến anh bối rối?"

Mẹ kiếp, chừng nào cậu ta mới để anh nói cho tròn câu đây.

Jin muốn hét lớn, nhưng đột nhiên im bặt khi cảm nhận lưng mình đã cham vào bức tường phía sau còn Taehyung thì cứ cố rút ngắn khoảng cách giữa họ. Cậu ta thậm chí còn chống tay lên tường để bẫy anh lại, mắt dán chặt vào anh. Điều này làm Jin sợ đến chẳng dám thở, Taehyung cứ bá đạo tiến mặt lại gần, đến khi môi cả hai suýt chạm vào nhau thì cậu nghiêng mặt sang tai trái của anh.

"Thở đi."

Điều này như một cú tát để gọi Jin trở trở về thực tế. Má anh nóng bừng lên, đặc biệt khi Taehyung lùi người lại và nhếch môi cười khêu gợi.

Mẹ nó, Kim Seokjin sao mày lại có thể để gã ta đùa với mày như món đồ chơi vậy!

Trước khi xổ vào mặt Taehyung vì tội đã bỡn cợt với trái tim nhỏ bé của mình, Jin lại được một phen đau tim khi cánh cửa phòng ông chủ được mở ra bất ngờ.

"Chuyện gì đang diễn ra vậy?"

Cái nhăn mày của lão lập tức biến mất khi nhìn thấy Taehyung, miệng thì nở thành một nụ cười đầy hân hoan.

"Ôi Taehyung! Ngọn gió nào đã cuốn cậu đến đây?"

Taehyung cười.

"Thật mừng khi gặp lại ông, Yoo. Thật ra là sáng nay tôi có gặp chút rắc rối nhỏ. Ai đó đã cướp ví của tôi, có thẻ tín dụng cả tiền mặt trong đó nữa, may mắn là anh bạn đáng yêu này đã chạy theo tên cướp và trả lại tôi chiếc ví ấy. Giờ tôi đến để cảm ơn cậu ấy đây."

Cả Jin và ông Yoo đều chớp mắt nhìn Taehyung. Chúa ơi, cái cớ gì mà vớ vẩn và phi thực tế như vậy, chỉ có kẻ ngốc mới ti-

"Ơn trời là cậu vẫn ổn Taehyung! Seokjin sao lại không bảo tôi chuyện đã xảy ra thế?"

Jin sốc đến nỗi phải há lớn miệng để hít lấy không khí.

"T-thật ra tôi không..."

"Cậu ấy khiêm tốn quá chừng phải không, thậm chí còn không để tôi đãi một bữa cà phê để trả ơn nữa."

Taehyung cướp lời với nụ cười rộng đến mang tai, Jin không hiểu gì cả, cậu ta đang khiến mọi chuyện trở nên tệ hơn.

"Seokjin, lẽ ra cậu nên báo với tôi chứ, nếu thế tôi đã không mắng cậu nhiều như thế. Hôm nay cho cậu nghỉ một ngày để đi cùng Taehyung đó, ngày mai gặp lại!"

Yoo nói sau đó trở về văn phòng.

Taehyung nắm lấy cằm Jin bằng ngón cái cùng ngón trỏ, kéo mặt anh sang đối diện mình và cười thõa mãn.

"Vậy là em đã xin lỗi vì khiến anh phân tâm rồi nhé, giờ thì tận hưởng tự do của mình đi. Phải rồi, tối nay em sẽ sang nhà anh để chăm Clawhauser đấy nhé."

*Clawhauser: con báo béo béo trong zootopia.

"Ai cơ?"

Jin hỏi, vẫn chưa tiếp thu được chuyện gì đang diễn ra.

"Con mèo của em, chúng ta đã thỏa thuận rồi nhớ chứ, anh chăm sóc nó và em không kiện anh tôi gây hại thân thể mình."

"Cậu đặt tên theo nhân vật trong Zootopia à?"

Jin hỏi với giọng điệu không-thể-tin-được. Trời, bộ cậu ta là mấy nhóc năm tuổi hay gì.

"Ồ người đang hỏi câu đó là chủ nhân của cái tên công chúa Peach ư?"

Taehyung cố gắng tỏ ra bình thản, gạt bỏ sự xấu hổ và bạo biện cho chính mình.


.


Sau khoảng mười phút đồng hồ, Seokjin chợt nhới ra mình có hẳn một ngày nghỉ phép, vậy nên anh tạm biệt Jungkook và rời khỏi cửa tiệm. Đi dạo khắp mọi nẻo đường, mua những thứ bắt mắt, tự thưởng một li starbuck cho những uất ức của hôm nay, anh tận hưởng sự xinh đẹp của Seoul trước khi trở về nhà.

Đồng hồ vừa điểm chin giờ tối là lúc tiếng gõ cửa vang vọng, khỏi cần động não Jin cũng biết đó là ai, mặc dù rất muốn nhưng anh vẫn chống đối lại việc cầm theo bình xịt hơi cay đến trước cửa. Mất một giây để trái tim Seokjin tan chảy hoàn toàn khi thấy Taehyung cưng nựng đầu mũi phấn nộn của 'công chúa Peach' trên vai cậu ta.

Chúa ơi mình điên rồi, sao lại thấy cậu ta đáng yêu thế chứ!

"Tự nhiên vào đi, tôi lấy đồ một chút."

Anh nói sau đó lấy những vật dụng vừa mua ban nãy ra khỏi túi nhựa.

"Ngày hôm nay của anh thế nào?"

Taehyung khách sáo hỏi trong khi đóng cửa.

"Ờ thì... Tuyệt, thật sự khá là vui. Có có tin không, có một cửa hàng cà phê cú mèo ở Seoul đấy!"

Jin đối mặt với Taehyung, mắt anh sáng ngời lấp lánh làm chàng trai trẻ hơn bật cười.

"Tin chứ, có một người bạn đã kể cho em nghe về nó rồi."

"Tuyệt lắm đúng chứ. Chúa ơi cậu không biết đâu tôi rất là phấn khích..."

Jin tiếp tục liến thoắng trong khi tay lấy những vật dụng ra khỏi túi, hoàn toàn không để ý đến Taehyung đang mỉm cười phía sau vì sự đáng yêu của mình. Rồi quả cà chua trong túi giấy đột nhiên rơi xuống đất phá vỡ bầu không khí bình yên khiến Jin phải cúi người xuống để nhặt nó.

"Em nghĩ rằng anh là một fan bự của Mario nhỉ?"

Taehyung hỏi bằng tông giọng trầm khiến Jin quay ngoắt ra phía sau, bắt gặp đôi mắt đục ngầu đang nhìn mình chằm chằm.

"Ừ, phải, sao cậu biết?"

Jin hỏi, cảm thấy bụng mình nhộn nhạo như hệt khi bị gã hàng xóm tóc đỏ thô bạo đẩy vào tường ban trưa.

"Quần lót của anh có hình Mario."

Taehyung trả lời, và bầu không khí ngưng hẳn đến khi Jin nhận ra mình chưa thay quần áo, phải rồi, là chiếc quần hổng một lỗ ở mông đấy. Chúa ơi Taehyung thấy rồi sao... Tai Jin bất giác đỏ lên.

"Nói em nghe nào, đây là cách anh dùng để quyến rũ đàn ông sao? Mời họ vào nhà, vờ như vô tình nhặt đồ để khoe quần lót. Anh đâu ngây thơ như em vẫn nghĩ, phải chứ?"

Taehyung thở nặng nhọc, gằn giọng trong khi chậm rãi thu hẹp khoảng cách giữa hai người. Điều này khiến Jin bối rối đến mức phát điên, anh muốn phủ nhận nó ngay lập tức nhưng thi thoảng, đùa với lửa làm anh cảm thấy kích thích. Vậy nên thay vì trốn tránh, Jin nhìn thẳng vào đôi mắt của người đối diện và nói bằng giọng bình thản.

"Bị cậu đoán trúng mất rồi. Bấy lâu nay tôi luôn mơ tưởng về cậu, về việc cậu sẽ bước vào căn hộ của tôi, còn tôi thì sẽ ưỡn cặp mông này ra đến khi nào cậu mất hết lí trí và lao vào bấu chặt lấy nó, cởi chiếc quần losy Mario của tôi xuống rồi chơi tôi thật mạnh bạo từ phía sau."

Anh nói trong khi vẽ những vòng tròn bằng đầu ngón tay lên ngực Taehyung, khiến cậu trai trẻ hít thở khó khăn hơn, khiên cậu ấy nuốt khan và run rẩy.

"J-Jin... em.."

Nhưng trước khi để chàng trai tóc đỏ hoàn thành câu nói, Jin đã tì người vào cơ thể rắn chắc trước mặt và thì thầm vào đôi tai người đối diện.

"Đó có phải những gì cậu mong tôi sẽ nói không?"

Anh cười thật rạng rỡ khi cảm nhận được cơ thể Taehyung đột nhiên đông cứng.

"Mơ đi, thằng biến thái!"

Anh hét toáng vào tai người nọ khiến cậu ta giật mình và lùi hẳn mấy bước về sau. Chưa kịp để đối phương ổn định tinh thần, Jin đã dùng hết sức lực để đẩy cậu ta ra khỏi cửa.

"Gặp lại vào sang mai nha, và cố gắng đừng mộng tinh về tôi."

Sau đó dập mạnh cửa, không quên kèm theo cái nháy mắt.

Taehyung vẫn chưa rời đi, cậu nhìn chằm chằm cánh cửa, vẫn chưa tiêu hóa được ngần ấy thông tin vừa xuất hiện trước mắt mình, mãi một lúc lâu sau cậu mới chớp mắt, nhìn xuống đũng quần đã nhô cao của mình.

"Em không chắc về chuyện mộng tinh được rồi."

Sau đó cậu trở về căn hộ của mình với nụ cười rộng đến mang tai khiến Chanyeol đang ngồi trên ghế sofa phải hết hồn.

"Cậu cười gì thế?"
"Không gì cả, chỉ là, hôm nay sẽ là một đêm dài."

Trong khi đó Jin đang nhảy cẫng trong nhà với 'công chúa Peach' trên tay.

"HAH! Kim Taehyung! Đó là bài học cho việc gây rối tôi đấy!"


-TBC-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net