XI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngồi trên xe cho Haerin chở về nhà , nhà khá xa cho nên suốt chận đường nàng cứ ríu rít làm cho không khí vui nhộn hơn , còn Kang Haerin việc của em chỉ nghe và mỉm cười , có con người nào mà sau một ngày học vất vả vẫn còn đủ năng lượng trêu chọc em không ? Là Danielle kế bên em kìa , nàng cứ cười hoài bông đùa mấy câu khiến em bật cười thành tiếng , chất giọng chỉ muốn nghe mãi mà thôi cho dù em là người không thích náo nhiệt .

"Haerin này hôm đám cưới cái người cậu gọi là Baek Young Chul có phải là ba của Jiwon không ?"

Tắt hẳn nụ cười khi Danielle hỏi mình câu đó , em chau mày lộ rõ sự tức giận lườm sang nàng một cái , cho dù em có xem nàng hơn những người khác nhưng không vượt quá giới hạn muốn nói gì cũng được muốn hỏi gì cũng được phép , em không cho bất kỳ ai nhắc đến ông ta trước mặt em , ngay cả đứa em gái yêu quý nhất trên đời nó còn phải xin lỗi khi làm em nổi trận lôi đình . Mỗi lần nhớ tới hay nghe qua các vết thương trên người em lại ngứa ngáy , đầu óc âm ĩ âm thanh kêu cứu trong vô vọng , em tức giận thật rồi .

"Ai cho phép cậu nhắc tới ông ta ?" Nghiêng đầu ánh mắt như rực lửa hận thù dán lên người Danielle nhỏ nhắn .

"T-tớ xin lỗi n-nhưng tớ tưởng ta là bạn chứ...?" Bàng hoàng lùi lưng áp sát cánh cửa kéo xa khoảng cách với em nhất có thể , nàng nào có ý xấu , chỉ thắc mắc về hôm đó muốn hỏi nào ngờ lại khiến em giận dữ đến vậy .

"Nghe này Danielle , ta không thân tới mức đó , cậu làm tôi khó chịu đấy biết không , tại sao lại nhắc đến ông ta chứ hả !!? " Em quát lớn , đập tay vào vô lăng ngọn lửa chính thức bốc cháy dữ dội lửa hận làm mờ lý trí , em phút chốc khiến cô gái cạnh bên sợ hãi không dám hé răng nửa lời , em hiện sao khác quá chẳng còn là Haerin hiền dịu , không còn nói chuyện nhẹ nhàng với nàng nữa , biến chất tới không ngờ .

"Tại sao chứ hả !? Cậu cuối cùng chỉ xem tôi đến mức đó thôi sao , hic...tôi đã cố gắng hơn để làm cậu mở lòng v-vì tôi cảm thấy cậu khác xa hơn những người tôi đã gặp hức..nhưng tôi lầm rồi Haerin à , đó chỉ là một câu hỏi thôi mà ?" Không kìm được nước mắt , nàng ức đến phát khóc chỉ vì một câu hỏi em ấy lại quát mắng nàng , rõ ràng nàng không hề có ý xấu sao em lại có thể đối xử cộc cằn vậy chứ , nàng cứ tưởng mình và em dần rút ngắn khoảng cách , và rồi tới cuối nàng nhận lại câu 'ta không thân tới mức đó' , trong khi mình đang dần coi em là người đặc biệt .

"Đúng ta có thể là bạn , xin lỗi Danielle , có thể nói nhiều hơn nhưng từ nay về sau đừng bao giờ nhắc đến cái tên đó nữa" em nhẹ giọng , không biết là không có lỗi nhận ra mình đã sai khi lớn tiếng như thế , chẳng qua chỉ là do em nóng giận quá mức vô tình làm tổn thương người bên cạnh , cách nói chuyện của em mấy ai không tổn thương buồn bực nhưng em không tìm cách để sửa đổi cho tới hôm nay em chứng kiến nàng bật khóc .

"Đồ đáng ghết ! Mau mở cửa đi tôi không muốn đi chung với cậu nữa , cậu quát tôi ! La tôi hic không thích thì nói người ta một tiếng chứ hức..hicc" nàng bắt đầu đập cửa , nhìn cảnh tượng mà gân trên trán em nổi lên vốn là người thiếu kiên nhẫn , em đã xin lỗi rồi nàng còn muốn gì ở em ?

"Này đừng có mà quá đáng trời đang mưa muốn ra ngoài cho cảm chết à !?"

"Hu..hic đúng đó mặc kệ cho dù có cảm chết t-hic tôi cũng không thèm ngồi với tên chết tiệt cậu đâu" đẩy đẩy cánh cửa , cửa thì khoá người nàng thì như que củi làm sao thoát khỏi cái tên đang như muốn ăn thịt người kia , mặc luôn mình đang sốt chảy nước mũi vẫn muốn lao ra trời mưa tự đi bộ về .

"Tôi không muốn đôi co với cậu đâu , một là ngồi yên , hai là cuốc bộ về chọn đi" nghiêm túc nhìn nàng , xe đã dừng sẵn cửa cũng được mở và yêu cầu được đưa ra , nếu chọn một nàng sẽ được em chở về tận nhà , còn hai thì lập tức xuống xe tự về nhà em không chở nữa .

Một người cứng đầu và cái tôi cao ngang bằng Haerin nàng không chần chừ bước khỏi xe , lao ra màn mưa xối xả bên ngoài cửa không cái ô che thân , ngoảnh mặt sang nơi khác không thèm ngó ngàng tới em lạnh lùng ngồi trong xe , cảm mặc kệ nó , chết luôn cho vừa lòng .

Danielle đã cương thì Haerin quyết định cứng tới cùng , em nhẫn tâm đóng cửa cái rầm nhấn ga lao mất để lại nàng thút thít dưới cơn mưa trút nước , tóc tai ướt nhem , bộ đồng phục sẫm màu do trúng nước bước từng bước nhỏ mà tủi thân , lau lau nước mắt cho khoé mắt bớt cay . Con người em đúng là tuyệt tình , không thèm nói lý lẽ có khi từ bây giờ nàng đã biết tình bạn vô nghĩa này đi về đâu , lẽ ra nó ngay từ đầu không nên tồn tại , chỉ là do nàng ngộ nhận sẽ khiến em lay động nhưng không thể .

Bên Haerin không lái xe được bao xa vừa chuyển tay lái qua cua quẹo thì dừng hẳn lại bên đường trút giận lên vô lăng , tiện tay lấy hộp thuốc trong ngăn kéo ra định châm mốt điếu , mỗi khi cảm thấy bồn chồn em đều mang ra hút nhưng lần này không hề có tác dụng gì cả , lồng ngực em cứ đập nhanh phập phồng to theo số lần em cố giữ bình tĩnh . Mình làm vậy có quá đáng không ? Mình luôn làm vậy với người xung quanh mỗi khi họ phạm sai lầm , nhìn họ quỳ gối trong mưa hằng giờ đồng hồ chả si nhê gì em còn thấy đáng sao giờ vì một người phải đi về trong mưa bão mà tim em như muốn nhảy ra ngoài đánh vào lý trí em . ' ngươi còn cảm xúc không vậy ? ' nếu tim em biết nói , đó là thứ nó sẽ nói với lý trí của em bấy giờ .

Cắn móng tay đến chảy máu , hành động hiếm khi Haerin vì cảm thấy nó luôn tỏ ra yếu kém và thấp hèn , mỗi lần rơi vào tình trạng giống thế này em đều làm vậy , từng nói em thiếu kiên nhẫn quả không sai , lòng có cứng rắn tới đâu nhưng nghĩ tới viễn cảnh nàng đang lủi thủi về nhà lại kìm nén không đặng . Câu hỏi đặt ra cho bản thân mình ' từ trước đến nay mình chưa hề như vậy bao giờ ' , khó xử nó cứ đánh nhau trong cơ thể em , con tim và lý trí chúng khiến em sắp nổ tung .

Vứt bỏ điếu thuốc mới mòn được một nửa cho nó trôi theo dòng nước , tức tốc mở cửa xe rút từ cánh cửa ra chiếc dù trang bị sẵn chạy thật nhanh quay lại tìm Danielle , vì nàng mà một tiểu thư ghét phải chạm vào nước mưa phải đắm mình dưới làn nước lạnh buốt cầm ô đi tìm , tâm thế lo lắng khôn nguôi cứ sợ rằng người sẽ có chuyện , nước mưa lạnh quá trắng xoá cả vùng trời , cắt da cắt thịt thân thể ấy sao mà chịu nỗi .

Từ lúc em bỏ đi , Danielle không thèm bước một bước nàng cứ đứng đó dụi dụi đôi mắt , hỡi ơi ai đời trong mưa khóc lại lau nước mắt ? Có khi đó là đau lòng tủi thân cũng nên , nơi này lạng lẽo lắm nên nàng muốn về nhà , cơ thể nàng run rẩy ướt mi mãi , từ đầu đến chân ướt sũng nhất quyết không tìm nơi trú , mưa mặc kệ mưa , lạnh mặc kệ lạnh bấy nhiêu đây nhầm nhò gì với việc nàng lúc bên cạnh Kang Haerin ?

Ông trời bổng dừng đổ nước , kỳ lạ rõ ràng đang mưa như thát sao đột ngột tạnh hẳn không còn hạt nào ?

"Được rồi đừng khóc nữa , là tôi sai tôi xin lỗi" Haerin thở dài , đưa tay kéo con người đang uất ức vào lòng ủ ấm , tay em xoa dịu mái đầu ướt đẫm để nước mắt nóng hổi nàng tuôn rơi trên vai mình , em cũng muốn bỏ đi lắm chứ , đó là việc em hay làm nhưng lần này em mủi lòng thật , chắc người lạnh lắm , lạnh bởi lời nói của em .

"Hức oà..sao cậu không đi luôn đi hic , không chơi với cậu nữa đồ xấu xa hic..hức cậu bỏ tôi "cái ôm làm Danielle vỡ oà cảm xúc , miệng đuổi người ta đi nhưng tay lại gồng cứng ôm chặt lấy vai em vùi mặt vào hõm cổ nức nở .

"Xin lỗi cậu Dani , lần sao tôi không thế nữa ta là bạn là tôi nóng vội , xin lỗi đừng khóc nữa Dani à tất cả là lỗi của tôi"

Ngước nhìn em bằng cặp mắt ngấn lệ , hít hít vài cái trông đáng thương vô cùng , nếu lúc nãy em nhất định bỏ đi thì liệu lương tâm em để đâu bây giờ ? Vuốt ve an ủi , bàn tay to lớn gạt phăng mấy giọt nước mắt giúp nàng , em gọi nàng là 'Dani' , sao em biết mà gọi nàng như thế ? Quan tâm nó làm gì chứ , tựa chú cún con đứng yên cho em xoa đầu không quên lau lau các giọt dọng trên má , tưởng Haerin sẽ đi mất sẽ kết thúc tình bạn này nào ngờ chính em lại là người mềm lòng quay lại .

"Về nhà thôi , ngày mai tôi lại đến đón cậu coi như là chuộc lỗi có chịu không ?"

"C-chịu"

Chủ động nắm tay , chủ động nghiêng ô sang phía nàng quay về xe mà cứ hắt xì không thôi , cảm lạnh rồi đó cũng do nàng cứng đầu mà không sao hết nàng vẫn khoẻ , nép vào người em hơn để tránh né nước mưa bên ngoài yên tâm em chẳng để người bị dính hạt nào đâu , có bao nhiêu chỗ trống em đều nhường cho Danielle hết , vai bị ướt thì mặc kệ nó .


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC