Chương 4: Ác mộng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mưa lất phất một mảnh tối đen, trời còn chưa sáng. Ở cửa gỗ có chút động tĩnh, vốn người đang ngủ trong ổ chăn cũng đã ngồi dậy, vô thức quay đầu nhìn lại. Khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại, trong con người đều là phòng bị và lạnh lẽo.

"Tiểu thư, người tỉnh rồi?"

"À, thì ra là Thu Vận." Mi mắt hạ xuống, đứng lên trước mặt đại nha đầu để cho nàng mặc quần áo.

Đây là bản năng sát thủ được hình thành mười mấy năm qua, chỉ cần bên mình xuất hiện mùi hoặc tiếng động khác thường nàng đều phát hiện hơn phân nửa, dù cho ngủ cũng như vậy. Đó là phản xạ có điều kiện của cơ thể, trong một lúc nàng không có cách nào có thể khống chế tốt, hi vọng đừng để người khác nghi ngờ là tốt rồi, làm nàng mất ngủ.

Vuốt nhẹ cái trán, ngẩng đầu lên vẫn là một tiểu hài tử khả ái.

"Tiểu thư, để ta ra ngoài xem, người ở trong viện chơi đi, nếu không thì xem sách cũng được, hôm qua ta thay người tìm vài quyển sách. Triệu đại thẩm ở ngoài, người có gì cứ dặn dò..."

Nói liên miên lải nhải một chút, Hàm Dương cũng không ngại phiền, chỉ im lặng nghe. Sau cùng nhón bàn chân, nhẹ nhàng ôn đại nha đầu: "Hàm Dương đã biết."

Trước đây, trước khi nàng ra khỏi cửa Bội Bội hay làm động tác này, mỗi lần nàng đều cảm thấy vui vẻ, cho nên chỉ có thể biếu lộ sự cảm kích như thế.

"Tiểu thư, người ngàn vạn lần đừng đi ra ngoài." Phảng phất chút lo lắng, nhưng nghĩ đến nhiều người trông đi vậy, chắc không có vấn đề gì mới đi ra khỏi cửa.

"Chíp chíp, chíp chíp."

Bên cạnh cửa phòng vang lên một tiếng kêu trong trẻo, Hàm Dương vừa đi qua nhìn, là một chú gà con rất đáng yêu. Ngồi xổm xuống, vươn đầu ngón tay sờ lớp lông mao trên bụng, làm vật nhỏ này kêu càng thêm vui.

Nhíu mày, Hiểu rõ là Thu Vận sợ nàng tịch mịch mới đem đến.

"Phải chi các ngươi có thể nói, giải đáp nghi ngờ của ta thì tốt rồi."

Nghĩ đến ngày đó, vốn mong đại nha đầu có thể mềm lòng, nói cho nàng biết đến tột cùng mẫu thân nàng hiện tại đang ở nơi nào. Manh mối gì cũng không có, nàng không thể vẫn cứ ở trong viện này. Nghĩ đến một sự đột phá duy nhất, hiển nhiên là người có huyết thống gần nhất, phụ mẫu và huynh đệ tỷ muội.

Từ trong đống sách cũ lấy ra một quyển, từ một trang có dấu hiệu, vừa lật vừa mở, đó chính là bản đồ!

Bởi vì kỹ thuật vẽ hạn chế, cho nên bề ngoài vẽ núi non hồ nước có thể không chuẩn. Nhưng mỗi một quốc gia, cơ bản có thể nhìn thấy rõ ràng.

Trên trang sách ố vàng không có vùng Trung Nguyên, không có dân tộc Hung nô, không có dân tộc Hồi Hột Khiết Đan hay Liêu Tây, bốn khu vực chiếm ba phần tư bản đồ, dùng lối chữ khải phồn thể tiêu chuẩn[1]: Đông Lăng, Tây Ổ, Bắc Liêu và Nam Chiếu. Còn lại một phần tư trống không, là quận quốc và thuộc địa.

Chữ khải: Khải thư楷书 là bước phát triển hoàn thiện nhất của chữ Hán. Chữ Khải lưu truyền đến ngày nay, sau chữ Khải không còn thể chữ nào tiến bộ hơn nữa. Chữ Khải kết cấu chặt chẽ, nét bút chỉnh tề, lại đơn giản dễ viết, vô cùng quy phạm. Phần lớn chữ in ngày nay đều thuộc về chữ Khải.

Ngón tay trắng nón chậm rãi dời đến, cuối cùng dừng ở một điểm: Kinh Thành. Hiện tại nàng đang ở hoàng đô Đông Lăng, là nơi ở của lão hoàng đế.

Lật các tờ sau, còn có giới thiệu cơ bản về các quốc gia. Mà họ hoàng tộc ở Đông Lăng là Trọng Tôn, vừa vặn thân thể lúc sống ở hiện đại của nàng cũng gọi là Hàm Dương, họ Trọng Tôn.

Trọng Tôn Thôi, hiện đang là tam đệ của hoàng đế, là Kính Tây vương quyền cao chức trọng, mọi người thường gọi là "Thôi vương gia". Đến mức người ngoài không dám nói đến thân phận, chính là phụ thân kiếp này của nàng.

Có một số việc Thu Vận không hề che giấu, có thể cảm thấy thân phận nữ nhi của vương gia rất vinh quang. Nỗi băn khoăn lớn nhất của nàng là mẫu thân, ngoại trừ biết là một nữ nhân, những điều khác hoàn toàn không biết.

"Thân thể suy yếu" "Cần phải tĩnh dưỡng", những lời này đều là Thu Vận và những người ở trong viện mượn cớ cho qua. Xem ra nàng thật diễn vai trẻ con, cũng có thể mọi người giải thích như mình là một kẻ ngốc.

Hơn nữa còn nghe nói nương sinh bệnh không cho nữ nhi xem, cũng không phải là bệnh truyền nhiễm. Hơn nữa còn đường đường là tiểu thư vương phủ, lại cùng hạ nhân ngây ngốc ở trong viện, không phải nàng kì thị nghề nghiệp, mà ở xã hội phong kiến thứ bậc rất không bình thường.

Ngày đó cố gắng làm Thu Vận nói ra tình hình thực tế, nhưng không may bị Triệu đại thẩm cắt ngang. Sau đó hai người đi ra ngoài nói thầm một trận, trực tiếp dẫn dẫn đến tác dụng phụ: Toàn bộ người trong viện, mặc kệ già trẻ lớn bé đều hợp tác giả ngu với nàng, nếu không nói không biết thì cũng nói vòng vo. Làm cho Hàm Dương ra sức phụ giúp này đó, mong muốn có thể để lại một ấn tượng tốt cùng lời khách sáo để có kế hoạch khác.

Những đại thẩm đại bá này không có ác ý, ngược lại trực giác mách bảo bọn họ đang bảo hộ nàng. Cho đến vì sao không cho nàng đi ra ngoài, là sợ đụng người nào, rồi xảy ra chuyện gì...

"Aiz, thật chán." So với lúc đàm phán phân chia địa bàn với đám lão đại thì lúc này còn mệt hơn, đảo cặp mắt trắng dã, Hàm Dương dứt khoát ôm sách vở chậm rãi xem qua.

Sách đã cũ lắm rồi, nhưng vẫn còn dùng được, ít nhất nàng không để mình đến mức mù quáng, ngay cả thế giới mình ở còn không biết.

Ánh nắng nhiều hơn, xuyên qua mành sa chiếu vào phòng, vô cùng ấm áp, khí trời đầu hạ rất thích hợp để ngủ. Mắt nhíu lại, trên sách bắt đầu xuất hiện bóng chồng lên nhau, cọ cọ trên lớp chăn mỏng mềm mại, mí mắt khép lại...

******

Màn đêm đen buông xuống, trên cầu đỏ một mảnh vắng vẻ, không phải vì không có người đi đường, trái lại từ đầu đến cuối đều bị một đám người mặc âu phục đen đứng phong tỏa.

Gương mặt lãnh khốc, kính râm lạnh lẽo, sát khí quanh thân đã tuyên bố bọn họ không phải người lương thiện. Đứng thẳng tắp, trước khi nhận được mệnh lệnh, bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ, đều là tinh anh trong Cốc gia.

Cao cao trên tảng đá lan can, một thiếu nữ vóc dáng không cao lẳng lặng đứng, gương mặt tinh xảo xinh đẹp tuyệt trần không nhìn ra chút cảm xúc, váy đen bị cơn gió thổi qua, nhẹ nhàng tung bay.

"Tiểu thư, đã tìm ba ngày ba đêm, nhưng không tìm thấy thi thể tiểu thư, sợ là..."

"Câm miệng! Chị hai còn sống, còn dám nói là đã chết..."

Trong thanh âm không che giấu được sát ý, thuộc hạ bên cạnh sợ hãi, vội vã tạ lỗi: "Thuộc hạ lỗ mãng."

"Tiếp tục tìm cho tôi! Tìm không được chị, tôi cho tất cả các người chôn cùng."

Tay vừa thu lại, gương mặt nhỏ nhắn ngoài kinh sợ còn có vô vàn bi thương. Chị hai, Bội Bội không phải thật sự muốn giết chị... Em biết, Cốc gia là sự ràng buộc với chị. Chị là một người luôn hướng tới tự do, chị chán ghét những thứ xấu xí đen tối, cho nen em sợ chị sau khi có đủ năng lực sẽ rời khỏi Cốc gia, rời khỏi em...

Em không cho phép điều đó, chị!

***********

"A!" Bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, sờ cái cổ, một thân dính đầy mồ hôi lạnh. Tâm trạng chưa bình tĩnh, bàn tay còn đang run rẩy, là ác mộng sao? Trong mộng mặt người kia giống như Bội Bội lúc lớn, nhưng mà quả thật là giống nhau như đúc...

Nhưng giọng điệu và thần thái đó, không thể nào là cô em gái mỏng manh ngây thơ kia được... Chắc chắn là mình nhớ Bội Bội quá, mới có thể mơ một giấc mơ kì quái như vậy.

"Thật muốn nhanh chóng quay trở lại, không biết một mình Bội Bội thế nào." Hàm Dương ngủ rất ít, hơn nữa hầu như đêm không hề mơ, cho nên đối với giấc mơ hôm nay cảm thấy vô cùng hoang đường.

Tùy tiện lau mồ hôi, nhảy xuống đi ra ngoài cửa, phát hiện mặt trời đã ở trên đầu, thì ra đã đến chính ngọ. Trong viện vô cùng im ắng, người cũng không biết chạy đi đâu.

Nhún nhún vai, đi đến giếng dùng nước tạt thẳng lên gương mặt đỏ bừng. Rùng mình một cái, nước giếng lạnh lẽo làm thần kinh vừa mới tỉnh lại của nàng vô cùng tỉnh táo.

Cánh cửa viện hé mở, sợ Triệu đại thẩm và vài người chạy ra, Hàm Dương đi qua thuận lợi đóng cửa, không ngờ bên ngoài còn vang lên tiếng người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#không #nữ
Ẩn QC